Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 343: Thần Cảnh Công Tôn Vô Quá.




Chương 343:

Hàn Vũ Thiên liên tục bị đánh lui bởi Bì Lâm, nhưng vẫn không có bị thương một mực giữ vững trạng thái liên tục bị đánh lui, Bì Lâm liên tục ra dùng công kích có thể diệt đi Bán Thần, như cũ lại không thể động vào một sợi tóc của thiếu niên trước mắt làm cho hắn trong lòng đã bắt đầu chấn động không thôi, kẻ này mới bao tuổi mà đã có thể cùng với Chuẩn Thần như hắn ngang cơ, Bì Lâm tâm tính nóng vội đã mau chóng bình phục cũng không còn điên cuồng truy sát như cũ.

Hàn Vũ Thiên thấy đối phương đã dừng công kích thì khóe môi cong lên nói:

"Nhận ra rồi à?"

Bì Lâm trầm mặc đứng yên nơi đó cũng không nghĩ rằng Mãn Châu Quốc chỉ có ba vị Chuẩn Thần, bọn họ có bốn vị lại toàn bộ chiến lực đi xâm lược chắc chắn sẽ dành phần thắng, nhưng vừa mới bắt đầu tổn thất mấy trăm vạn quân binh còn những vị Chuẩn Thần chiến lực đỉnh cao nhất thì lại bị áp chế bởi những kẻ khác, bản thân thì lại cùng với một tên thiếu niên không tên không tuổi giằn co lâu vậy vẫn không thể phân thắng bại, Bì Lâm nhìn lấy Hàn Vũ Thiên giọng thản nhiên nói:

"Thiếu niên trẻ, ngươi chỉ mới có chút tu vi đã có thể cùng với Chuẩn Thần so đấu ngang cơ, nếu ta không lầm thì ngươi không phải là người của Mãn Châu Quốc, ngươi mà nguyện ý gia nhập chiến tuyến của Mộng Thiên Quốc tiêu diệt hết Mãn Châu Quốc, trẫm sẽ hứa đối đãi với ngươi cực kì tốt."

Nghe thấy lời này những ngươi khác cũng là không ngờ tới Bì Lâm lại đang lôi kéo một thiếu niên còn chưa bước tới Bán Thần, Bì Lâm đứng đó yên lặng chờ đợi, Hàn Vũ Thiên là mỉm cười có một chút xem thường lời nói của Bì Lâm, hắn đã quyết định khởi đầu Vạn Niên Cung ở Mãn Châu Quốc thì không thể nào thay đổi, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Dựa vào một mình ngươi cũng không cho ta được lợi ích gì tốt, gọi thêm một vài tên nấp phía sau ra thì như thế nào?"

Ai cũng kinh ngạc nhìn lấy Hàn Vũ Thiên bên này, ngươi của Mộng Thiên Quốc thì là khiếp sợ không nói nên lời, Mãn Châu Quốc thì là kinh ngạc không hiểu lời của hắn, những người có gốc gác thâm sâu ở Mộng Thiên Quốc hít một hơi lãnh khí vào trong cũng không ngờ được ở Mãn Châu Quốc lại có kẻ có thể phát giác được sự hiện diện của những người được bảo vật che giấu khí tức.

"Vậy mà cảm ứng được khí tức của bọn ta, tiểu tử rất nhạy bén."

Vừa dứt lời liền có thêm ba đạo thân ảnh tràn ngập khí tức thần uy xuất hiện, bọn họ bộ dáng tuy là trung niên nhưng khí tức tuế nguyệt lưu lại không thể nào xóa nhòa, e là mấy lão quái vật này đã sống hơn vạn năm ở thế gian này, Bích Ly lão thấy ba người này xuất hiện thì nét mặt có một chút chán ghét nói:

"Cố Thành, Tịch Trạch Khôn, Ngự Uy, sao ta không nghĩ tới đám rác rưởi các ngươi nhận được chỗ tốt của Mộng Thiên Quốc chứ?"

Tịch Trạch Khôn vẻ mặt cười trên nổi đau người khác nói:

"Bích Ly, ông nghĩ bọn ta ngốc đến mức hợp tác với một cái quốc gia sắp bị tiêu diệt sao? Tán tu bọn ta chỉ một thân một mình không bị hạn chế, đơn giản bên nào có lợi ích to lớn hơn thì giúp bên đó thôi."



Cố Thành thản nhiên vung tay nói:

"Các vị, nếu đã bị phát hiện thì cũng không cần che giấu nữa, xuất hiện đi."

Từ phía sau lại có thêm chục đạo thân ảnh xuất hiện, bọn họ vậy mà đều là tán tu với tu vi Bán Thần, đặt ở trong một tông môn cũng là chiến lực đỉnh tiêm không thể so bì được, Hàn Vũ Thiên trong ánh mắt lộ ra một tia sắc lạnh, tán tu suy cho cùng vẫn là một mối họa ít ai lường trước được, tuy tán tu cũng có kẻ tốt xấu, nhưng đa phần đều là vì lợi ích bản thân mang lại mối hại cho người khác, hắn chấp tay sau lưng vẻ mặt có một chút xem thường nói:

"Chỉ là một lũ chó hoang không nhà không cửa mà thôi, sống lâu như vậy cũng nên chết đi thôi."

"Đáng giận! Ngươi nói ai là chó hoang!"

"Tiểu bối vô tri ngông cuồng muốn chết?!"

"Giết hắn!"

Một lời này lập tức kích động mười vị Bán Thần vừa tới làm cho họ lập tức hướng đến Hàn Vũ Thiên vây công, Hàn Vũ Thiên mỉm cười phong thái vẫn bình lặng như nước nói:

"Tâm tính của các ngươi bị kích động bởi một lời nói vô nghĩa, xem ra con đường tu đạo của các ngươi không thể nào thành tưu Thần Cảnh được, chỉ là phế vật, hôm nay những kẻ có mặt xâm lược Mãn Châu Quốc đều phải chết, Càn Khôn Hoán Tráo, Đấu Chuyển Tinh Di, Biến!"

Một cái đại trận lập tức bao trùm toàn bộ Mãn Châu Quốc, tu sĩ Mộng Thiên Quốc ai cũng bắt đầu lóe lên ánh sáng màu vàng quỷ dị không biết thứ này đến từ đâu mà lại xuất hiện trên người của mình, ngược lại thì tu sĩ Mãn Châu Quốc như đã biết trước ai cũng là vẻ mặt vô cùng hào hứng cùng tràn ngập sát ý nhìn lấy đám người bọn họ, Bích Ly Tông chủ nhìn lấy hào quang trên thân mình thì cười nói:

"Mộng Thiên Quốc các ngươi dùng trận pháp để chặn đường chi viện của các nước khác đối với Mãn Châu Quốc, nhưng bọn ta ngược lại mượn dùng trận pháp này của các ngươi, biến nó thành lợi thế sân nhà, hôm nay toàn bộ nhất định phải bỏ mạng tại đây!"

"Có kẻ động tay vào trận pháp, mau hủy trận!"

Bì Lâm sắc mặt đại biến hét lên với mấy tên đang điều khiển đại trận, Vân Chính nhìn về phía Bì Lâm cười nói:



"Muộn rồi, trận pháp này đã nằm trong sự không chế của bọn ta, Bì Lâm, hôm nay trẫm sẽ cho ngươi thấy được thực lực thật sự của Hoàng Thất Vân Gia!"

Khư Hoài chấp tay sau lưng nhìn lấy lão già trước mặt thản nhiên nói:

"Hôm nay, Khư Hoài ta đại thắng, Mộng Thiên Quốc tất bại!"

Hàn Vũ Thiên kết ấn hào quang lóe lên lập tức dịch chuyển toàn bộ mọi người ở đây tới những nơi khác nhau, Bì Lâm cùng Vân Chính xuất hiện ngay trong hoàng đô ở Mãn Châu Quốc, Bích Ly lão tông chủ cùng với ba tên tán tu và một tên Chuẩn Thần Mộng Thiên quốc xuất hiện ở Bích Ly Tông, Khư Hoài thì cùng với Hướng Quản Hi có mặt tại Đông Hoàng Tông, toàn bộ Bán Thần và Chuẩn Thần đều biến mất xuất hiện ở những địa điểm được bố trí từ trước, đại quân mất đi người thống lĩnh như rắn mất đầu nhao nhao chia ra làm hai chiến tuyến, Hàn Vũ Thiên búng tay ba đoàn thủy hỏa lôi lập tức lan tỏa tạo thành dị tượng nhắm tới bên Mộng Thiên Quốc đánh tới, một tiếng hừ lạnh vang lên thần uy ngập trời lập tức xóa tan dị tượng dễ dàng như thổi một đám khói nhỏ, một thân ảnh thanh niên trẻ tuổi tay cầm trường kiếm trong ánh mắt có sự sắc bén khó tả, tất cả sinh linh khí thấy thần uy lập tức không nhịn được mà quỳ xuống dù là Đạo Tổ trước mặt Thần cũng phải quỳ.

Cái gọi là thần uy thì không thể xúc phạm được trước thần uy toàn bộ quỳ xuống tín ngượng trong lòng thành khẩn đến cực độ không hề có lòng bất kính bên trong, thần linh chính là tồn tại cao thượng dẫn đầu nhân tộc xông pha chiến tuyến giành lấy vinh quang ngàn vạn năm cho nhân tộc trên đại lục, bất luận là ai cũng không dám đem lòng bất kính đối với thần linh, thần hiện chúng sinh tín ngưỡng quỳ xuống không thể phản kháng, nhưng có một điều tất cả mọi người không ngờ được chính là người của Vạn Niên Cung toàn bộ đều đứng yên nơi đó không hề mang theo tín ngưỡng mà quỳ xuống.

"Thần xuất hiện, các ngươi lại không quỳ, muốn chết!"

Âm thanh của thanh niên kia khuếch tán tạo thành dư lực muốn ép cho đám người kia quỳ xuống, hắn không hề tạo ra một lực lượng nào để làm bọn họ tổn thương, suy cho cùng họ cũng chỉ là phàm nhân chỉ cần một cái vung tay đã có thể giết sạch, nhưng hắn vừa thành Thần không thể đồ sát một lúc nhiều sinh linh như vậy, bằng không thiên địa chi lực cảm ứng được thần linh gây hại sinh linh sẽ mang theo nhân quả quấn thân khó mà thành tưu thần đạo lâu dài, Hàn Vũ Thiên đứng giữa không trung hàn khí tản ra khắp nơi ngưng kết pháp tắc ngay cả thiên địa này cũng muốn bị đông cứng lại, trong mắt thanh niên kia lóe lên một tia kinh ngạc nói:

"Ngươi vậy mà đột phá toàn bộ Chí Cảnh của từng cái cảnh giới?"

Bản thân hắn đã đột phá Thần Cảnh chính là cùng thiên địa sinh ra liên kết mãnh liệt hơn bao giờ hết, mà thiên địa pháp tắc vạn vật lại coi thiếu niên trước mắt như con cưng của trời không hề có bất kì hạn chế hay cầm cố nào đối với hắn so với những sinh linh khác, ngoại trừ cảnh giới Chí Cảnh thì ngay cả Thiên Cảnh cũng không thể nào được thiên địa trời đất xem như bảo vật mà không hề làm lên hạn chế nào đối với cơ thể và linh hồn hắn, Hàn Vũ Thiên không nói nhưng bản thân đã bộc phát ra một lúc năm loại Khí Vực, Băng Cực Tuyết Vực, Thâm Uyên Ma Vực, Thiên Dương Hỏa Vực, Kiếm Vực, Hắc Lôi Chi Vực.

Hàn Vũ Thiên không nói nhưng chỉ bằng vào hành động một lúc mở ra năm đạo khí vực chính là cho hắn một câu trả lời, thiên tài vạn năm cũng chỉ có thể mở ra Song Chi Lĩnh Vực, thiên địa tán thưởng thượng cổ khó cầu cũng chỉ có Tam Sinh Lĩnh Vực, còn đây chính là năm đạo khí vực ngay cả thời Viễn Cổ cũng không ai làm được như hắn cũng chỉ có đạt được Chí Cảnh ở những cảnh giới trước mới có thể lý giải được điều này, Hàn Vũ Thiên lúc này mới mở miệng nói:

"Ngươi rời khỏi Mãn Châu Quốc, ta sẽ không ra tay với ngươi."

Người kia nghe xong nét mặt có một trầm xuống thản nhiên nói:

"Bản thân ngươi chưa phải Thần lại ngông cuồng như vậy, sợ rằng mình chết không có chỗ chôn sao?"



Hàn Vũ Thiên vẫn điềm tĩnh đứng ở nơi đó bàn tay nhấc lên một cổ lực lượng kinh người phóng xuất mang theo vô tận sóng năng lượng khuếch tán ra tứ phía, lấy hắn làm trung tâm câu thông thiên địa điều khiển pháp tắc, cơ thể Hàn Vũ Thiên rực sáng như ngàn vạn vì sao còn rực rỡ hơn cả cái gọi là thần linh, bên dưới chân Hàn Vũ Thiên lập tức hiện ra một cái đại trận như là vũ trụ xoay tròn hấp thu lấy vô số linh khí đất trời về phía hắn.

"Đây là thứ gì? Câu thông thiên địa pháp tắc phạm vi rộng đến vậy chỉ bằng vào một chút tu vi Đạo Tổ viên mãn đó sao?"

Cái hắn thấy chính là toàn bộ Mãn Châu Quốc, không nói đúng hơn là Mãn Châu Quốc và bao gồm cả bốn quốc gia bao phủ xung quanh đều bị trận pháp này câu thông làm cho linh khí điên cuồng hội tụ không thể nào mà một tên Đạo Tổ có thể làm được, đừng nói chút tu vi đạo tổ mà ngay cả thần linh cũng chưa chắc một cái bung tay đã câu thông năm cái quốc gia cùng lúc được, Hàn Vũ Thiên ngồi giữa hư không hấp thu nhật nguyệt đại địa mọi thứ như xem hắn là chủ.

Huyết Nha Sư vốn là đang ở một góc khuất xem tình hình trận chiến nhìn lấy cảnh tượng phía trước mắt cũng là có một hồi ngây người, ngay cả nó tự tin là viễn cổ yêu thú cũng không làm được chuyện quái đản như Hàn Vũ Thiên đã làm ở trước mắt, thời gian trôi qua cũng chỉ trong một chén trà đã thấy tu vi Hàn Vũ Thiên đại tăng từ viên mãn gạt bỏ xiềng xích trực tiếp đạp vào Thiên Tổ, người kia thấy vậy cũng không còn để yên được nữa, tận dụng cơ hội đối phương đang phân tâm lập tức phóng ra công kích linh hồn.

Hắn muốn xem thử thiếu niên trước mặt cuối cùng là có cái thiên đại bí mật gì mà có thể dùng ra thủ đoạn vượt qua cả Thần như vậy, nếu hắn biết được một chút thủ thuật này thôi thì trên con đường thần đạo gian nan này, một kẻ như hắn nhất định sẽ có một con đường phát triển vượt xa so với những kẻ khác, Hàn Vũ Thiên thấy được lực lượng linh hồn công kích khổng lồ thì vẻ mặt có một chút kinh ngạc cũng là khóe môi nhếch lên một vệt ý cười, đôi phương vừa mới đột phá Thần Cảnh độ kiếp còn chưa ổn định được tu vi, linh hồn hao tổn cũng chỉ có thể so với Chuẩn Thần bình thường mà thôi, mà lực lượng linh hồn của hắn thì có thể phản phệ bất kì tên Chuẩn Thần nào muốn nhằm vào hắn cũng phải cân nhắc ít nhiều, bằng không phản phệ chính là đoạn đi thần lộ trong tương lai, Hàn Vũ Thiên cũng không để cho hắn thất vọng để cho hồn niệm xâm nhập vào trong, vừa bước vào không gian linh hồn liền có một cổ khí tức kinh người ngay tức khắc phản phệ lại hắn rồi đẩy hồn niệm kia ra ngoài.

"Ra là vậy, ngươi tên là Công Tôn Vô Quá, chỉ mới đột phá thần cảnh chưa đầy nửa tháng đã tự mình xuất chinh, đúng là ngu muội."

Công Tôn Vô Quá phun ra một ngụm máu trong mắt tràn đầy kinh ngạc không thể tin vào mắt mình, một thân tu vi thần cảnh vậy mà đã giảm mạnh suýt chút thì rơi xuống Chuẩn Thần không thể quay đầu, hồn lực phản phệ phải nói cái giá trả ra là quá đắc, Công Tôn Vô Quá sắc mặt giờ phút này mới biến đổi thành bộ dáng giận dữ không thôi, phản phệ thần hồn chính là đã đoạn đi một nửa con đường thần lộ của hắn, đây chính là triệt để ở lại cảnh giới Thần Cảnh sơ giai mà không thể tiến thêm đến trung giai, điều này làm cho tâm tính của hắn triệt để phẫn nộ.

"Ngươi phá hủy thần lộ của ta, hôm nay ta không giết ngươi thề không làm người!"

Công Tôn Vô Quá bùng nổ lực lượng kinh người, tuy tu vi giảm nhưng vẫn là Thần Cảnh tùy tiện vẫn giết đi mấy trăm vạn tên Đạo Tổ cảnh mà không hề mất nhiều sức, Hàn Vũ Thiên nheo mắt lại bàn tay lật một cái đại trận bên dưới lưu chuyển ngưng tụ thành một đoàn hào quang nhìn như vũ trụ vào trong lòng bàn tay hắn, đây chính là thứ hắn chuẩn bị để đối phó với một tên Thần Cảnh, chuẩn bị cũng từ từ năm năm trước, vốn là chuẩn bị đối phó với Mị Dung khi nàng ta trở lại, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể lấy ra để đối phó với Công Tôn Vô Quá, Hàn Vũ Thiên lúc trước đúng là muốn cùng với Công Tôn Vô Quá chiến đấu một trận, nhưng suy đi tính lại thì vẫn là cẩn thận tốt hơn một chút, dùng Nhật Nguyệt Tinh Đấu Đại Trận để giúp bản thân một bước Thiên Tổ cũng dùng thứ lực lượng còn sót lại bên trong làm hậu thuẫn để đối phó với Thần Cảnh.

Hàn Vũ Thiên dung nhập đoàn năng lượng kia vào trong cơ thể làm cho tu vi Thiên Tổ vừa mới đột phá đã ổn định hơn một chút, Sáng Thế Thần Kiếm xuất hiện trong tay cùng với bốn đoạn năng lượng huyền ảo thủy hỏa lôi mộc khảm lên cơ thể tạo thành chiến giáp tràn ngập uy nghi của bậc đế giả, Công Tôn Vô Quá từ thiên địa ngưng kết một bộ chiến giáp mặc trên người, trường kiếm trong tay xem thường tất thảy chúng sinh nhất kiếm chém ra trời đất như muốn sụp đổ, Hàn Vũ Thiên lui về sau Sáng Thế Thần Kiếm ánh lên một tia lực lượng màu bạc trắng cũng chém ra nhất kiếm so chiêu.

Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: