Ta Là Mẹ Thần Đồng

Chương 103




Bùi Dĩ Chu đăng ký xong rất nhanh. An Tử Mặc cầm số thứ tự đứng im chờ.

Luật chơi của cuộc thi tính nhẩm này khá đơn giản, MC sẽ dựa theo số thứ tự đăng ký mời hai bạn nhỏ lên sân khấu, sau đó đưa ra hai đề toán, ai làm xong nhanh nhất, đúng nhiều nhất thì sẽ chiến thắng, tiến vào vòng đấu tiếp theo.

Các vị phụ huynh cảm thấy rất hứng thú với cuộc thi này, có không ít bạn nhỏ đăng ký tham gia. Người lớn nhất chừng 8 tuổi, người nhỏ nhất tầm 4, 5 tuổi. Đề mà MC ra vô cùng đơn giản, đều là phép cộng trừ với số có hai chữ số. Với những đứa nhỏ thì người ta còn chỉ ra đề 7 + 8 bằng mấy thôi.

Không thể nghi ngờ cuộc thi như này là sự sỉ nhục cho chỉ số thông minh của An Tử Mặc. Cậu cảm thấy mấy trò chơi như này quá ngu ngốc. Nghĩ đến lát nữa mình cũng phải lên sân khấu thi, An Tử Mặc cảm thấy mất hết mặt mũi.

Nhưng mà…

Mẹ cậu thích con hổ con kia.

Con hổ có bộ lông màu cam kia khá giống con mà mẹ cậu từng vẽ. Điều đó có phải đã chứng minh… sâu trong thâm tâm, mẹ vẫn còn nhớ đến cậu không?

Đang lúc An Tử Mặc hoảng hốt thì MC gọi tên cậu và một bạn nhỏ khác.

An Tử Mặc chuẩn bị lên sân khấu thì An Tưởng căng thẳng giữ chặt tay cậu lại: “Mặc Mặc, thi cái này chỉ để giải trí thôi, con không cần căng thẳng quá đâu!”

An Tử Mặc nhướng mày, tách tay An Tưởng ra rồi đi lên.

An Tưởng nhắm chặt tay lại, mồ hôi chảy đầy trên trán. Thời gian cô và An Tử Mặc ở chung với nhau không tính là lâu, nhưng qua những việc nhỏ, cô cũng có thể biết được cậu là một bạn nhỏ có lòng tự trọng rất cao. Hôm nay trong trung tâm thương mại có không ít người. Chỗ này là sảnh lớn lại càng nhiều người hơn. Nếu mà không làm được bài, chắc lòng tự trọng của cậu bé sẽ bị tổn thương sâu sắc lắm.

Đột nhiên An Tưởng cảm thấy đau lòng, thậm chí cô còn muốn kéo con mình xuống dưới.

Con ư??

An Tưởng bị suy nghĩ của mình dọa sợ, cô thu hết những suy nghĩ của mình, tập trung nhìn lên sân khấu.

An Tử Mặc mặc một cái áo sơ mi sọc và một cái quần đùi, dáng vẻ cậu nghiêm túc, phong thái hơn người. Mái tóc đen mềm mại rũ xuống chán, da cậu trắng như tuyết, gương mặt đẹp và góc cạnh. Hai mắt cậu đen nhánh. Cậu đứng im một chỗ trên sân khấu như một bức tranh vậy.

Sự xuất hiện của cậu lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Có không ít người qua đường dừng chân đứng lại xem.

An Tưởng lo lắng An Tử Mặc sẽ căng thẳng hoặc cuống lên. Nhưng không, cậu đứng cạnh MC, ung dung đón nhận những tầm mắt đang nhìn vào mình, thậm chí cậu còn cho An Tưởng ánh mắt yên tâm, dáng vẻ bình tĩnh của cậu nhóc hoàn toàn khác với sự căng thẳng của bé trai bên cạnh.

“Đầu tiên hai bạn nhỏ giới thiệu về mình được không? Bắt đầu từ cháu nhé?”

MC hỏi bạn nhỏ bên cạnh An Tử Mặc trước. Cậu nhóc béo cầm microphone đỏ mặt lên, lắp bắp cả nửa ngày mới giới thiệu xong bản thân. Dáng vẻ đáng yêu của cậu đã nhận được những tiếng cười thiện ý của người dưới sân khấu.

MC lại đưa microphone cho An Tử Mặc: “Thế cháu thì sao? Cháu tên gì vậy?”

“An Tử Mặc.”

“Là mẹ cháu đưa cháu đến tham gia cuộc thi này sao?”

An Tử Mặc vô cảm nói: “Là cháu muốn tặng quà cho mẹ cháu.”

MC: “Cháu định lấy giải nhất sau đó đưa cho mẹ sao?”

An Tử Mặc nhíu mày nhỏ: “Giải nhất cháu muốn lấy lúc nào cũng được. Nhưng con hổ đằng kia chỉ lấy được hôm nay thôi.”

“!!!”

Ngông cuồng thật!

Cái gì mà giải nhất muốn lấy lúc nào cũng được? Còn nhỏ mà đã tự tin như này rồi sao?

Không thể không nói, đúng là An Tử Mặc rất khiến người ta chú ý.

An Tưởng ngượng ngùng che mặt lại, vì thế, đúng là vì cô nên Mặc Mặc mới tham gia cuộc thi này sao? Không thể không nói cô hơi cảm động thật.

“… Mặc Mặc nhà anh cũng tự tin thật đấy!” An Tưởng không nhịn được nhỏ giọng nói với Bùi Dĩ Chu.

Người đàn ông cười nhẹ: “Không phải tự tin, đó là thực lực của thằng bé.”

An Tưởng: “?”

Cái gì thế này? Mấy người nhà anh đều kiêu ngạo đến vậy sao?

Lúc này, MC cho hai bạn nhỏ về chỗ mình. Trước mặt hai người có một cái chuông, ai có đáp án thì sẽ bấm vào đó để giành quyền trả lời. Sau khi hết thời gian đếm ngược, màn hình hiện ra phép tính đầu tiên.

[16 + 17 =?]

Đang lúc bạn nhỏ kia đọc phép tính và suy nghĩ, An Tử Mặc bấm chuông, nhanh đến mức không có thời gian suy nghĩ: “33.”

Phép tính này chẳng có chút khó khăn nào với người lớn, với những bạn nhỏ thông minh thì nó cũng chẳng quá khó. Nhưng mà An Tử Mặc trả lời rất nhanh nên nhận được khá nhiều sự khen ngợi từ người khác.

Phép tính thứ hai đến rất nhanh.

[33 + 18 =?]

An Tử Mặc rung chuông thêm cái nữa, bình tĩnh đáp: “51.”

[78 – 19 =?]

“59.”

[785496 – 587965 + 3457 =?]

“Từ từ, đề này gõ sai rồi…”

MC còn chưa dứt lời, An Tử Mặc lại tiếp tục rung chuông. Cậu trả lời chẳng chút suy nghĩ: “200988.”

MC ngẩn người, yên lặng lấy máy tính ra tính. Thế mà đáp án lại giống An Tử Mặc.

Khán giả bên dưới im lặng.

An Tưởng khiếp sợ. Bạn nhỏ 4 tuổi này… tính nhẩm giỏi vậy sao? Chẳng lẽ Mặc Mặc là thần đồng?!!!

“Chú ơi, chú nhanh chút được không?”

An Tử Mặc chỉ muốn nhanh chóng lấy con hổ kia xong về nhà. Sự im lặng của MC làm cậu không nhịn được mở miệng giục. Nhưng lúc nhìn ánh mắt ngạc nhiên của An Tưởng dưới sân khấu, đột nhiên mắt cậu lóe lên, khóe miệng nhếch lên, “Chú à, mấy đề này quá dễ với cháu. Thế này đi, chú cho cháu một dãy số, sau đó lại gọi một người bất kỳ, bảo họ đọc một dãy số. Nếu trong thời gian 1 giây cháu có thể đưa ra đáp án đúng thì đưa con hổ kia cho cháu. Đương nhiên chú cũng có thể đổi đối thủ cho cháu, dù sao mà nói thì anh trai kia thi với cháu cũng không công bằng cho anh ấy lắm.”

Thi đấu cùng thần đồng, đúng là không công bằng thật.

MC chưa từng gặp bạn nhỏ nào như này, ngay cả ban tổ chức cũng chưa từng gặp bạn nhỏ 4 tuổi nào kiêu ngạo như này. Giọng điệu này của cậu đúng là đã khơi lên sự hiếu thắng trong lòng MC. MC quay xuống nhìn người bên dưới một lúc.

MC hỏi: “Số dài hơn cũng được?”

An Tử Mặc gật đầu: “Vâng, dài như số điện thoại cũng được.”

MC vỗ đùi, trực tiếp đọc một dãy số điện thoại, sau đó gọi một người qua đường đọc số điện thoại lên. An Tử Mặc chỉ nhìn lướt qua sau đó bình tĩnh trả lời.

Đáp án hoàn toàn chính xác.

Tốc độ của cậu nhanh đến mức không có thời gian suy nghĩ.

An Tử Mặc ôm chú hổ con đến cạnh An Tưởng đưa cho cô: “Đây mẹ.”

An Tưởng vẫn ngơ ngác nhìn cậu.

“Thật ra con là thần đồng.” An Tử Mặc vênh váo khoe, “Là kiểu có chỉ số thông minh 150 đấy!”

Từ trước đến nay, cậu chưa từng cảm thấy tự hào về chỉ số thông minh của mình. Nhưng vào lúc này, cậu cảm thấy sung sướng khi trí tuệ của mình trở thành sự kiêu ngạo của mẹ. Cậu sẽ trưởng thành bên cô, sẽ trở thành nhà nghiên cứu thuốc nổi tiếng thế giới, sẽ trở thành đứa con giỏi nhất của An Tưởng.

An Tưởng ngơ ngác nhận lấy chú hổ con. Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của chú hổ con, dường như có gì đó bắt đầu nảy nở trong lòng cô.

An Tử Mặc không quan tâm đ ến ánh mắt xung quanh, cậu tự nhiên dắt tay An Tưởng: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm nào mẹ.”

An Tưởng: “……” Vẫn ngơ ngác.

“Đúng rồi, về sau mẹ không cần học trên mạng nữa đâu, con dạy cho mẹ.”

An Tưởng: “……”

An Tử Mặc: “Cái khóa học đó của mẹ con từng xem rồi, dạy toàn cái linh tinh.”

An Tưởng: “…………”

Người qua đường bên cạnh: “………….”

Đây đúng là thần đồng thật!!!

***

Đến tận lúc về nhà An Tưởng vẫn còn ngây ngốc. Chờ khi An Tử Mặc vào phòng, cô mới bừng tỉnh. Một tay cô ôm hổ, một tay kéo Bùi Dĩ Chu vào phòng ngủ.

“Chuyện của thằng bé là sao?!”

Bùi Dĩ Chu bình tĩnh cười, biểu cảm rất giống An Tử Mặc.

An Tưởng ôm ngực, “Thằng bé là thần đồng thật hả?”’

Bùi Dĩ Chu khiêm tốn: “Chỉ là hơi thông minh chút thôi.”

Hơi?

Thông minh chút thôi?

Bùi tiên sinh, có phải anh hiểu nhầm gì về năm chữ “hơi thông minh chút thôi” không??

Lúc dạy thêm cho An Tử Mặc, An Tưởng không ngờ cậu nhóc lại thông minh như vậy. Cô ra những đề vô cùng đơn giản mà cách cậu trả lời cũng bình thường. An Tưởng cảm thấy cách cậu trả lời bình thường là vì thỉnh thoảng cậu nhóc sẽ sai một hai câu, sau đó còn nhờ cô giảng cho một số câu khó nữa.

Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng cậu nhóc cố ý.

An Tưởng nghĩ lại những chuyện đã qua mà đỏ hết cả mặt. Vấn đề đơn giản như thế, sao An Tử Mặc lại làm sai được cơ chứ?

“Trước đó thằng bé chưa từng nói với em. Hơn nữa lúc em dạy, thỉnh thoảng thằng bé còn làm sai, có câu nó còn hỏi em nữa. Nếu nó giỏi như vậy sao nó lại chẳng nói với em, là thằng bé sợ em không thích nó sao?”

An Tưởng cảm thấy chuyện này khá có khả năng.

Nghe nói có nhiều bạn nhỏ quá thông minh nên bị coi là quái vật, chắc An Tử Mặc sợ cô ghét cậu nên mới giả vờ làm trẻ con bình thường nghe cô dạy.

Bùi Dĩ Chu thong thả nói: “Có lẽ thằng bé muốn gần gũi với em hơn.”

“Hả?”

“Thằng bé lấy cớ để nói chuyện với em đó!” Bùi Dĩ Chu dịu dàng xoa đầu An Tưởng, ánh mắt anh chứa nhiều cảm xúc, “Tưởng Tưởng, Tử Mặc rất quan tâm đ ến em. Sau khi đi, lúc nào thằng bé cũng nhớ đến em. Vì thế… em đừng xa cách thằng bé, đẩy nó ra khỏi cuộc sống của mình.”

An Tử Mặc nhạy cảm và yếu đuối, cậu nhóc không thể chịu bất cứ tổn thương gì về tâm lý được nữa.

An Tưởng ôm hổ con trong tay, cô hơi nhăn mày lại.

“… Nhưng em chẳng nhớ gì hết.”

“Em không cần nhớ.” Bùi Dĩ Chu ôm cô, “Chỉ cần em mãi mãi ở bên anh và con là được rồi!”

Cái ôm của anh vừa chắc chắn vừa ấm áp. Ngửi mùi hương mát lạnh dễ chịu trên người anh, khả năng suy nghĩ của An Tưởng từ từ giảm đi. Cô không nhịn được cọ cọ vào người anh, cặp răng nanh nhòn nhọn lại nghịch ngợm chui ra.

Bùi Dĩ Chu cảm nhận được hai cái răng nanh nho nhỏ của cô gái trong ngực mình. Anh mím môi nhịn cười, đùa An Tưởng: “Em nghĩ sao?”

An Tưởng đỏ mặt. Cô giẫm mạnh vào chân anh, giận dỗi: “Đầu anh chỉ toàn cái đó thôi à?”

“Rõ ràng là em chọc anh trước.” Bùi Dĩ Chu nâng cằm An Tưởng lên, nhẹ nhàng đặt môi mình lên đó, “… Em tính làm kẻ cắp la làng đấy à?”

An Tưởng rụt rè vờ không đồng ý. Nhưng tại mùi hương của người đàn ông quá hấp dẫn, cơ bụng của anh quá gợi cảm. Hơn nữa anh còn đang vây quanh người cô nữa. Thế là An Tưởng vứt ngay cái thứ gọi là lý trí đi, chủ động thò người lại hôn anh cả nửa ngày.

Mắt thấy anh chuẩn bị ôm mình tiếp tục vào lăn quan tài, An Tưởng vội ngăn anh lại, th ở dốc quay đầu đi: “Đừng, con còn chưa ăn…”

“Không sao, tí nữa người giúp việc sẽ tới nấu cơm.”

“……” An Tưởng cứng họng, “Thế, thế cửa…”

Bùi Dĩ Chu nghiêm túc: “Lúc chúng ta vào anh đã khóa rồi!”

An Tưởng: “……”

An Tưởng: “…………!!!”

Người đàn ông này đã ủ mưu từ trước rồi!

Trong đầu người đàn ông này chỉ toàn phế liệu màu vàng thôi!!

An Tưởng không chịu nổi sự tấn công của Bùi Dĩ Chu, cuối cùng cô cũng cúi đầu cùng anh lăn quan tài.

Sau khi lăn quan tài xong, An Tưởng mệt không thở ra hơi.

Bùi Dĩ Chu lại khác hoàn toàn với cô. Anh cứ như nam hồ ly tinh sống nhờ việc hút âm khí của phụ nữ vậy, mỗi lần xong việc đều bừng bừng sức sống, mặt tươi tỉnh. Rõ ràng lượng vận động của anh nhiều hơn An Tưởng nhưng lần nào người nằm bẹp quan tài cũng là An Tưởng.

An Tưởng nằm bẹp xuống quan tài khóc chít chít. Đôi mắt cô vẫn còn đỏ hồng vì vừa rồi khóc.

Bùi Dĩ Chu làm như không thấy sự oán trách trong mắt cô. Anh cầm máy tính xử lý tài liệu.

“Trước đó em thấy mấy thứ trên mạng.”

“Hả?” Bùi Dĩ Chu không dời mắt khỏi máy tính. Anh ừ nhẹ một tiếng như đáp lại An Tưởng.

“Người ta bảo em vẽ truyện tranh, hình như truyện đó có liên quan đến Mặc Mặc đúng không? Truyện gì thế anh?”

Bùi Dĩ Chu cũng là người nổi tiếng, độ hot của anh cũng chẳng thua kém mấy nam idol đang hot vì fan của mình. Tuy rằng An Tưởng không hay lướt mạng nhưng thỉnh thoảng cô cũng đọc được một vài bình luận cùng tin tứ liên quan đến Bùi Dĩ Chu. Trong đó có cả tin giục cô cập nhật chương truyện tranh mới nữa.

Đầu ngón tay Bùi Dĩ Chu hơi dừng lại, anh cầm điện thoại An Tưởng lên đăng nhập vào một tài khoản sau đó ném tài khoản lại cho cô: “Em tự xem đi.”

An Tưởng nghi ngờ liếc mắt nhìn anh một cái, nằm trên giường lướt Weibo.

Đây là một tài khoản lạ lẫm, ID là Tưởng Tưởng Niêm Cá Nheo, bài đăng của tài khoản này không nhiều lắm, chỉ toàn vẽ mấy bức vẽ linh tinh cùng tác phẩm. Cô để ý tới một tác phẩm khá nổi tiếng của người này, tên là “Nhặt nuôi một bé mãnh thú”, mỗi chương đều có tới mấy chục nghìn bình luận.

Chương mới nhất được đăng từ khoảng nửa năm trước. Do tự dưng truyện ngừng đăng nên có rất nhiều người đọc khóc thét lên, nêu ra đủ loại suy đoán.

An Tưởng nghiêm túc xem từng bức vẽ. Cô phát hiện nét vẽ này chính là của mình.

“Em… vẽ Mặc Mặc đó hả?”

“Ừ.”

An Tưởng sốc.

“Tử Mặc bảo đây là cuộc sống hàng ngày của hai mẹ con em, nó cũng khoe với anh rất nhiều lần.”

Bùi Dĩ Chu nói xong thì nở một nụ cười.

An Tử Mặc thích khoe tình cảm mẹ con của An Tưởng với anh, cậu nhóc từng khoe rất nhiều thứ trước mặt anh. Nhưng mỗi lần khoe xong thì cậu nhóc lại đau lòng.

Truyện tranh này làm An Tưởng sốc nặng.

Cô thấy nó quen nhưng không biết nó quen chỗ nào. Đầu cô đau như bị nổ tung. An Tưởng buông điện thoại xuống, che cái trán đang nóng lên của mình.

Bùi Dĩ Chu vội dừng công việc trong tay lại, mặt anh không giấu nổi sự lo lắng: “Em có ổn không?”

“Em không sao. Chỉ là em hơi đau đầu chút thôi.”

Bùi Dĩ Chu thở phào nhẹ nhõm: “Nếu không nghĩ được thì em đừng nghĩ nữa, bây giờ chúng ta như này cũng khá tốt mà.”

Chờ khi cơn đau đầu vơi bớt, An Tưởng tái mặt nhìn Bùi Dĩ Chu.

“Bùi Dĩ Chu, có phải trước đó em yêu hai người lắm không?” Trong đầu cô không có ký ức, nhưng từ trong xương cốt cô có tình cảm khó thể miêu tả thành lời với hai ba con Bùi Dĩ Chu. Cô nghĩ, có lẽ ngày trước mình rất quan tâm tới họ.

Bùi Dĩ Chu lắc đầu: “Em rất yêu Mặc Mặc. Còn có yêu anh hay không thì… anh không biết.”

Bùi Dĩ Chu tủi thân nói ra những lời này. An Tưởng nghiêng đầu suy nghĩ vài giây sau đó lấy tay nâng khuôn mặt đẹp đẽ của Bùi Dĩ Chu lên, “Em nghĩ em cũng rất yêu anh.”

“Hả?”

An Tưởng: “Nếu không em sẽ không kết hôn với anh đâu.”

Bùi Dĩ Chu cười: “Thật à?”

An Tưởng: “Thật!!”

An Tưởng tin tưởng Bùi Dĩ Chu ngay từ ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy anh. Ban đầu An Tưởng còn không hiểu vì sao, cuối cùng đến giờ cô cũng hiểu. Ngày trước… hẳn là cô cũng rất thích Bùi Dĩ Chu.

Dù sao thì Bùi Dĩ Chu dịu dàng, cơ bụng anh cũng sờ sướng như vậy cơ mà…

“Thế anh có thích em không?” Cô mở to mắt nhìn anh, nghiêm túc hỏi anh.

Bùi Dĩ Chu chống tay vào quan tài, sau đó anh tiến đến chạm chạm vào môi An Tưởng, “Linh hồn của anh, vì em mà tồn tại!”

An Tưởng sửng sốt, sau đó mặt cô đỏ bừng lên. Chú chim nhỏ trong lòng cô nhảy nhót tưng bừng, cô không giấu nổi sự sung sướng trong mắt.

“Ngoan, em đừng nghĩ nhiều. Anh đi làm việc tiếp đây.”

An Tưởng ghé vào quan tài, nghiêm túc nhìn Bùi Dĩ Chu đang làm việc: “Bùi Dĩ Chu.”

“Ừ, anh đây.”

“Anh có muốn qua đây ngủ với em nữa không?”

“…………???”

An Tưởng chớp chớp hai mắt, mái tóc dài cô xõa xuống vai, xương quai xanh trắng nõn có thêm dấu hôn màu hồng, vừa ngây thơ vừa quyến rũ.

Cây bút trên tay Bùi Dĩ Chu xoay trong mấy cái. Một thiện một ác phiên bản chibi đấu đá với nhau trong đầu anh cả nửa ngày. Cuối cùng anh không chút do dự bỏ công việc xuống, bổ nhào vào người cô vợ nhỏ nhà mình, cùng cô lăn quan tài.

An Tưởng bị anh hôn đến ngạt thở, cô cố gắng đẩy người đàn ông đang làm loạn ra: “Anh, anh đừng thế. Ý em là ngủ trên mặt chữ.”

Bùi Dĩ Chu từng tay lại, “À.” Nói rồi anh vô cảm nâng nắp quan tài lên, “Thế anh đi làm việc tiếp đây.”

An Tưởng há hốc mồm, sau đó cô nhanh chóng kéo tay anh lại, “Đừng đừng đừng, đừng đi.” Cô còn muốn sờ sờ cơ bụng của anh đó ~

“……”

An Tưởng suy nghĩ vài giây, sau đó khó xử nói với anh: “Chỉ, chỉ được thêm một lần nữa thôi đó. Không được hơn!” Eo cô đau, lưng cô cũng đau, nếu không phải vì anh quá đẹp thì một lần cũng không có đâu.

Bùi Dĩ Chu nhìn chằm chằm An Tưởng. Anh nhìn thẳng vào mắt cô làm An Tưởng vừa hoảng hốt vừa tủi thân.

Cô thật sự chỉ muốn ôm chồng ngủ một cách trong sáng mà thôi!!

Haizz…

Đàn ông mà…

Không biết bao lâu sau, bên tai An Tưởng truyền đến tiếng cười nhẹ.

Bùi Dĩ Chu ôm chặt An Tưởng vào lòng mình, ôm cô như ôm một đứa trẻ.

Anh hôn mái tóc cô, giọng vừa dịu dàng vừa ấm áp: “Đùa em đó, mau ngủ đi!”

“Thế… anh không làm?” An Tưởng vẫn hơi nghi ngờ, không thể tin được người này đổi ý nhanh đến vậy.

Bùi Dĩ Chu: “Nếu em muốn thì anh cũng không phản đối!”

“……”

“!!!”

An Tưởng sợ nhắm chặt mắt lại.

Cô đi chơi suốt cả một ngày rồi, lại bị Bùi Dĩ Chu rút hết toàn bộ sức lực. Nhắm mắt một lát thôi là cô đã tiến vào mộng đẹp rồi. Sau khi Bùi Dĩ Chu dỗ xong vợ nhỏ nhà mình, đang định đi làm việc tiếp thì điện thoại bên gối vang lên không đúng lúc. Trên màn hình hiển thị…

Anh Trạch.

Vẻ mặt Bùi Dĩ Chu đen đi. Anh nhẹ nhàng rút tay mình dưới đầu An Tưởng ra, cầm điện thoại đi vào phòng tắm.

Anh vừa bấm nút nhận điên thì giọng nói dịu dàng của người đàn ông truyền đến từ đầu kia microphone: “Tưởng Tưởng, sao em kết hôn lại không bảo với anh?”

Bùi Dĩ Chu không giấu được sự cười nhạo trên mặt mình. Anh lạnh giọng mở miệng: “Sao phải nói cho anh?”

Rõ ràng An Ngạn Trạch không ngờ người nhận điện chính là Bùi Dĩ Chu. Anh ta im lặng một lát, giọng điệu không còn bình tĩnh như trước nữa: “Bùi tổng, phiền anh trả điện thoại cho em gái tôi.”

Bùi Dĩ Chu nói: “Tôi đang hỏi sao An Hòa Nguyên có thể chia di sản cho An Tưởng, hóa ra đây là kế hoạch của anh sao? Lấy di sản của An Hòa Nguyên làm cớ để tiếp cận An Tưởng thêm lần nữa, để cô ấy dỡ lớp phòng ngự của mình với anh, tiếp tục coi anh là người anh tốt của mình. Ha, An tổng, anh cũng tính hay đó!”

Hơi thở của An Ngạn Trạch thay đổi, dường như anh ta đang cố gắng nhịn lửa giận của mình xuống.

Bùi Dĩ Chu chẳng cho anh ta chút mặt mũi nào, anh lạnh lùng nói: “Nhưng từ nay về sau không cần anh nhọc lòng nữa, bây giờ Tưởng Tưởng đã là vợ danh chính ngôn thuận của tôi rồi. Mong rằng anh chú ý hành vi của mình, giữ khoảng cách, đừng làm phiền cuộc sống của gia đình chúng tôi nữa!”

Bùi Dĩ Chu biết An Ngạn Trạch sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy, vì thế anh mới lừa An Tưởng tới Cục Dân Chính lấy giấy chứng nhận kết hôn, xong việc thì đăng giấy chứng nhận kết hôn lên Weibo. Thật ra anh đăng Weibo đó để An Ngạn Trạch xem. Không ngoài dự đoán, đúng là An Ngạn Trạch không bỏ cuộc thật.

Anh ngắt điện thoại. Một lát sau, điện thoại của Bùi Dĩ Chu nhận được tin nhắn của An Ngạn Trạch.

[Hèn hạ.]

Bùi Dĩ Chu trả lời: [Giống như anh thôi.]

Nhắn xong, Bùi Dĩ Chu chặn số của An Ngạn Trạch, quay về chỗ An Tưởng nằm tiếp.

Động tác của Bùi Dĩ Chu đã đánh thức An Tưởng. Cô buồn ngủ dụi mắt, mơ màng hỏi: “Anh đi làm gì thế?”

Vẻ mặt Bùi Dĩ Chu do dự. Giọng anh cũng nhỏ hơn rất nhiều: “… Vừa rồi anh em gọi điện cho em.”

An Tưởng lập tức tỉnh táo: “Anh Trạch?”

“Ừ.” Vẻ mặt Bùi Dĩ Chu càng khó nhìn hơn, “Anh em nói…”

“Anh ấy nói gì?”

Bùi Dĩ Chu thở dài, sau đó quay lưng về phía An Tưởng: “Anh em chẳng nói gì cả.” Giọng anh trầm xuống, nghe khá buồn.

An Tưởng nhận ra có điều gì đó sai sai. Cô ngồi dậy lay lay Bùi Dĩ Chu: “Anh nói cho em biết đi, An Ngạn Trạch nói gì với anh?”

Haha, đến cả anh cũng không gọi, trực tiếp gọi An Ngạn Trạch luôn.

Bùi Dĩ Chu nhịn cười. Lông mi anh run run, “Anh em bảo…” Bùi Dĩ Chu nhìn cô một cái, sau đó anh quay đầu đi, “Thôi, anh nói ra lại ảnh hưởng đến tình cảm anh em của hai người. Dù sao anh cũng chỉ là chồng em, An Ngạn Trạch mới là người anh có quan hệ máu mủ với em.”

“???”

Sao lời này nghe cứ sao sao ấy nhỉ?

Nghĩ đến những lời mà An Ngạn Trạch từng nói với An Hòa Nguyên, An Tưởng căng thẳng, mặt cô trắng bệch: “Có phải An Ngạn Trạch bảo anh rời khỏi em không?”

Bùi Dĩ Chu nhỏ giọng: “Cũng có thể coi như là vậy.”

“Cũng có thể coi là vậy là sao?”

“Anh em bảo anh lừa em, bảo anh không xứng với em, còn bảo sớm muộn gì em cũng về An gia nữa.”

Sắc mặt An Tưởng hết xanh lại trắng.

Đúng là An Ngạn Trạch là người có thể nói ra những lời này thật.

Cô không hiểu, rõ ràng cô đã thẳng thắn nói chuyện với An Ngạn Trạch rồi, sao anh vẫn tiếp tục làm phiền cuộc sống của cô vậy?

“Tưởng Tưởng, anh thấy anh em đối xử với em khá kỳ lạ.” Bùi Dĩ Chu nắm chặt lấy tay An Tưởng, vẻ mặt anh không giấu nổi sự sợ hãi, “Nhỡ đâu em vì anh ta mà bỏ hai ba con anh?”

An Tưởng hít một hơi thật sâu, “Anh đừng nói linh tinh. Em với anh ấy là anh em!!”

Không đúng.

Cô muốn làm anh em với An Ngạn Trạch, nhưng chưa chắc An Ngạn Trạch đã muốn làm anh em với cô.

Cẩn thận nghĩ lại, An Ngạn Trạch đã dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với cô.

Đầu tiên đưa giấy tờ tùy thân cùng sổ hộ khẩu để cô không đề phòng, sau đó đưa cô di sản của An Hòa Nguyên, lấy được sự tín nhiệm của cô. Sau đó anh ta sẽ có lý do tới gần cô một cách đúng lý hợp tình. Chẳng qua An Ngạn Trạch không ngờ cô lại đột nhiên kết hôn với Bùi Dĩ Chu, vì thế mới gọi điện vào lúc tối muộn như này.

An Tưởng càng nghĩ càng thấy hợp lý.

“Thế, thế em trả đồ cho anh ta!” An Tưởng cau mày, cô không dám nhận thứ tình cảm bi3n thái như vậy, cô cũng ghét dây dưa với nhau như này. Không bằng cô dứt khoát cắt đứt hết mọi thứ. Dù sao có chết cô cũng sẽ không về An gia.

“Không cần đâu.” Bùi Dĩ Chu nói, “Em là con ruột của An Hòa Nguyên, về lý mà nói, em nên được phân những tài sản ấy.”

“Thế… Anh nói xem em phải làm thế nào bây giờ?”

Bùi Dĩ Chu xoa mặt cô: “Chúng ta chỉ cần làm anh ta hết hy vọng.”

An Tưởng yên lặng nghe anh nói.

“Một tháng sau chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ. Em có đồng ý không?”

An Tưởng nuốt nước bọt, sau đó từ từ gật đầu: “Đồng ý.”

Bùi Dĩ Chu cong môi cười nhạt, sau đó ôm cô cùng nằm xuống quan tài, “Đến lúc đó, hai ta sẽ đích thân đi mời An tổng.”

Lông mi An Tưởng run run, đột nhiên cô cảm thấy… mình lại ghê gớm hơn trước rồi.

***

Muốn tổ chức hôn lễ cần chuẩn bị rất nhiều thứ. Ngay hôm sau Bùi Dĩ Chu đã tìm người chuẩn bị những thứ này. Anh lo An Ngạn Trạch sẽ động tay chân sau lưng mình nên cố ý tăng thêm vệ sĩ bảo vệ An Tưởng, anh cũng sắp xếp tai mắt của mình để mắt liên tục tới An Ngạn Trạch.

Còn An Tưởng thì ngày nào cũng ở nhà học bài, ôn bài. Thế mà An Tử Mặc lại làm đúng như lời trước đó cậu nói với cô, làm thầy giáo dạy cô thật!

Ban đầu An Tưởng còn không chịu để An Tử Mặc dạy mình. Nhưng sau khi cậu làm cho cô vài đề thì cô phục sát đất!

Đúng là An Tử Mặc dạy hay hơn mấy thầy cô trên mạng thật!

An Tưởng ngoan ngoãn nghe cậu giảng bài, khi gặp bài khó cô cũng chủ động đặt câu hỏi cho cậu, sai thì nghiêm túc nghe cậu nhận xét và sửa chữa. Thân phận hai người hoán đổi hoàn toàn cho nhau.

Chẳng qua…

Cô rất ngốc!!

An Tử Mặc rất kiên nhẫn, có một bài mà cậu nói đi nói lại với cô nhiều lần. Dù cho An Tưởng không hiểu cậu cũng không trách, cậu quá dịu dàng làm An Tưởng cảm thấy áy náy.

“Con à, con cứ mắng mẹ đi, nếu không dùng thước vụt tay mẹ cũng được.” Nói rồi An Tưởng đưa một cái thước qua cho cậu nhóc.

An Tử Mặc nhìn chằm chằm cái thước, cười: “Mẹ ơi con không đánh người đâu.”

An Tưởng buồn bã: “Nhưng mẹ ngốc quá!”

“Mẹ không ngốc!” An Tử Mặc vươn tay ra xoa đầu An Tưởng, dùng giọng nói non nớt của mình an ủi cô, “Trí thông minh của mẹ đang chơi bên ngoài, vì thế khả năng tiếp thu của mẹ là con số 0. Chờ nó về là mẹ giỏi ngay ấy mà.”

“……”

Không.

Trí thông minh của cô không chơi bên ngoài.

Trí thông minh của cô chết bên ngoài luôn rồi!!!

Huhu, cô đúng là đồ ngốc mà!

An Tưởng ghé đầu vào bàn, tủi thân muốn khóc.

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Dĩ Chu: Học giả trà xanh cấp 10. Vợ mình ngây thơ dễ lừa thật đó QWQ

An Tử Mặc: Mẹ yêu dễ lừa ghê ~