Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 341: Chấp pháp giả




Chương 341:

Sáu đạo quang minh tức khắc lao đến làm cho Lam Huyền đang truy đuổi cũng là toàn thân dựng hết gai óc lập tức vũ động tìm một nơi khác lao đi không hề ngoảnh đầu nhìn lại xem kẻ truy đuổi mình là ai, trải qua trăm ngàn trận chiến đã khiến nàng rèn luyện được khả năng nhận biết nguy cơ tới cực hạn, Thiên Hoàng cũng là hừ lạnh toàn thân bùng nổ kim quang mang theo long uy kinh người áp đảo đánh tới hai vị Thiên Sứ Quang Minh, bốn vị còn lại bỏ qua Thiên Hoàng nhanh chóng áp sát tới gần Lam Huyền bên này, nàng ta chỉ vừa mới đột phá so về tốc độ không thể sánh kịp so với Thần Hoàng cảnh, nhưng chiến lực bộc phát lại có thể miễn cưỡng chống lại một vị trong số đó.

Thiên Y Thần Nữ trong tay cầm thánh ca quang minh tỏa sáng hóa thành vô số trường kiếm ánh sáng hướng đến Lam Huyền công kích mà tới, một vị khác tay xoay trường thương chém ra hai đạo quang minh quét ngang thiên địa không để nàng thoát, lão già Thiên Sứ Quang Minh nhìn thì chậm chạp nhưng bàn tay vừa nhấc lên đã mang theo vô tận ánh sáng từng đạo từng đạo phóng tới, người cuối cùng là một đứa bé nhìn vẻ ngoại 5 6 tuổi nhưng chiêu thức lại là cường đại nhất trong đám người, quang minh của đứa bé hóa thành lĩnh vực nhắm đến bên dưới của Lam Huyền tạo thành từng đạo quang minh xiềng xích như trường long phong tỏa toàn bộ không gian xung quanh.

Lam Huyền tỏa ra hắc ámtách ra thành năm đạo hư ảnh hướng về năm nơi khác nhau mà chạy đi, năm đạo y hệt bản thể trong khoảng thời gian ngăn không nhận biết được đâu là thật đâu là giả, Lam Huyền hừ lạnh hắc ám bao trùm thiên địa từng sợi ám quang lượn lờ trong hư không rồi năm hư ảnh Lam Huyền cũng theo từng sợi ám quang đó mà biến mất.

"Biến mất?"

Năm đạo hắc ảnh lần nữa xuất hiện đã là phấn tán khắp nơi, bốn người đuổi theo nhưng lại để một kẻ trong đó chạy thoát, Thiên Y Thần Nữ lập tức quát về phía hai vị đang đánh với Thiên Hoàng bên này nói:

"Mau đuổi theo!"

Một người bùng nổ bỏ qua Thiên Hoàng nhắm tới cái bóng cuối cùng đánh tới, Thiên Hoàng muốn lật tay ngăn cản nhưng lại bị ba kẻ đuổi theo từ Tô Lăng giới tới đây ngăn cản, Thiên Hoàng hừ lạnh nói:

"Ngụy Cung, Trần Uyển, Thái Nguyên, ba tên các ngươi muốn tìm chết sao?"

Ngụy Cung là nam tử đứng giữa phong trần thoát tục lại cười nói:

"Dựa vào mình ngươi? Bọn ta có trợ lực từ Thiên Sứ tộc đại diện cho chính đạo thế gian, sao phải sợ một tên tay sai hắc ám giết chứ?!"

"Tốt lắm, vậy hôm nay lão long không cần che giấu nữa, ba tên tiểu bối ngông cuồng xem lão phu xuất chiêu, Tinh Nguyệt Hỗn Lọan, Nguyệt Quang Trùng Trùng!"

Tinh Nguyệt xung quanh lập tức vũ động phát ra nguyệt quang nhắm tới đám người Ngụy Cung đánh tới, Ngụy Cung lập tức đại biến thân hình chớp động bùng nổ kim quang quát:

"Vũ Động Kim Ngân!"

Không gian xung quanh xoay chuyển kim quang như là hố sâu không đáy lấy Ngụy Cung làm trung tâm liên tục thổ nạp kim quang, Ngụy Cung nâng tay một đầu kim long gào thét như muốn nuốt chửng một vùng không gian này, Trần Uyển cũng không đứng nhìn khí tức bạo nộ không gian cũng bắt đầu ầm ầm hiện ra từng đạo hồng quang hóa thành một đầu hồng loan kêu lên một tiếng không gian bắt đầu ngưng kết ra từng sợi lông vũ sắc bén, Thái Nguyên ngưng tụ không gian xung quanh hóa ra một đầu Sa Ngư bơi trong hư không.

"Mặc dù không biết các ngươi là ai, nhưng đã xem ác như thù thì ta cũng không cự tuyệt sự giúp đỡ này, Thiên Sứ Thần Kiếm, Quang Minh Phá!"

Vị Thiên Sứ Quang Minh kia nhất kiếm trong phát ra thần quang hiện ra hư ảnh Thiên Sứ lục dực cự đại cầm trong tay quang kiếm nhắm tới nguyệt quang mà đánh tới, Thiên Hoàng vẻ mặt tràn ngập sát ý cơ thể nổ tung hóa thành một đầu Địa Nguyệt Thần Long gào lên long uy tạo thành khí thế ngút trời, khi bản thể vừa triển lộ một cái nguyệt tinh to như mặt trời hiện lên giữa hư không vô định làm toàn bộ cường giả Thần Hoàng ở đây chứng kiến được phải là tràn đầy khiếp sợ, Thái Âm lão nhân, Ngọc Tôn Giả và Mạnh Đức Quang Thần khi cảm nhận được khí tức này thì đều là vẻ mặt kinh ngạc, khí thế này chính là nửa bước Kim Thần.

"Nửa bước Kim Thần, tuy hư ảo nhưng tương lai đã định sẵn chính là một Kim Thần khuynh đảo thiên hạ, long tộc xem ra đã không còn đứng một bên nhìn nữa rồi."

Thái Âm lão vuốt râu vẻ mặt vô cùng bình thản vẫn là phong thái của kẻ xem bên ngoài không hề có ý định nhúng tay vào bên trong chiến cuộc của hai bên gia tộc Thiên Sứ, tuy nhiên trong đám đông đã sớm có người của long tộc thông tri về cho người trong tộc biết được tin tức ở Thần Cách thí luyện, Ngọc Tôn Giả vừa xuất ra một cái ma cung tràn ngập hắc ám như là địa ngục vô tận không thể thấy điểm cuối vây Mạnh Đức vào giữa, sáu vị khác cũng là dùng ra hắc ám lĩnh vực hỗ trợ đại tế tư, Mạnh Đức có Thiên Sứ Thánh Ca lĩnh vực cũng không thể nào xua tan được hết bóng tối xung quanh, nếu chỉ đấu với một mình Ngọc Tôn Giả thì hắn có thể cùng nàng ngang tài ngang sức, nhưng đây là cùng với sáu vị Thần Hoàng của Thiên Sứ Ma Thần liên thủ, tuy về thực lực chênh lệch nhưng nếu có lĩnh vực của sáu vị khác cộng hưởng thì Ngọc Tôn Giả có thể coi là cường giả đỉnh tiêm ở Kim Thần, Ngọc Tôn Giả đứng ở phía trên như là người phán xử nhìn lấy Mạnh Đức giọng nói có chút xem thường nói:



"Nếu là Thiên Hy đến đây cũng có thể coi là lấy một địch bảy vẫn không rơi vào hạ phong, Ám Quang Thống Khổ!"

Vạn đạo gai nhọn hắc ám lơ lửng giữa hư không theo ngón tay của Ngọc Tôn Giả điểm tới liền đâm thẳng tới, Mạnh Đức cau mày vung tay giọng nói trầm thấp nói:

"Quang Minh Bạo Vũ!"

Quang minh từ lục dực tản phát khắp nơi tạo thành cuồng phong chói sáng cùng với ám nhận va chạm nhưng lại bị áp chế hoàn toàn không thể cầm cự được lâu, Mạnh Đức vẫn là bị ám nhận đâm cho bị thương tích đầy mình miễn cưỡng vẫn là chống đỡ được thêm vài chiêu nữa, Ngọc Tôn Giả nhìn lấy Lam Huyền vẫn đang dốc toàn lực chạy trốn thì là không khỏi cảm thán nói:

"Vừa mới đột phá Thần Cảnh đã có thể chạy thoát sự truy sát của năm vị Thần Hoàng không bị bắt trong thời gian ngắn, đúng là cần bồi dưỡng nàng cẩn thận một chút, cũng rất là thông minh."

Nói xong bàn tay Ngọc Tôn Giả khẽ phẩy một đạo trường kích hắc ám lao ra từ ống tay áo nhắm tới một vị Thiên Sứ Quang Minh gần nhất mà đâm tới, Mạnh Đức con ngươi co rút lập tức cao giọng quát:

"Thiên Trung cẩn thận!"

Ngươi tên Thiên Trung nghe thấy lời cảnh báo không nói hai lời trực tiếp dùng ra phòng ngự mạnh nhất hiện thân là Thiên Sứ Quang Minh tay cầm khiên cúi người dùng ra tư thế phòng thủ không gì có thể lay động được, trường kích quét ngang xuyên thủng hoàn toàn phòng ngự của Thiên Trung Thiên Sứ, ngực phải bị khảm một cái lỗ máu đang bị hắc ám từ từ ăn mòn, Thiên Trung trọng thương phun máu tu vi Thần Hoàng lập tức suy giảm chỉ còn là Tổ Thần, Lam Huyền thoát khỏi nguy hiểm liền vung tay làm cho bốn đạo ảo ảnh biến mất, nàng ta thở dốc đã dùng ra toàn lực để chạy trốn giờ đã kiệt sức.

"Quang Chiếu Tẩy Trần."

Một đạo thanh âm nhẹ nhàng uyển chuyển vang lên không biết bắt nguồn từ đâu, trụ quang minh lập tức hạ xuống người của Lam Huyền khiến cho cơ thể nàng đau rát bị thiêu đốt không ngừng, Ngọc Tôn Giả lập tức biến đổi sắc mặt tức giận nói:

"Thiên Hy! Ngươi dám!"

Một cổ xe ngựa tràn ngập thần quang từ hư không chạy ra, bốn đầu thần thú kéo xe đều là quang minh thuộc tính, nữ tử trong xe càng là người tỏa ra khí tức thuần khiết nhất thiên địa này, Thiên Hy Nữ Vương Thiên Sứ.

Ngọc Tôn Giả động thủ muốn ngăn cản nhưng lại có một cây trường thương từ nơi khác chặn đường nàng, lại một thiên sứ lục dực nam tử xuất hiện vẻ ngoài thanh niên phong trần.

"Thiên Tịch!"

Ngọc Tôn Giả máu nóng sôi trào lập tức nói:

"Thiên Sứ tộc! Các ngươi thật sự muốn cùng với Thiên Sứ Ma Thần kết thâm thù đại hận sao?!"

Thiên Tịch dùng ngón tay nghịch tóc mai cười nói:


"Thâm thù đại hận giữa hai tộc trước giờ đã có, bây giờ kết thêm một cái thù hằn nữa cũng có sao?"

Ngọc Tôn Giả sắc mặt trầm xuống nhìn lấy hai vị Thiên Sứ Quang Minh cao tầng, nàng ta tuy áp chế được Mạnh Đức thế nhưng Thiên Hy thì mạnh hơn nàng, Thiên Tịch thì ngang bằng thực lực cũng không có cách nào trong thời gian ngắn cứu được Lam Huyền, là đại tế tư của Thiên Sứ Ma Thần nàng không cam tâm nhìn người trẻ tuổi giỏi nhất mấy vạn năm qua bỏ mạng.

"Hắn nói không sai, kết thêm một ít thâm thù đại hận thì cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến nhị tộc."

Ngọc Tôn Giả nghe thấy lời này tâm trạng trong lòng lập tức buông lỏng, hư không xé toạt hắc ám trào ra có hai bóng người từ bên trong chậm rãi bước ra, một lão già khô quắc như xương khô với cái lưng còng cầm trường mâu làm gậy chống, ngược lại là một thanh niên trẻ tuổi dáng vẻ uy nghiêm, tuy nhiên lục dực thiên sứ hắc ám sau lưng thanh niên đều đã bị xiềng xích giam cầm.

Thanh niên kia vừa xuất hiện đã đạp lên đầu của Mạnh Đức, chân khẽ dùng lực đã nhấn đầu Chiến Tướng Thiên Sứ nằm rạp xuống, hắc ám lập tức vây quanh thôn phệ từng chút một trên thân Mạnh Đức làm hắn thống khổ gào thét giẫy giụa, Thiên Tịch lập tức trừng mắt nói:

"Nghịch Uẩn! Ngươi dừng tay lại cho ta."

Lão già vốn yên lặng giữa hư không lại dùng hết sức mở một bên mắt thật to ra nhìn lấy Thiên Tịch rồi cười quỷ dị nói:

"Hóa ra là tiểu tử nhà ngươi, thực lực vẫn yếu như vậy sao? Nhiều năm như vậy rồi đám Thiên Sứ Quang Minh các ngươi vẫn không hề thay đổi, tận hưởng cái gọi là hào quang chính nghĩa mà quên mất rằng thực lực vi tôn, Ám Ma Võng Nguyệt, Tinh Cốt Phong Hàm."

Bàn tay khô quắc như làm chủ hư không chỉ một cái vung nhẹ liền có hắc ám bao phủ toàn bộ có thể nuốt chửng gần như vậy chục cái tinh cầu xung quanh đây vào trong hắc ám, lại từng cái từng cái cốt nhận đâm xuyên không gian mà trồi ra biến thành một cái địa võng vây hãm toàn bộ vào trong, Thiên Hy sắc mặt từ đầu tới cuối không hề thay đổi lại thản nhiên nói:

"Ngô Tâm, ngươi già rồi vẫn còn truy cầu lực lượng, nhưng dù cho thực lực tăng mạnh cũng không phải đối thủ của quang minh, Thiên Sứ Thánh Ca, Vĩnh Hằng Bất Diệt!"

Thiên Hy cũng tay nét mặt không chút cảm xúc tạo ra quang minh bao trùm phía trên Ám Ma Võng Nguyệt của Ngô Tâm, từng vần hào quang phát ra hình thành một tòa cung điện nguy nga tráng lệ với bốn bức tượng thiên sứ lục dực đứng phía trước điện, thánh quang phía trên chiếu rọi cùng hắc ám bên dưới điên cuồng xung đột.

"Ah!"

Từ phía khác truyền tới một tiếng kêu thảm thiết đã thấy một cánh của Mạnh Đức bị Nghịch Uẩn xé toạt ra không hề nương tay, Nghịch Uẩn nhìn về phía Thiên Hy nói:

"Sự kiên nhẫn của ta có giới hạn, một là ngươi thả nàng thì tên Mạnh Đức vô dụng này sẽ sống sót, hai là ngươi giết nàng thì Thiên Sứ Quang Minh sẽ mất đị một trong mười hai vị thiên sứ mạnh nhất tộc, một đổi một."

Nghịch Uẩn sở dĩ không động thủ cứu Lam Huyền là vì Quang Chiếu Tẩy Trần không đơn giản chỉ là một chiêu thức quang minh, mà còn mang theo lực lượng thanh tẩy cực kì cường đại ngay cả hắn cũng không thể nhất kích phá hủy được, đủ thấy Thiên Hy rất muốn diệt đi Lam Huyền, Thiên Hy yên lặng không nói nhìn về phía Lam Huyền bị vây nhốt bên này ngón tay cong lên chuẩn bị hạ sát thủ, Nghịch Uẩn bên này cũng đã sớm bắt lấy đầu của Mạnh Đức chờ quyết định của Thiên Hy.

"Hai bên thiên sứ các ngươi ngông cuồng phách lối, không xem long tộc ra gì sao?"

Long uy ầm ầm vang vọng lập tức xóa tan tất cả lĩnh vực của hai bên thiên sứ tộc trả lại không gian yên tĩnh vốn có ở nơi đây, một thân hoàng bào đôi mắt sắc lạnh uy nghiêm ngút trời chấp tay sau lưng nhìn lấy pháp tắc hỗn loạn, toàn bộ khi thấy được thân ảnh của long tộc này lập tức quỳ một chân xuống giọng cung kính nói:

"Long Hoàng bệ hạ."



Long Hoàng Long Nha Tông tu vi Chấp Pháp Giả là một trong bảy vị Chấp Pháp Giả cường đại nhất được tinh cầu trung cấp cử làm sứ giả ở hạ đẳng tinh cầu làm ra một vài sự tình đảo thải những kẻ có ý đồ không tốt làm ảnh hưởng tới quy tắc của hạ đẳng tinh cầu, sự xuất hiện của Long Nha Tông làm cho những kẻ ở đây phải run sợ không dám động cũng chỉ là quỳ ở nơi đó không có lệnh không dám đứng dậy, chỉ duy Thái Âm lão nhân là vẫn bình thản chấp tay sau lưng.

Long Nha Tông nhìn xung quanh thản nhiên nói:

"Các ngươi chiến đấu ở gần Thần Cách như vậy, có còn xem trọng quy tắc mà bọn ta đặt ra không?"

Ngọc Tôn Giả ôm quyền nói:

"Long Hoàng bệ hạ có điều không biết, Thiên Sứ Ma Tộc có một tiểu bối thiên phú cực cao tham gia thí luyện vừa bước ra ngoài liền bị Thiên Sứ Quang Minh truy cùng giết tận, vì không để hậu bối thiên tài bị kẻ khác giết chết ta mới đích thân tới hộ pháp, không ngờ Thiên Sứ Quang Minh tộc lại dẫn đến ba vị cường giả cùng cấp đến ngăn cản, kết quả nàng ấy bị bắt nên Thiên Sứ Ma tộc mới dẫn người đến ứng cứu."

Long Nha Tông nhìn lấy Thiên Hy thở dài một tiếng tràn ngập thất vọng nói:

"Thiên Sứ Thần tộc, các ngươi chỉ vì một hậu bối mà ra tay tàn nhẫn không chừa đường lui cho hai tộc, đúng là đủ quyết đoán, khiến cho ta thấy Thiên Sứ Thần tộc ngày càng kém phát triển so với những tộc còn lại."

Long Nha Tông vung tay xóa tan quang trụ đang giam cầm Lam Huyền cũng là tay còn lại đồng thời bắt lấy về phía Thiên Hoàng kéo hai người bọn họ trở lại bên mình, Long Nha Tông thản nhiên nói:

"Hai người này ta mang đi, các ngươi có ý kiến gì không?"

Thiên Sứ Ma tộc lập tức cau mày muốn mở miệng nói nhưng lại không dám bởi vì kẻ trước mặt là long hoàng cường đại biết bao nhiều mà lại để lời nói của bọn họ vào trong mắt, trong lúc nhất thời bầu không khí yên lặng nhưng rất nhanh đã có một thanh âm quỷ mị từ nơi khác truyền tới nói:

"Tên long tộc, long hoàng ngươi có thể giữ, nhưng để nàng ta ở lại."

Ma khí trào ra ngưng tụ một nữ tử tuyệt sắc tràn đầy sự kiêu ngạo cùng với bộ y phục hở han đang mặc trên người, Long Nha Tông thấy kẻ đến liền cau mày nói:

"Cổ Dung."

Cổ Dung một tay đặt lên ngực vẻ mặt tràn đầy ý cười nói:

"Long Hoàng bệ hạ, đó là người của ma tộc, long tộc đâu phải muốn đem đi liền có thể đem, chi bằng thả người hai tộc an ổn ngài thấy thế nào?"

Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: