Ta Là Ma Vương: Dị Giới Sinh Tồn Ký

Chương 17




Cái quái gì vậy chứ!!! Đau chết mất!!!

Ta cắn răng hừ 1 tiếng, mở mắt, chết tiệt, không nhìn thấy gì cả! Đừng nói vẫn là cái nơi tối tăm vừa nãy nhé! Tarin, con nhóc này, ngươi mau lăn ra đây!

- TARIN? Ngươi đâu rồi? Này!!!

Ta hét lớn, nhưng lại như lần trước, đáp lại ta, chỉ là một màn đêm đen vô tận. Hừ, Tarin, ngươi khá lắm, định trốn tránh trách nhiệm sao, bày ra trò phong ấn này, sau đó nhân lúc ta ngất đi, ngươi liền chạy trốn! Để ta tìm được ngươi xem, ngươi đến số rồi!

Lại một lần nữa, ta như con mù dở mò mẫm trong bóng tối. Chính những lúc này ta mới cảm thấy tiếc thương cho những người khuyết tật vốn cả đời không nhìn thấy ánh sáng, thiếu đi đôi mắt, cảm giác như họ đã đánh mất đi một nửa cuộc sống. Haizz, những lúc một mình ta thường có mấy suy nghĩ tương đối triết lý nhân văn về cuộc sống con người thế này, chậc, cảm giác như mình vừa già đi cả chục tuổi vậy. Ấy lại lạc đề rồi, phải tìm nhỏ Tarin kia tiện thể xem lối ra ở đâu đã.

Sau một khoảng thời gian cuốc bộ tương đối dài, ta cuối cùng cũng phát hiện ra một ánh đỏ ở đằng xa. Nhanh chóng bước đến liền nhìn thấy một bóng dáng, gạt phắt đi chuyện bộ dáng kẻ đó có chút quái dị, bèn tiến lên:

- Này, ngươi có biết ta đã khổ s.….ng-ngươi?…. ng-ngươi là….? - Bộ dáng người này rất quen.

Kẻ nọ ở trong bóng tối, toàn thân một màu đen, thứ duy nhất nổi bật chính là khuôn mặt trắng bệch như giấy cùng đôi mắt màu đỏ máu chết chóc. Hắn im lặng nhìn ta, ta cảm nhận thân mình có chút run rẩy, đây-đây chẳng phải cái tên mà ta gặp được trong không gian ảo ngày đó sao? Hắn muốn g- à không, làm sao hắn ở đây được? Chẳng lẽ hắn thực sự nhận ra Ma Vương tân nhiệm là ta?

Ta trợn trừng mắt, chân không tự chủ lùi dần xuống 1 bước. Làm gì đây? Đầu óc rối thành mớ bòng bong, đầu ta nhanh chóng đề xuất ra một phương án có vẻ hợp lý nhất hiện tại: Chạy.

Vậy thì chạy thôi chứ sao.

Đúng lúc ta xoay người định chạy, tên mắt đỏ đột ngột quỳ xuống dưới chân ta, chân hụt một bước, cơ thể liền ngay lập tức rơi vào một vòng xoáy quái dị, ta chới với giữa không trung, theo bản năng muốn hét lên, bất quá giống như bị bịt miệng giống nhau, một chữ cũng không thể phun ra nổi.

- Ma Vương? Ma Vương? MA VƯƠNG!!

A?!?!!!!!!!!

Địa phương nào đây?

Ta chớp chớp mắt, đột nhiên nhận ra bản thân đang ngồi trong một cung điện nguy nga lộng lẫy, xung quanh tràn ngập hơi thở chết chóc. Rõ ràng là cách trang trí cực kì xa hoa tinh tế, lẽ ra phải là quý khí bức người, vậy mà tòa cung điện này lại mang một vẻ u ám khiến người khác cảm thấy khó thở. Lại nhìn sang bên cạnh, ể, đây chẳng phải tên áo đen vừa mới gặp đó sao? Hắn lúc này đang phục dưới chân ta, bên dưới còn có rất nhiều người…không…đây rõ ràng không phải người….. quái vật? Tất cả đều đang quỳ, giống như đang làm một loại lễ nghi thờ kính xa xôi nào đó, chúng cuối cùng đang quỳ trước cái gì?

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Ta nhìn quanh một vòng, sau đó nhìn lại bản thân mình, trên người đang khoác phục trang cầu kì giống như vua chúa, lại nhìn vào quyền trượng đang cầm trên tay, trên quả cầu thủy tinh màu đen kịt hiện ra một khuôn mặt mà ta tuyệt đối không bao giờ quên được.

Đôi mắt với hình thù kì quái không thể phân biệt lòng đen hay lòng trắng, lại lạnh lẽo đến cực điểm, đủ để đóng băng bất kì kẻ xấu số nào nhìn vào nó. Nửa bên phải khuôn mặt đeo mặt nạ quỷ, nửa bên trái chính là một khuôn mặt rất đỗi tầm thường, tầm thường đến mức khiến cho kẻ khác cảm thấy quái dị. Đáng sợ - là từ ngữ khiến kẻ khác liên tưởng ngay lập tức khi nhìn thấy khuôn mặt này. Thêm nụ cười nhàn nhạt như có như không khiến cho kẻ khác không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi, run rẩy, khuôn mặt của người này qủa thật là một sự kết hợp quá mức hoàn mỹ- sự hoàn mỹ của ác quỷ.

Đây là khuôn mặt từng liên tiếp đứng đầu trong danh sách “Kẻ phản diện”, cũng là khuôn mặt khiến bao game thủ sợ mất mật, nhân vật làm mưa làm gió trong thời kỳ hoàng kim của game [Bá Vương]: [Ma Vương Ma Tộc] 47- người chơi đầu tiên và duy nhất làm chủ toàn bộ khu vực săn quái mạnh nhất 3 châu lục-Ma Giới.

Và đây là ta.

Nói chính xác hơn nữa - là ta trong thế giới [Bá Vương] kia.

- Không có khả năng….- Ta hàm hồ nói, rõ ràng là…..Không! Chẳng lẽ tất cả đều chỉ là mơ?

Ta ôm đầu, chuyện này là như thế nào? Chẳng lẽ ta vẫn chưa chết? Chẳng lẽ tất cả những chuyện đã xảy ra đều chỉ là tưởng tượng của ta?

- SÁT!!!

Chết tiệt, sao cảnh vật lại thay đổi rồi?

Ta hoang mang nhìn quanh, phát hiện bản thân vẫn đang trong trang phục đặc thù của vua chúa, trên tay là Hắc trượng đang không ngừng tỏa tử khí lạnh lẽo, đứng trên đỉnh 1 tòa tháp cao nhìn xuống thảm cảnh phía dưới.

Một cuộc chiến đẫm máu.

- Chậc, lũ Nhân Giới lại đến à?

Ta giật mình khi nghe thanh âm của chính mình thoát ra khỏi cổ họng- rõ ràng ta đâu có định nói như vậy?

- MA VẬT CH* CHẾT, THẢ DÂN LÀNG RA!!!!

Ta nhíu mày hướng mặt về phía thanh âm chửi bới kia, bèn thấy một bóng dáng mặt khôi giáp, thân mình đầy máu đang chật vật cố thoát khỏi vòng vây của Ma Nhân, thỉnh thoảng lại cố gân cổ về phía ta chửi bới vài câu. Dân làng? Dân làng nào? Ta bắt của các ngươi làm gì?

Ta cố dùng ánh mắt vô tội hướng hắn chớp chớp, bất quá chớp được vài cái bèn chợt nhớ ra, hình như trước kia mình thực sự có trò đi bắt người dân để kích động chiến tranh giữa 2 giới. Thảo nào cảnh vật lại quen mắt như vậy, đây hẳn lại là một cuộc chiến trong vô số cuộc chiến mà ta trong lúc “nhàm chán” liền tạo ra ở [Bá Vương]. Dù sao cũng chỉ là game, người chết cũng chẳng phải chết thật, chậc, hại ta nãy giờ uổng công sợ hãi. Nếu đã vậy, quan tâm làm gì nữa, cho hắn về với đất mẹ sớm một chút.

Nghĩ vậy, ta liền ném mấy việc kì quái vừa xảy ra lúc trước ra sau đầu, chuyên tâm vào xử lý vấn đề trước mắt. Nếu đây thực sự chỉ là một giấc mơ, có sao chứ, dù sao cũng lâu rồi ta không được điều khiển nhân vật này, hoài niệm 1 chút cũng tốt.

*xoẹt*

!!!!!

F*CK!!! Lại đổi nữa!

Lần này lại là gì nữa đây?

Cảnh vật lại một lần nữa xoay vòng, đến lúc định thần lại thì ta đang đứng trong một không gian toàn một màu trắng.

Hết đen lại trắng, giấc mơ này thật quá dị!

Phía trước có người!

Ta hít 1 hơi sâu, chầm chậm bước đến phía sau người kia, cố dùng giọng điệu lịch sự nhất nhẹ nhàng hỏi:

- Ừm…Xin lỗi cô nhưng…ắc?

Cô gái trước mặt đột nhiên xoay người, ta khó tin trợn trừng mắt, khoan đã, khuôn mặt này là ta kia mà, nhưng chưa kịp nói gì bèn thấy trước ngực một trận đau nhói, khó khăn nhìn xuống bèn thấy một con dao từ lúc nào cắm phập vào tim ta, máu đỏ chảy xuống không gian trắng tinh vô cùng chói mắt.

“Ta” nhìn ta bằng một ánh mắt thù địch, sau đó nàng ta hét lên:

- Là ngươi chiếm lấy cơ thể ta, đi chết đi, ĐI CHẾT ĐI!!!!!

Ta choáng váng ngã xuống, trong mơ hồ bèn nhìn thấy cha, nương, tỷ tỷ cùng ca ca đang ôm lấy “ta”, ánh mắt nhìn ta cùng là thù địch, ta trước ngực lại đau nhói một trận, muốn lên tiếng thanh minh, bất chợt lại nhận ra nàng ta nói đúng.

Ta không chỉ chiếm lấy cơ thể của “ta”, lại còn tham lam cướp lấy tình thương của gia đình cô ấy. Đã vậy, lại còn muốn kéo gia đình hạnh phúc ấy vào rắc rối của bản thân.

Ta đâu xứng.

- Thật xin lỗi. - Nếu nhát đâm này của cô ấy có thể khiến ta chết luôn đi thì thật tốt.

Ta nghĩ, sau đó bản thân lại một lần nữa chìm vào bóng tối.