Editor: Minh An
Beta: Cún
Hiệu suất làm việc của Bùi Dĩ Chu rất cao, chỉ chiều hôm sau anh đã sắp xếp xong chỗ ở cho An Tưởng và làm xong thủ tục nhập học cho Tử Mặc rồi.
Vì anh còn bận việc không thể đến được nên phái trợ lý đi xử lý giúp mình.
Nơi An Tưởng sẽ ở chính là Lệ Cảnh Giang Sơn, cũng là chỗ ban đầu cô nhìn trúng.
Trợ lý đưa hai người vào cửa, giúp hai người xách hành lý đi vào, sau đó đặt chìa khóa xuống: “Mọi thứ gần như đã đều chuẩn bị xong. Nếu cô cần thêm cái gì thì nói với tôi, tôi sẽ đi chuẩn bị.”
Căn nhà này rất rộng, được trang trí lịch sự tao nhã, đồ đạc cũng có đầy đủ.
An Tưởng tùy tiện dạo quanh một phòng, chỉ có một thứ duy nhất cô không hài lòng chính là cái giường trong phòng ngủ. Cô gãi gãi đầu ngượng ngùng nói với trợ lý: “Có thể giúp tôi đổi giường trong phòng tôi cùng phòng con tôi thành quan tài không? Tiền thì để tôi tự trả.”
Trợ lý sửng sốt sau đó chậm rãi gật đầu: “Được, tôi sẽ đi làm ngay. Cô còn yêu cầu gì khác không?”
“Không có không có. À anh giúp tôi cảm ơn Bùi tiên sinh nhé!”
Trợ lý gật đầu, xoay người rời đi.
Giây trước trợ lý vừa rời đi thì giây sau đã có một người vô cùng cẩn thận đẩy cửa nhà ra.
Cặp mắt đen kia nhìn xung quanh vài vòng, thừa dịp không ai chú ý thì yên lặng đột nhập vào.
“Chị Tưởng Tưởng, là chị thật đó hả?!”
Âm thanh này có sự kinh ngạc, nhưng vui vẻ nhiều hơn.
An Tưởng quay đầu lại, ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt của thiếu niên. Nửa ngày sau cô mới kinh ngạc nói: “Bùi Thần? Em cũng ở chỗ này sao?”
“Đúng rồi ạ, nhà em ở đối diện.”
Bùi Thần không ngại ngùng, trả lời xong thì tùy tiện dạo quanh nhà một phòng sau đó đặt mông ngồi lên sô pha, “Không tồi, khá tốt.” Nói xong cậu cười hì hì nhìn về phía An Tưởng, “Là cụ em bán lại cho chị ạ?”
Cả chỗ này chỉ có mấy căn mà cụ cậu mua, Bùi Thần khá bất ngờ vì có người dọn đến đối diện nhà mình nên mới tới đây xem. Không ngờ lại là An Tưởng.
Ánh mắt cậu đơn thuần, An Tưởng không biết trả lời như nào. Nói đúng cũng không được mà nói không đúng cũng chả xong.
“Không nghĩ tới cụ em lại là người tốt như vậy. Nhưng chị An Tưởng có thể đổi ý làm em rất vui.” Bùi Thần ngây thơ, vẫn chưa cảm thấy chuyện này có gì kỳ lạ, “Bây giờ phòng ở khó tìm như vậy, một cô gái như chị rất dễ bị lừa. Về sau chị ở nơi này, em sẽ bảo vệ chị.” Nói rồi cậu hất cằm lên, bộ dáng cuồng ngạo.
An Tưởng chột dạ dời tầm mắt đi, không nói chuyện.
“Mặc Mặc, tới đây chơi với anh.” Bùi Thần vẫy tay với An Tử Mặc.
Xưng hô này của cậu làm An Tưởng bối rối.
Đột nhiên cô nhớ tới. Nếu Bùi Thần gọi Bùi Dĩ Chu là cụ thì theo bối phận, cậu sẽ phải gọi An Tử Mặc là…… ông.
Sắc mặt cô đổi đi đổi lại mấy lần, suy nghĩ không biết nên nói với cậu như nào.
“Chị Tưởng Tưởng, em đói bụng rồi. Hôm nay em có thể tới đây ăn ké không?”
An Tưởng gật đầu, lại nhớ tới hai bạn nhỏ kia: “Được. Em gọi cả mấy đứa Nặc Nặc tới luôn đi.”
“Hai đứa em em phải tham gia hoạt động, hai ngày nữa mới về.” Cậu nói tiếp, “Nếu không để em gọi cụ em tới đây, nếu không buổi tối cụ cũng bỏ bữa.”
Bùi Thần là một đứa chắt ngoan.
Bùi Dĩ Chu giúp cậu được ở cùng với cô gái mà cậu ngày đêm thương nhớ, về tình về lý cậu đều phải cảm tạ. Hơn nửa Bùi Dĩ Chu là một người có thể làm việc thay cơm, từ trước tới nay, ba bữa mỗi ngày của anh đều vô cùng tùy ý. Dù cho thân thể của quỷ hút máu cường tráng thì cũng không thể lăn lộn như vậy được.
Hơn nữa……
Hai tai Bùi Thần hồng hồng nhìn An Tưởng. Cậu muốn cho cụ biết rằng người cậu thích hoàn toàn không giống mấy người phụ nữ đê tiện đi quyến rũ người khác. An Tưởng lớn lên vừa xinh lại còn thiện lương, là một người hoàn toàn xứng đôi với người của Bùi gia!
*Minh An: Thật ra tui thấy để là “hoàn toàn xứng đôi với quỷ của Bùi gia” hợp lý hơn á các nàng nhỉ haha
Trong lòng Bùi Thần nổi sóng to gió lớn.
Chỉ một phút ngắn ngủi cậu nghĩ từ việc ăn cơm đến kết hôn, rồi nghĩ đến cả tên, giới tính của hai đứa con tương lai của mình.
Toàn bộ quá trình An Tử Mặc đều im lặng. Vì suy nghĩ của Bùi Thần quá hài hước nên cậu không còn để ý đến sự khó chịu mà hàm răng mang lại nữa.
“An Tử Mặc, em cười cái gì?”
Khóe môi An Tử Mặc cong lên độ cong trào phúng quen thuộc, nói: “Tôi không cười.”
“Em có.”
“Tôi không có.”
“Nói bậy, rõ ràng vừa rồi em cười nhạo anh. Sao lại cười nhạo anh hả?” Đôi mắt Bùi Thần rất tinh, nhìn thấy rõ An Tử Mặc đang cười nhạo cậu. Cậu cũng biết đứa nhỏ này rất thông minh, nhưng cậu có làm gì đâu mà nó cười nhạo mình nhỉ?
“Chỉ là răng tôi khó chịu mà thôi.”
Thấy vẻ mặt Bùi Thần hoài nghi, An Tử Mặc quay đầu nhe răng cho cậu xem, quơ quơ cái răng lung lay trước mặt Bùi Thần, mơ hồ nói không rõ: “Nhìn đi.” Không chạm vào còn tốt, chạm vào lại vô cùng khó chịu.
An Tử Mặc nhảy xuống khỏi sô pha lấy ba lô ra, rút cái xương trâu hôm qua còn gặm thừa cầm lên tiếp tục gặm.
Bùi Thần nhìn cậu, nhíu mày hỏi: “Em mấy tuổi rồi?”
An Tử Mặc: “Còn chưa được 4 tuổi.”
Bùi Thần suy nghĩ một lát, “Lạ nhỉ, làm gì có đứa trẻ nào chưa được 4 tuổi đã thay răng?”
“……”
Mẹ nó!
Mẹ nó cuối cùng cũng gặp được một người có đầu óc bình thường rồi!!
An Tử Mặc kích động chửi to trong lòng, buông xương ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Bùi Thần, cuối cùng chụp vai cậu: “Phải không? Tôi cảm thấy tôi nên đến bệnh viện để khám.”
Giây tiếp theo cậu lại nghe được Bùi Thần nói:
“Người thì không có. Nhưng cái khác thì chưa chắc, khó nói lắm.”
“………??”
Khó nói cái mẹ gì?
Chẳng lẽ trên đời này còn có sinh vật có trí tuệ mà không phải con người?
Trọng sinh sai thời không đã đủ quỷ dị, An Tử Mặc không hy vọng đến cả con người mình cũng chẳng phải.
“Chị Tưởng Tưởng, chị có muốn mang Tử Mặc đi khám răng không? Tuổi này nó đã rụng răng rồi, không bình thường lắm đâu!” Tuy nói vậy nhưng vẫn nên đi khám một chút.
Thấy Bùi Thần chủ động nói chuyện vì mình, An Tử Mặc vui sướng gật đầu. Thằng cháu này đúng là hiếu thuận với ông nó mà!
“Không cần không cần.” An Tưởng lấy xương An Tử Mặc đang cầm trên tay ra, đưa cái khác cho cậu gặm, “Chỉ là thay răng mà thôi, ai cũng phải thay răng mà.”
Bùi Thần sửng sốt, sau đó thành công bị thuyết phục.
Đúng vậy, chỉ là thay răng mà thôi, cậu cũng từng thay rằng rồi mà. Lúc đó cậu còn gặm hỏng đồ cổ mà Bùi Dĩ Chu thích nhất. Vẫn may trong nhà có nuôi một con chó săn lớn nên cậu đổ luôn lỗi này cho nó.
“Không phải em định mời cụ em tới đây sao? Thế bây giờ em gọi điện thoại hỏi anh ấy xem có thời gian không để chị còn chuẩn bị.”
“Được ạ.”
Bùi Thần không nói hai lời gọi điện cho Bùi Dĩ Chu, giây sau đã bị ngắt điện thoại.
Bùi Thần đã sớm đoán trước được kết quả này, vì thế cậu làm bộ làm tịch nhắn tin hỏi một lần: [Cháu ở chỗ chị An Tưởng, cụ có muốn tới ăn cơm tối không? Nếu cụ bận thì thôi không cần để ý tin nhắn này của cháu.]
[Bùi Dĩ Chu: Được]
Giây sau Bùi Dĩ Chu nhắn lại luôn.
Ngay cả dấu chấm câu cũng chưa thêm.
Bùi Thần há hốc mồm: [Cụ không bận ạ?]
[Bùi Dĩ Chu: Làm xong bài tập rồi?]
“……”
[Bùi Thần: Cụ đừng nhắc đến bài tập nữa, làm tổn thương tình cảm giữa hai cụ cháu ta.]
Nhưng câu này của anh cũng nhắc nhở Bùi Thần.
Chờ An Tưởng ra ngoài mua đồ ăn, cậu sốt ruột xòe tay về phía An Tử Mặc, “Bài tập.”
An Tử Mặc cũng xòe tay: “Tiền.”
Bùi Thần: “……” Đứa nhỏ này cũng thực dụng thật!
Cậu cắn chặt răng rồi móc ra một tấm thẻ ném vào tay An Tử Mặc.
An Tử Mặc không do dự rút một quyển bài tập từ trong ba lô ném qua.
Bùi Thần gấp không chờ nổi mở vở ra, nhìn nội dung bên trong mà líu lưỡi, “Vãi! Em có thể bắt chước chữ viết được hả?!” Nếu không phải là cậu biết thằng nhóc này làm bài hộ mình thì xem quyển vở này cậu cũng tin là mình viết lúc mộng du rồi đấy. Ngoài ra Bùi Thần còn phát hiện An Tử Mặc làm sai khá nhiều câu, đều là mấy câu lúc trước cậu hay làm sai.
“Trâu bò nha bạn nhỏ.” Bùi Thần trừng lớn đôi mắt không thể tin được nhìn cậu, “Em trâu bò như vậy mẹ em có biết không?”
An Tử Mặc bực bội gặm xương, “Anh đừng nói cho An Tưởng.”
“Anh không nói, anh không nói.” Bùi Thần mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa An Tử Mặc và An Tưởng không tốt lắm. Nhưng dù sao thì cậu cũng là người ngoài, không tiện hỏi tỉ mỉ việc nhà người ta lắm.
Bùi Thần vui vẻ cất bài tập vào trong cặp mình, thỏa mãn than thở. Như vậy là cậu có thể báo cáo kết quả với Bùi Dĩ Chu rồi.
“Trong thẻ này có bao nhiêu tiền?”
Bùi Thần suy nghĩ rồi nói: “Khoảng năm sáu ngàn gì đó.”
Năm sáu ngàn?
Hoàn toàn không đủ.
An Tử Mặc suy nghĩ vài giây rồi hỏi: “Nhà anh có máy tính không?”
“Có. Em muốn dùng à?”
“Ừ.”
“Chờ mẹ em về rồi anh sẽ nói với chị ấy một tiếng, bảo chị ấy em qua chỗ anh chơi. Chị An Tưởng nhất định sẽ đồng ý.”
An Tử Mặc vô cùng vui mừng.
Chỉ cần có Bùi Thần giúp đỡ thì những việc tiếp theo cậu cần làm đều nước chảy mây trôi.
Rất nhanh An Tưởng đã mua thức ăn xong rồi trở về. Biết An Tử Mặc muốn sang nhà Bùi Thần cô cũng không ngăn cản, chỉ dặn dò vài câu sau đó vào phòng bếp nấu cơm.
Tay nhỏ của An Tử Mặc ôm xương đi theo Bùi Thần vào căn nhà đối diện.
Căn nhà này là chỗ ở của ba anh em Bùi Thần để tiện cho ba người bọn họ đi học. Thỉnh thoảng thì Bùi Dĩ Chu cũng sẽ ngủ lại.
Bùi Thần về phòng ngủ cầm máy tính lên mở máy. Nghĩ đến chiều cao của An Tử Mặc cậu cố ý chỉnh ghế cao lên. Chờ An Tử Mặc ngồi lên ghế xong cậu mới tò mò hỏi: “Em muốn chơi game hả? Có cần lấy tài khoản của anh chơi không? Muốn chơi game gì thì anh cũng đều có hết!”
An Tử Mặc không nói chuyện, mười ngón tay trắng trẻo lại ngắn ngủn nhanh chóng chuyển động trên bàn phím.
Cậu yên lặng nhìn chằm chằm vào màn hình.
Mấy trang web An Tử Mặc mở ra Bùi Thần đều không dịch được, còn cả mấy mã code dài ngoằn ngoèo nữa.
Vẻ mặt Bùi Thần thay đổi, cuối cùng cũng nhận ra có chỗ không đúng, vô cùng khiếp sợ: “Em, em không phải là hacker đó chứ? Cái gì mà bảo bối thiên tài có chỉ số thông minh 500 á?”
Một tuổi đã biết đọc tứ thư ngũ kinh, hai tuổi thành lập đế quốc thương nghiệp, ba tuổi trở thành hacker truyền kỳ trong giới.
Bùi Thần càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý!
An Tử Mặc trợn mắt nhìn cậu, “Anh nghĩ nhiều rồi.”
“Thế em đang làm……”
“Kiếm tiền.”
“?”
Giống như thi đấu ở hiện thực, trên internet cũng có rất nhiều cuộc thi ngầm trên đó. Lên đó tuy có thể kiếm được nhiều tiền nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.
An Tử Mặc đăng ký tài khoản xong thì tham gia thi đấu. Đầu tiên phải nạp tiền vào trong đó. Khi thắng cuộc thì trang web sẽ tự động chuyển tiền vào tài khoản của người thắng, đồng thời trừ đi 20% tiền phí thủ tục.
Nghĩ tới việc tốc độ của tay hiện tại không theo kịp được với tốc độ của não, An Tử Mặc quyết định tham gia khiêu chiến liên hồi.
Khiêu chiến liên hồi có tổng cộng tất cả 100 vòng, càng về sau thì độ khó càng lớn, nhưng tiền thắng được cũng nhiều lên không ít. Người tham dự ở những vòng từ ba mươi trở xuống có thể tự do tham dự rồi rút lui, nhưng ở các vòng sau thì phải giao nộp toàn bộ số tiền thắng ở các vòng trước mới được chơi tiếp.
An Tử Mặc không tham, quyết định kiếm được ba vạn thì sẽ dừng tay lại.
Cậu rất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh. Đời trước cậu bị mẹ mình chèn ép kinh khủng, vì thế cậu trộm học vài thứ lặt vặt, muốn kiếm được chút tiền để thoát khỏi bà ta. Nhưng kết quả vẫn bị bà ta phát hiện.
An Tử Mặc vừa nhớ lại chuyện xưa, vừa chuyên tâm chơi.
Trên màn hình đầy các ký tự tiếng Anh làm Bùi Thần đau não, “Thằng nhóc thối, em còn nói em không phải bảo bối thiên tài? Thế đây là cái gì vậy hả?”
An Tử Mặc không nói chuyện. Cho tới khi thắng được vòng thứ năm thì số tiền 5000 lúc trước cậu đổ vào đã thu được hai vạn năm.
An Tử Mặc thu tay lại, lui ra.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Bùi Thần, mặt vô cảm uy hiếp, “Anh không được nói cho mẹ của tôi, nếu không tôi sẽ nói cho cô ấy anh muốn làm ba kế của tôi. Thêm vào đó tôi cũng sẽ nói cho cụ anh rằng anh ép tôi giúp anh làm bài tập.”
“Mẹ nó?!” Bùi Thần dậm chân, “Em trai à, sao em âm hiểm thế?”
An Tử Mặc cười lạnh, “Nếu anh nghe tôi, tôi sẽ giúp anh tranh thủ một chút.”
Tranh thủ cái gì thì cậu không nói.
Bùi Thần tự nhiên nghĩ tới một chuyện, cười ngây ngốc, tiến lên bế An Tử Mặc, bàn tay hung hăng xoa khuôn mặt xinh đẹp của cậu nhóc, “Được được được, anh không nói. Thế em nói cho anh biết, sao em lại thông minh như vậy hả?”
An Tử Mặc chỉ tay lên trên, nhàn nhạt như nói một sự thật hiển nhiên: “Cái này thì anh phải hỏi ông trời.”
“……”
Quá kiêu ngạo.
Muốn đánh người quá.