Ta Là Mẹ Thần Đồng

Chương 56




Editor: Minh An

Beta: Cún

Bùi Nặc sợ sệt trộm nhìn An Tử Mặc. Vết thương do đá cô ném vào mặt cậu gây ra còn chưa lành. Dưới làn da trắng nõn của cậu thì dường như vết thương ấy trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.

Bùi Nặc cắn chặt môi, lông mi dài của cô bé rủ xuống.

Nặc Nặc không phải là đứa trẻ hư, em cũng biết dùng đá ném người là không đúng. Em biết mình phải xin lỗi, nhưng Nặc Nặc không mở miệng được. Bởi lẽ dáng vẻ trước khi chết của chim sẻ vẫn vô cùng sống động trong đầu cô bé, chỉ cần nhớ tới là cô bé lại vô cùng khó chịu.

Bùi Nặc không hiểu, vì sao An Tử Mặc lại bảo giết chim sẻ là cứu nó. Rõ ràng lúc ba người đến, chim sẻ muốn sống đến vậy cơ mà.

Ánh mắt Bùi Nặc hồng hồng, trộm liếc nhìn An Tử Mặc thêm vài cái.

An Tử Mặc không thèm quan tâm tới những suy nghĩ trong đầu Bùi Nặc. Cậu ngửa đầu nhìn về phía An Tưởng, “Không phải mẹ bảo là muốn đi đến tiệm à, mẹ không đi nữa sao?”

Sau khi được An Tử Mặc nhắc nhở, An Tưởng mới nhớ đến mình đang định đi làm gì. Cô nói với Bùi Thần: “Chị cùng Mặc Mặc muốn đến trông tiệm, em cùng Nặc Nặc có muốn đi cùng không?”

“Cái này ạ……” Bùi Thần ngượng ngùng gãi đầu, “Chiều nay em với hai đứa nhóc kia phải đến tham gia một tiệc tối từ thiện. Vốn dĩ là Nặc Nặc cùng Ngôn Ngôn sẽ biểu diễn một tiết mục ở tiệc tối đó, nhưng đột nhiên Ngôn Ngôn nó ốm rồi, chỉ có một mình Nặc Nặc, con bé lại ngại không dám lên biểu diễn……”

Nói rồi, ánh mắt của cậu lại chuyển lên người An Tử Mặc.

An Tưởng hiểu ngay ý đồ của cậu: “Em muốn để Mặc Mặc biểu diễn thay cho Ngôn Ngôn?”

“Đúng rồi ạ.” Bùi Thần gật đầu, “Dù sao cũng đã hứa với người ta rồi, bọn em cũng không tiện hủy hẹn với bọn họ. Chỉ là một bài hát thiếu nhi mà thôi. Nặc Nặc phụ trách hát, Tử Mặc chỉ cần dùng nhạc cụ đệm nhạc cho con bé là được. Em tin với chỉ số thông minh đó của Mặc Mặc thì nhất định cậu nhóc có thể học được và hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình!”

Vẻ mặt An Tưởng khó xử, “…… Nhưng Mặc Mặc nhà chị chưa từng học chơi nhạc cụ bao giờ.” Người trong thôn đến cả tiểu học cũng chưa học xong, lấy nhạc cụ ở đâu ra mà Mặc Mặc học được? Thật ra cô có ý ức của nguyên chủ, cũng biết được ông ngoại của nguyên chủ ngày trước thổi kèn thuê ở các đám ma. Nhưng mấy năm trước Mặc Mặc hơi có vấn đề ở đầu, nên có lẽ đến cái này nó cũng không biết.

Bùi Thần lại hoàn toàn không cảm thấy đây là vấn đề gì to tát. Cậu trực tiếp khoác lác với An Tử Mặc: “Ông Mặc Mặc thông minh như vậy, học cái thứ như đàn piano cũng chỉ mất một giây thôi.” Nói xong cậu cười nịnh nọt, “Đúng không ông?”

Tiếng ông này của cậu làm trong lòng An Tử Mặc cảm thấy thoải mái.

Cậu lười biếng nhấc mi lên, ánh mắt liếc nhẹ qua Bùi Nặc, sau đó rời đi. Tiếp đó cậu nhàn nhạt nói: “Anh hỏi Nặc Nặc, không cần hỏi tôi.”

Cô bé đang tủi thân, nghe câu nói không chút để ý của An Tử Mặc thì bĩu môi ngày lập tức, rầu rĩ không vui nói: “Người ta không thèm biểu diễn tiết mục cùng người giết chim nhỏ!”

“Ha, chắc tôi cần?” An Tử Mặc nắm lấy tay An Tưởng, mạnh mẽ kéo cô ra khỏi cửa.

An Tưởng bất đắc dĩ túm cậu lại: “Mặc Mặc chờ một chút. Hai anh em Bùi Thần còn đang đứng đây đó!”

An Tử Mặc quay đầu đi, vẻ mặt lạnh lùng.

Bùi Thần không nhịn được dùng ánh mắt cầu xin nhìn An Tưởng. An Tưởng vô cùng khó xử, nhìn bộ dáng đáng thương của Nặc Nặc, cô cũng không muốn làm cô bé buồn. Nhưng cô cũng không muốn phải ép An Tử Mặc làm chuyện cậu không thích. Rốt cuộc thì trong chuyện này, hai bạn nhỏ có hai quan điểm khác nhau. Không bên nào sai mà cũng chẳng bên nào đúng cả.

“Nặc Nặc, cháu tới đây.”

Bùi Nặc đi đến trước mặt An Tưởng, ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn gọi: “Cụ bà ơi ~”

Xưng hô này của cô bé làm tai An Tưởng đỏ lên. Cô vội sửa lại: “Nặc Nặc, cô không phải là cụ bà của cháu. Đừng gọi bừa.”

“Nếu chị không phải cụ bà của em, vậy tại sao chị lại sinh em bé với cụ Bảy?” Hai mắt Bùi Nặc mở to, ngây thơ chỉ vào An Tử Mặc đang đứng cạnh, “Chẳng lẽ Tử Mặc là con riêng ạ?”

Mấy bạn nhỏ cũng không biết lời này độc ác đến nhường nào, nhưng người lớn thì hiểu rõ. Vì thế Bùi Thần nghe xong thì trầm mặt xuống, đánh một cái vào mông Bùi Nặc, nhỏ giọng cảnh cáo: “Bùi Nặc, em không được nói lung tung.”

“Em có nói lung tung đâu, trong TV đều nói như thế mà……”

“Về sau không cho em xem TV linh tinh nữa, xin lỗi mau lên!”

Bùi Nặc biết những lời vừa rồi mình nói là không đúng, cô bé cũng đã biết là mình sai. Vì thế cô bé che mông lại, đi đến trước mặt An Tử Mặc, chậm rãi nói, “Ông ơi, cháu xin lỗi ông ~”

Cô bé rất ngoan, giọng nói cũng vô cùng ngọt ngào.

Nhưng An Tử Mặc vẫn banh khuôn mặt nhỏ ra như cũ, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

“Về sau cháu sẽ không nói lung tung, cũng sẽ không ném đá nữa. Ông đừng giận cháu có được không?” Bùi Nặc nói rồi tiến lên nắm lấy cánh tay An Tử Mặc.

An Tử Mặc đẩy tay cô bé ra, khoanh tay trước ngực không thèm trả lời.

Bùi Nặc chưa từ bỏ tiếp tục chạy tới, “Ông ơi, ông không muốn làm bạn tốt của Nặc Nặc sao?”

An Tử Mặc quay lưng về phía cô bé: “Vốn dĩ chúng ta cũng chẳng phải bạn bè.”

Bùi Nặc cố chấp quay người An Tử Mặc lại, nhìn thẳng vào mặt cậu, nói: “Nhưng cháu vẫn luôn cảm thấy chúng là ta bạn bè!”

An Tử Mặc: “Tôi không quan tâm cậu cảm thấy như nào, tôi chỉ biết tôi thấy chúng ta không hợp để làm bạn bè.”

Ánh mắt Bùi Nặc đảo quanh. Cuối cùng cô bé gặm đầu ngón tay, nhẹ nhàng nói: “Vậy ông cứ nghĩ phần ông, cháu nghĩ phần cháu. Cháu cảm thấy ông và cháu là bạn tốt là được rồi.”

“……”

Bùi Nặc dẻo mồm dẻo miệng làm thiên tài có chỉ số thông minh 150 – An Tử Mặc cạn lời không biết nên nói gì cho phải. Cậu im lặng, bất lực không muốn cãi tay đôi với cô bé.

“Cháu cũng xin lỗi ông rồi, ông không tha thứ cho cháu sao ~” Bùi Nặc túm cánh tay An Tử Mặc làm nũng.

An Tử Mặc không chút dao động, “Không.” Vì sao người khác xin lỗi là phải tha lỗi cho họ? Trên đời này chẳng có đạo lý nào như vậy.

“Bỏ tay ra đi, tôi phải đi rồi.”

Bùi Nặc chớp chớp mắt, không buông tay.

“Cậu có bỏ hay không?” An Tử Mặc giận dữ, bắt đầu mất kiên nhẫn.

An Tử Mặc đã nói lớn rồi, nhưng Bùi Nặc còn nói lớn hơn cậu: “Nhưng tay cháu không hiểu tiếng người, ông có giỏi thì bảo nó buông tay ra đi, tại sao lại mắng cháu?”

Giọng điệu của Bùi Nặc hùng hồn đầy lý lẽ làm An Tử Mặc nghẹn một bụng lửa giận.

An Tưởng đứng bên cạnh nhìn mà há hốc mồm. Quả nhiên là núi cao còn có núi cao hơn. Cô còn chưa thấy con mình bị người khác chọc tức đến không nói được gì như bây giờ bao giờ đâu. Nhưng cũng phải nói là, nhìn cũng khá vui đó chứ?

“Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa.” An Tưởng sợ nếu cứ để thế này con mình sẽ tức đến mức đánh người nên vội qua tách hai bạn nhỏ ra, “Nặc Nặc, có phải chỉ cần Mặc Mặc đi biểu diễn với cháu thì cháu sẽ không làm phiền Mặc Mặc nữa không?”

“Vâng!” Bùi Nặc gật đầu một cái thật mạnh, “Cháu và ông Mặc Mặc là bạn tốt, vì thế Nặc Nặc muốn biểu diễn tiết mục cùng ông!”

Lúc nãy Bùi Nặc có bảo là không muốn biểu diễn tiết mục với một kẻ giết chim nhỏ như An Tử Mặc. Nhưng đúng như trên TV nói, các bé gái rất dễ thay đổi ý kiến. Vì thế hiện tại Bùi Nặc quyết định không để ý đến chuyện con chim kia nữa, hòa thuận lại với ông.

Hơn nữa ở tiệc tối kia có rất nhiều cô bé xấp xỉ tuổi của cô. Thật ra Bùi Nặc cũng là một cô bé sợ người lạ, dễ thẹn thùng. Ở nơi xa lạ, không có anh trai bên cạnh thì đương nhiên cô bé sẽ sợ hãi. Nhưng nếu có An Tử Mặc đi cùng thì cô bé cũng sẽ không còn sợ nữa.

“Thế Mặc Mặc……”

“Được thôi.”

Tự dưng An Tử Mặc đồng ý vô cùng dứt khoát. An Tưởng không khỏi kinh ngạc. Từ bao giờ mà thằng nhóc thúi này dễ tính như vậy?

An Tử Mặc cười xấu xa: “Nhưng mà tôi không biết chơi piano, tôi chỉ biết thổi kèn đám ma mà thôi.”

Hả, kèn đám ma??

An Tưởng hít một hơi thật sâu. Một lần nữa cô lại vô cùng kinh ngạc. Con, con cô biết thổi kèn đám ma hả??

Bùi Thần nghe xong thì mang vẻ mặt không muốn sống nữa. Tuy rằng tiệc từ thiện kia cũng chỉ là do một cá nhân đứng lên, không cần phải quá trang nhã, nhưng làm gì có ai cầm kèn đám ma thổi giữa bữa tiệc. Bộ muốn đưa tiễn ai hay gì?

“An Tử Mặc em đừng lừa anh nha. Em còn nhỏ như vậy thì biết thổi cái gì?”

“Tin hay không thì tùy, tôi biết thổi đấy.”

Từ nhỏ An Tử Mặc đã có thiên phú trên mọi lĩnh vực, cậu học cái gì cũng rất nhanh, kể cả chơi nhạc cụ. Piano hay violon gì đó cậu đều chơi được hết. Còn kèn đám ma thì là do ông ngoại thổi trong đám ma nhiều quá, mưa dầm thấm lâu nên cậu cũng học được nốt. Tuy rằng lúc đó cậu có vấn đề ở đầu, nhưng sau khi tỉnh táo thì cậu vẫn nhớ được hết. Nếu dùng kèn đám ma thổi mấy bài khó thì cậu không biết, chứ thổi nhạc thiếu nhi thì thừa sức!

Không phải là Bùi Nặc muốn nhờ cậu đệm nhạc cho sao? Cậu thổi kèn đám ma cùng thì hợp thế còn gì?

Khóe miệng Bùi Thần không nhịn được mà run run liên tục. Anh đang định hỏi em gái mình xem có muốn đổi người hợp tác cùng không thì thấy con bé ngốc kia bám chặt lên người An Tử Mặc như gấu koala. Mặt cô bé vô cùng vui vẻ, “Kèn đám ma thì kèn đám ma, ông thổi kèn đám ma còn Nặc Nặc sẽ hát cho ông nghe!”

“Em à, hay là mình hát chay thôi?” Bùi Thần sầu đến trọc đầu. Người tổ chức tiệc tối lần này là đối tác thân thiết của Bùi Dĩ Chu. Thật ra có thổi kèn đám ma hay không cũng không quan trọng, nhưng mà đó cũng không phải là tiệc nhà mình, nếu là tiệc nhà mình thì thổi như nào mà chẳng được?

Với cả ở tiệc tối đó có rất nhiều người. Nhỡ đâu thổi mà làm người ta không vui thì sẽ bị thiệt hại về lợi ích kinh tế, tổn hại đến việc làm ăn của công ty. Đến lúc đó mà cụ mắng cậu thì cậu cũng không gánh nổi trách nhiệm.

“Không được!” Bùi Nặc lắc đầu, “Nếu chỉ mình em thì em không lên đâu, em sẽ bị sợ!”

Cô bé sợ thì sẽ bị cuống, nếu cuống thì sẽ bị xấu mặt, nếu xấu mặt thì sẽ bị mấy bạn nhỏ khác cười nhạo.

Bùi Thần rơi vào thế khó.

Lúc này, An Tưởng đứng ra nói: “Hay là hỏi Bùi tiên sinh một xíu? Nếu anh ấy đồng ý thì ta cứ làm?” Nghĩ lại thì mấy bạn nhỏ thổi kèn đám ma cũng khá đáng yêu mà. Trong mấy bữa tiệc nếu mà đánh đàn piano hay kéo violon chưa chắc cũng đã làm người ta chú ý. Ngược lại, nếu thổi kèn đám ma còn có thể thu hút sự chú ý của người ta đến mình hơn.

“Vậy, vậy chị hỏi đi?” Bùi Thần lúng túng, sợ bị Bùi Dĩ Chu mắng.

“Được rồi, để chị hỏi cho.”

An Tưởng không nói hai lời, gửi tin nhắn chu Bùi Dĩ Chu.

[An Tưởng: Chắc anh cũng biết tối nay Nặc Nặc sẽ biểu diễn một tiết mục rồi nhỉ? Nhưng Ngôn Ngôn bị ốm, Bùi Thần muốn để Mặc Mặc thế chỗ cho thằng bé. Nhưng Mặc Mặc chỉ biết thổi kèn đám ma. Vì thế tôi muốn hỏi anh xem thằng bé có thể biểu diễn cái này trong bữa tiệc được không?]

[Bùi Dĩ Chu: Được.]

[An Tưởng: Sẽ không gây ra phiền phức gì cho anh chứ?]

[Bùi Dĩ Chu: Không đâu, mấy người đó không dám nói.]

[An Tưởng: ……]

Người này cũng đủ ngông cuồng.

An Tưởng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiếp tục gõ chữ: [Được rồi, thế buổi chiều anh dẫn Mặc Mặc đi cùng anh nhé!]

[Bùi Dĩ Chu: Cô yên tâm khi để Mặc Mặc đi với tôi à?]

Lời này là anh hỏi An Tưởng.

Đương nhiên là An Tưởng không yên tâm khi để con mình đi một mình tới bữa tiệc như vậy, nhưng cô cũng không tiện đi cùng anh.

[Bùi Dĩ Chu: Tôi cần một bạn gái đi cùng.]

[An Tưởng:?]

[Bùi Dĩ Chu: Tôi nghĩ là tôi đã biểu đạt suy nghĩ của mình vô cùng rõ ràng.]

An Tưởng nắm chặt điện thoại, cô nhìn vào hai bạn nhỏ đang lôi kéo nhau đằng kia, lại cúi đầu nhìn nhìn màn hình. Cuối cùng cô đành gõ chữ: [Tôi không biết khiêu vũ, cũng không có váy dạ hội. Nếu không để tôi đứng ngoài chờ anh cùng mấy đứa nhỏ, sau khi Mặc Mặc biểu diễn xong, anh đưa Mặc Mặc ra ngoài, tôi tự đưa thằng bé về là được rồi.]

Đây là cách tốt nhất cô có thể nghĩ tới lúc này.

Không nghĩ tới đối phương trực tiếp thay cô quyết định mọi chuyện: [Lát nữa sẽ có nhà tạo mẫu qua bên đó, bây giờ cô tranh thủ thời gian cho bọn nhóc luyện tập với nhau trước đi.]

“……”

Anh còn không cho cô cơ hội để từ chối.

An Tưởng rũ tay xuống, “Cụ em đồng ý rồi, nhưng cụ em muốn chị làm bạn gái đi cùng anh ấy.”

Không nói thì còn tốt, vừa nói đến cái này thì Bùi Thần lại cảm thấy cay cú.

Cậu hối hận tại sao mình không sinh sớm hơn vài năm!!! Nếu sớm hơn vài năm thì cậu có thể cạnh tranh công bằng với cụ mình rồi.

Không lâu sau đó, nhà tạo mẫu do Bùi Dĩ Chu mời đến tới nhà. Thêm vào đó còn có cả người dạy thổi kèn cho An Tử Mặc cũng tới. An Tưởng đi vào trong phòng tạo mẫu, còn An Tử Mặc đi đến phòng bên cạnh tập thổi kèn.

Hiệu của cách âm của căn nhà này không kém. Nhưng cách âm có tốt thế nào cũng không thể ngăn được tiếng kèn đám ma truyền ra bên ngoài được. Nhưng may là cả tầng này chỉ có nhà của An Tưởng và Bùi Thần, nếu không chắc chắn đã bị người ta khiếu nại rồi.

An Tưởng vừa tạo hình vừa nghe âm thanh từ phòng kế bên truyền đến. Hình như Mặc Mặc đang thổi bài 《 Trùng phi nhi 》. Vốn dĩ đây là một bài hát vô cùng cảm động, nhưng sau khi được An Tử Mặc dùng kèn đám ma thổi thì nó lại mang đậm chất nhạc đám ma.

An Tưởng đang nằm trên ghế đắp mặt nghĩ vậy thì bắt đầu hoảng. Con cô biểu diễn bài này thật sự sẽ không sao sao?

Càng nghĩ cô càng thấy không yên tâm, An Tưởng không nhịn được nhắn tin cho Bùi Dĩ Chu để hỏi lại.

[An Tưởng: Nếu không thì bảo hai đứa nhỏ hát cùng nhau đi, chứ tôi thấy thổi kèn đám ma cứ sao sao ý.]

[Bùi Dĩ Chu: Không sao, rất ấn tượng.]

[An Tưởng: ……]

[Bùi Dĩ Chu: Tôi còn đang xử lý một chút việc, chờ tí nữa tôi sẽ qua đón mọi người.]

[An Tưởng: Ỏ.]

[Bùi Dĩ Chu: Ừ.]

[An Tưởng: Ỏ ỏ.]

[Bùi Dĩ Chu: xoa đầu.jpg.]

[Bùi Dĩ Chu: Ngoan nhé!]

An Tưởng: “……” Nghe cứ là lạ thế nào ý.

Trong lúc cô đang ngây người thì nghe được tiếng cười truyền tới từ trên đỉnh đầu. Cô ngước mắt lên thì thấy nhà tạo mẫu đang cười một cách đầy thâm ý. Rõ ràng là nội dung trong điện thoại cô đều bị người ta thấy được. Mặt An Tưởng nóng bừng lên, vội ôm điện thoại vào trong lòng mình.

“Em cùng Bùi tổng ngọt ngào thật đấy! Bùi tổng khác hẳn ngày thường luôn!”

“Dạ? Em thấy bình thường anh ý cũng thân thiện mà?” An Tưởng có chút tò mò.

Nhà tạo mẫu lắc đầu: “Bùi tổng không phải là một người dễ ở chung. Những nhân viên bình thường ở công ty cũng không được gặp ngài ấy bao giờ. Những giám đốc, trưởng các phòng ban cũng rất sợ anh ấy. Ngay cả chị, bình thường chị tạo mẫu cho ngài ấy nhiều rồi nhưng cũng không dám nói chuyện.”

Với khí thế đó của Bùi Dĩ Chu thì người bình thường chẳng dám tới gần. Những người có thể tới gần anh được cũng không dám tỏ ra quá thân thiết với anh.

An Tưởng nghe vậy thì khá bất ngờ: “Em còn tưởng anh ấy sẽ được phái nữ yêu thích lắm cơ.”

Nhà tạo mẫu cười nói: “Mấy cô gái lại càng sợ Bùi tổng hơn. Chắc em cũng gặp qua bí thư Triệu rồi đúng không? Cô ấy nói với chị, thời gian hạnh phúc nhất ngày của cô ấy chính là lúc tan làm. Cô ấy còn bảo, nếu không phải vì tiền lương cao ngất ngưởng ấy thì cô ấy cũng không muốn ở chung với Bùi tổng thêm một phút nào đâu!”

An Tưởng vẫn cảm thấy không thể tin được. Trong ấn tượng của cô, tuy rằng Bùi Dĩ Chu ít nói, nhưng anh cũng là một người đàn ông vô cùng lịch lãm, khuôn mặt trông cũng rất đẹp nữa.

Nhớ đến bộ dáng lúc độ.ng tình của anh, cổ họng An Tưởng khô khốc. Cô vội nhắm mắt lại để mình không suy nghĩ linh tinh nữa.

Đang lúc mấy người An Tưởng yên tĩnh tạo hình, trang điểm thì đột nhiên cửa bị gõ.

Trợ lý trang điểm đi qua mở cửa thì thấy Bùi Ngôn đứng bên ngoài.

Cậu nhóc mặc áo ngủ, ôm gấu bông, trên người còn hơi nóng nóng, nước mũi đang chảy cũng chưa kịp lau.

“Cô Tưởng Tưởng……” Bùi Ngôn khó khăn bước đến trước mặt An Tưởng.

An Tưởng quay đầu nhìn qua: “Sao thế cháu?”

Bùi Ngôn ho khan vài tiếng, âm thanh yếu ớt: “Bên kia ồn quá, cháu ngủ ở đây được không?” Lúc thì An Tử Mặc dùng kèn đám ma thổi ầm ĩ, lúc thì Bùi Nặc lại luyện giọng. Trái tim nhỏ bé của cậu như ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc cao lúc thấp lúc bay bổng.

An Tưởng cũng hiểu rõ ý Bùi Ngôn, xoa xoa đầu cậu: “Thế cháu qua giường của Mặc Mặc ngủ đi. Nhưng cô chỉ sợ cháu ngủ không quen giường thằng bé thôi.”

“Không sao ạ, cháu không kén giường.”

Bùi Ngôn lại hắt xì một cái. Sau đó cậu rút một cái khăn giấy từ trong túi ra ngoan ngoãn lau nước mũi của mình rồi đi vào phòng của An Tử Mặc.

Bùi Ngôn vừa mới bảo mình không kén giường nhìn quan tài to đùng đặt giữa căn phòng thì im lặng.

Tuy rằng cậu cũng không phải người thật, nhưng cũng không phải là quỷ.

Bùi Ngôn gục mặt xuống, quyết định được thế nào thì hay thế đó, không kén chọn nữa, dẫm lên bậc thang nằm vào trong quan tài.

—— Thật ra nằm cũng khá thoải mái……

Đang lúc cậu mơ mơ màng màng sắp ngủ thì tiếng kèn đám ma lại tiếp tục vang lên.

“Tèo teo téo teo teo tèo……”

“Teo teo tèo teo teo téo teo teo……”

Mí mắt Bùi Ngôn nhảy dựng, cậu không chịu nổi nữa, lấy tay đậy ngay nắp quan tài lại.

Bùi Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa mới nhắm mắt lại ——

“Trùng nhi phi…… Trùng nhi phi……”

Nằm trong quan tài lại nghe tiếng kèn đám ma. Bùi Ngôn cứ cảm thấy như mình sắp chết đến nơi rồi ý.

Có lẽ nghe xong khúc nhạc này, cậu cũng lên trời luôn rồi!

Bùi Ngôn không hiểu sao cảm thấy tủi thân, xoay người khóc thút thít.

—— Huhu, mẹ ơi mau dẫn con đi đi, con không muốn sống nữa.

**

Ba giờ sau, An Tưởng trang điểm xong. Cùng lúc ấy, phòng kế bên cũng đã tập luyện xong, ba bạn nhỏ qua đây.

Nhà tạo mẫu vẫy tay với ba bạn nhỏ: “Các cháu mau đến đây xem có đẹp không?”

An Tưởng nhấc váy xoay người, ngượng ngùng ngẩng đầu lên, thấp thỏm hỏi: “Trông, trông có ổn không?”

Căn phòng yên tĩnh, ánh mắt mọi người đặt trên người cô.

An Tưởng đứng giữa căn phòng, mặc một chiếc váy đuôi cá, lộ ra vòng eo thon gọn và đường cong quyến rũ. Chiếc váy được may rất tinh tế, đặc tả được toàn bộ dáng người tuyệt đẹp của cô. Váy còn được xẻ một đường làm cẳng chân trắng nuột của cô như ẩn như hiện. An Tưởng để tóc xoăn, thả xõa ra. Những sợi tóc phất phơ qua xương quai xanh gợi cảm đến chết người.

Kết hợp với phong cách trang điểm nhẹ nhàng, có thể nói An Tưởng đẹp như tiên giáng trần.

Bùi Thần nhìn An Tưởng đến ngây người, ngay cả một người không hay để ý đến thế giới xung quanh như An Tử Mặc cũng phải ngây ngốc nhìn An Tưởng.

An Tưởng đứng ngược ánh mặt trời, nụ cười của cô ấm áp hơn cả vầng ánh dương. Trong mắt cô như có những vì sao lấp lánh, dịu dàng động lòng ngư.ời, làm người ta không nhịn được tới gần.

An Tử Mặc ngơ ngác bước vài bước đi qua.

Nhưng cậu chưa kịp đến nơi thì Bùi Nặc đã chạy như bay lao vào lồng n.gực An Tưởng.

“Cụ bà ơi, cụ đẹp như công chúa Disney vậy á!”

“Ha ha.” An Tưởng không nhịn được mỉm cười. Cô xoa xoa khuôn mặt mềm mại của Bùi Nặc, cười nói, “Cháu nói quá rồi!”

An Tử Mặc thấy vậy thì dừng chân lại, lùi về chỗ cũ đứng.

“Mặc Mặc, nhìn mẹ có đẹp không?”

Nhà tạo mẫu cùng trợ lý trang điểm nghe xưng hô của cô với An Tử Mặc thì sợ ngây người. Sau đó hai người thấy mặt mũi của An Tử Mặc khá giống với Bùi Dĩ Chu. Vì thế mấy người âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau, hiểu rõ mọi chuyện.

“Cũng tạm.” An Tử Mặc trả lời lấy lệ, làm vẻ mặt không hứng thú.

“Rồi rồi, đừng ôm nữa cháu nhé, nếu không là bị nhăn váy đấy.” Nhà tạo mẫu bế Bùi Nặc ra, sau đó lấy một đôi giày cao 3 cm đưa cho An Tưởng, “Bùi tổng bảo chân của em vừa mới bị thương xong, vì thế bọn chị cũng không chuẩn bị cho em giày cao lắm. Đôi này đi cũng khá thoải mái, em đi thử xem.”

An Tưởng nhận giày xong ngồi xuống đi vào. Đây là một đôi xăng đan thủy tinh được làm thủ công vô cùng đẹp đẽ. Vừa nhìn là đã biết giá không hề rẻ chút nào rồi.

Nhưng đôi giày này đi cũng rất nhẹ. Tuy rằng được đính rất nhiều đá, phụ kiện bên trên nhưng khi đi vào vô cùng mềm mại và không bị vướng.

“Em thấy thế nào?”

“Em thấy được chị ạ, khá thoải mái.” An Tưởng gật đầu, đi thêm vài bước.

Lúc mấy người đang nói chuyện thì chuông cửa vang lên. Bùi Dĩ Chu tới.

An Tưởng quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau.

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Ngôn: “Còn ai nhớ đến Ngôn Ngôn không?”