Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 290: Hư Không Thú Xuất Hiện






Long Bạch trầm mặc không có hành động nào như đang do dự rất lâu, Hàn Vũ Thiên liếc mắt nhìn tới cười nhạt nói:
"Tầng 6 đã đủ cho các ngươi đột phá một bước Bán Thần, chỉ là do cảm ngộ của các ngươi chưa sâu, ý chí chưa kiên định, lòng còn do dự, nếu hết thảy 3 điều này các ngươi thay đổi được thì rất dễ để đột phá.

"
Trần Thái Phú trầm mặc nói:
"Thời gian quá lâu, bọn ta truy cầu chính là lập tức thành Bán Thần, cho dù có thân tử đạo tiêu không thể thành thần, chỉ cần có cơ hội nhìn thấy thần đạo một lần đã là mãn nguyện.

"
Tu sĩ, suy cho cùng vẫn là theo đuổi đại đạo quyết liệt đến thế, ngươi đạt tới đỉnh phong của một cảnh giới lại phát hiện có tầng thứ cao hơn, trong lòng sẽ không tránh khỏi sự truy cầu lực lượng, dù chết thì ít nhất cũng được nhìn thấy đại đạo mà mình mong cầu một lần.

Hàn Vũ Thiên vung tay ném ra ba khối ngọc giảng trước mặt ba người, hắn cũng không muốn mất thời gian với họ, cứ ném một bộ pháp môn phù hợp để họ tự mình tìm hướng đi tiếp theo, hắn xoay người lại cùng Huỳnh Thanh và Thất Bảo Thần Chủ đi xuống tầng 7.

Long Bạch nhìn thấy ngọc giảng tản ra hồn lực kì lạ cũng hiểu rõ bản thân cần phải làm gì, ý niệm lóe lên lập tức chui vào trong ngọc giảng, ánh mắt của lão từ cau mày, chuyển sáng kinh ngạc, rồi lại sợ hãi, cuối cùng là nụ cười tràn đầy sự vui sướng như gặp được kì ngộ.


Hai người còn lại cũng thi nhau phóng xuất ý niệm chui vào trong ngọc giảng, bọn họ ngơ ngác rồi cũng có một loạt biểu cảm khác nhau, cuối cùng cả ba người đều rơi vào trạng thái ngộ đạo huyền diệu.

Thời gian trôi qua ròng rã 3 ngày thì đám người Hàn Vũ Thiên mới tới được cuối tầng 7, nơi đây ẩn chứa vô tận khí thần tàn lưu chuyển, bảo địa đương nhiên là đi kèm với nguy cơ trùng trùng, một đầu Bán Thần yêu thú, thứ kia hung mãnh dị thường tản ra thần uy áp chế toàn bộ sinh linh trong vạn dặm xung quanh, thần uy là thứ mà tổ uy không thể so sánh được, Bán Thần đã một chân đạp vào ngưỡng thần linh, một cái vung tay nhấc chân đã có thể diệt xác mấy trăm tên Đạo Tổ viên mãn, có thể so được với Bán Thần trừ khi là cùng cấp hoặc thành Thiên Tổ cường giả.

Thiên Tổ là cảnh giới tiếp theo của Đạo Tổ viên mãn, cũng giống như cảnh giới Thánh Tông, Đạo Tổ cảnh khi tới viên mãn cũng có hai con đường để đi, bước thứ nhất là độ bốn đạo thần lôi nhất cước thành thần, lôi thể, lôi tu, lôi niệm, lôi hồn, bốn thứ gột rửa hóa thành thần linh trở thành thứ mà vạn linh sùng bái.

Con đường thứ hai từ bỏ độ kiếp tiến tới Thiên Tổ hoặc Chí Tổ mở ra con đường rộng lớn hơn trong tương lai, Thiên Tổ có thể cùng Bán Thần giao thủ nhưng không hoàn toàn chiếm được thượng phong, bởi Bán Thần có thần uy gia trì mà tổ uy làm sao có thể so sánh được, dù Thiên Tổ cũng không nắm chắc sẽ thắng được Bán Thần, về phần Chí Tổ thì là cực hạn Đạo Tổ cảnh, tổ uy được quy tắc thiên đạo ban phúc sẽ là một loại uy thế mạnh hơn cả thần, Bán Thần gặp phải Chí Tổ không khác nào cừu non gặp lão hổ, nhất kích cũng có thể giết, Chí Tổ so với Thần Cảnh phổ thông chỉ hơn chứ không kém.

Tầng 9 Đạo Tổ chỉ có thể ngang cơ Bán Thần, khi đạp lên tầng 10 lại như thăng hoa thành sinh linh khác, so đấu hoặc giết thần cũng chỉ là chuyện cỏn con, mà có một dạng Thiên Tổ có thể giết Bán Thần như giết gà, chính là loại tu sĩ đạt được Chí Cảnh ở những cảnh giới trước đó như Lam Huyền và Hàn Vũ Thiên.

— QUẢNG CÁO —
Huỳnh Thanh bị thần uy bao bọc cũng không có quan tâm tới, hắn chỉ phẩy tay liền có pháp tắc chuyển động khuếch tán tứ phía, tổ uy đương nhiên không cùng thần uy so được, nhưng trên phương diện pháp tắc thì hắn tự tin bản thân có thể cùng với Bán Thần độ qua tam lôi thần kiếp so tài.

Huỳnh Thanh phất tay pháp tắc lưu chuyển khuếch tán tứ phía, còn chưa đợi hắn xuất thủ thì từ trong tối xoẹt tới một cái bóng, hai vuốt sắc nhọn ý đồ cắm thẳng vào ngực của Huỳnh Thanh, nhưng đã sớm bị một đạo hắc lôi ngăn cản.

"Chịu xuất hiện rồi.

"
Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng như đã biết trước được thứ quái vật kia sẽ động thủ, sinh vật hình thù kì quái thân người đầu sư, sau lưng mọc ra bốn cái xúc tua có ngòi độc, bộ da màu tím tràn đầy sắc thái yêu dị, đây là một con quái vật hư không.

"Phiền toái.

"
Quái vật hư không kia dễ dàng thoát khỏi trói buộc của lôi điện, nó nhảy ra xa ánh mắt tràn đầy hưng phấn nhìn lấy Huỳnh Thanh, thiên phú của Hàn Vũ Thiên, tính cách của Thất Bảo Thần Chủ, cũng không mang lại cho nó cảm giác hưng phấn và đói khát tột đỉnh như khi nhìn thấy Huỳnh Thanh, sự đói khác của hư không dựa vào sinh linh mà nó nhìn thấy, sinh mệnh càng cường đại thì độ khát và cơn đói sẽ càng gia tăng tới đáng sợ.

"Ngươi là con mồi đầu tiên làm cho ta cảm thấy bản thân đã rơi vào hố sâu vô tận của sự đói khát, hãy để ta dùng máu thịt của ngươi lắp đầy thỏa mãn cơn đói này, gào!"
Hư không thú kia tốc độ cực nhanh tựa như thuấn di đã trong một khắc xuất hiện sau lưng Huỳnh Thanh, nhưng đáng tiếc nó lại không thể đả thương được hắn, hai trảo sắc bén lần này vồ phải chính là pháp tắc đại đạo gia thân, pháp tắc xoay chuyển cắt đứt hai cánh tay của hư không thú, nó không hề đau đớn mà cười tà dị rồi lại mọc ra hai tay mới.

Huỳnh Thanh vung tay lấy ra một cây trường đao, thanh đao bùi bặm như đã lâu chưa sửng dụng, hắn nhìn hư không thú cười nói:
"Hư không thú, chiến lực mười phần cường hãn, khôi phục lại càng thêm điên cuồng, đúng là thứ sinh vật làm người khác chán ghét.


"
Huỳnh Thanh thân hình lóe lên vậy mà so với hư không thú kia tựa hồ còn nhanh hơn một chút, chỉ một chút này đã khiến cho hư không thú chật vật không có sức hoàn thủ, sức mạnh khôi phục của nó vượt trội cũng không phải là bất tử, tới thời điểm nhất định ắt phải vong thân, hư không thú điên cuồng chạy về phía một đầu yêu thú, hàm rắc sắc nhọn gậm chặt lấy cổ nó rồi xé ra tảng thịt lớn, một ngụm nuốt trọn lại thấy tốc độ khôi phục của nó càng cường đại.

"Nuốt lấy máu thịt để phục hồi?" — QUẢNG CÁO —
Thất Bảo Thần Chủ tràn đầy kinh ngạc nhìn lấy thứ quái dị kia, hắn từng được Hàn Vũ Thiên cho nhìn thấy mấy sinh vật này, nhưng chỉ là qua thần thức mờ mịt, hiện tại tận mắt chứng kiến mới thấy nó còn khát máu hơn quỷ tộc trong truyền thuyết.

Hàn Vũ Thiên cười nhạt lôi linh trong tay lóe lên lao tới chui thẳng vào trong cơ thể của hư không thú, lôi điện bùng phát làm cho hư không thú đau đớn, tuy không có thương thế đáng kể, nhưng nó cảm nhận được từng tế bào của bản thân đang chậm lại, khả năng phục hồi đáng tự hào đã không còn thể nào bắt kịp tốc độ của Huỳnh Thanh.

"Nhiều chuyện!"
Hư không thú dời ánh mắt hung ác về phía Hàn Vũ Thiên rồi lao đến, hắn vẫn đứng đó trong đôi mắt lóe lên lam quang, một cổ tinh thần chi lực lập tức phóng xuất, hư không thú chỉ cách Hàn Vũ Thiên một trượng lại tựa như vạn dặm xa không thể chạm, tinh thần khuếch tán dựa vào thực lực tăng mạnh mà đã tiến hóa không ít.

Huỳnh Thanh thừa cơ hội này một đao quét ngang bỏ cơ thể kia thành hai khúc, hư không thú nở ra một nụ cười liền thấy từng sợi chỉ màu tím kì dị nối liền cơ thể kia lại.

Bốn cái xúc tua của hư không thú như là bốn lưỡi gươm sắc bén phóng tới, nhưng còn chưa chạm vào Huỳnh Thanh thì một đạo kiếm ý chém đứt xúc tua kia, nó hiện tại đã rơi vào tình huống một đấu ba.

Hàn Vũ Thiên đưa mắt nhìn tới cổng không gian tầng 7 thì hơi thở dài, nếu còn kéo dài thời gian ở đây giây giưa với con hư không thú này, thì dám chắc những con khác sẽ ồ ạt theo tới, hắn vung tay hấp thụ lượng lớn khí thần xung quanh vào Sáng Thế Thần Kiếm.

"Ném nó vào cổng.

"
Thất Bảo Thần Chủ và Huỳnh Thanh hợp kích lập tức đẩy lui được hư không thú đến gần cổng không gian tầng 7, Hàn Vũ Thiên nhất kiếm chém ra bạch quang như thiên phạt đánh thẳng tới hư không thú, nó rít lên một tiếng giận dữ bắt chéo hai tay ngăn lại công kích, khi gót chân của nó chạm vào cổng không gian thì lập tức bị truyền tống ra ngoài.

Huỳnh Thanh vung ra tay đánh ra pháp tắc chi lực đẩy bay con yêu thú Bán Thần còn đang ngơ ngác kia ra, ba thân ảnh lóe lên cũng theo truyền tống trận đi ra bên ngoài.

Thời gian truyền tống ra ngoài chỉ mất một phút mà khi Hàn Vũ Thiên xuất hiện đã thấy được tràn cảnh kinh người ở bên ngoài này, Miêu Ảnh và hư không thú đại chiến trên không, bên dưới thì là tu sĩ các thế lực đang cùng oanh kích mấy tiêu lâu la hư không, bọn chúng không mạnh, nhưng số lượng lại đông đến làm người khác sợ hãi.

"Thứ bọn chúng nhắm tới đầu tiên lại là bí cảnh này?"
— QUẢNG CÁO —

Hàn Vũ Thiên cũng không nghĩ tới hư không thú ẩn sâu trong địa tâ m hạch của Tô Lăng giới, thứ chúng nhắm tới đầu tiên không phải là phế địa mà là bí cảnh thần linh.

Hắn trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như hiểu ra mọi chuyện liền cau mày nói:
"Bí cảnh này có sinh linh thiên phú vượt trội, hẳn là các hậu nhân của các tộc thượng cổ vẫn còn lưu lại đây, vậy bí cảnh này là một sự uy hiếp cực lớn đối với đợt xâm lượt của hư không thú, chỉ cần hậu duệ thượng cổ được rời khỏi bí cảnh thì thần cảnh xuất hiện sẽ rất nhiều, công cuộc xâm chiếm Tô Lăng giới của đám hư không thú này sẽ kéo dài.

"
Thất Bảo Thần Chủ và đám người Long Bạch nghe được liền kinh ngạc không thôi, hậu duệ thượng cổ là thứ mà ai ai cũng phải hâm mộ và tín ngưỡng, hậu duệ mang huyết mạch hoàng tộc mà thần linh lưu lại, thiên phú vượt trội tu luyện kinh người, hoàng tộc hậu duệ tiêu biểu nhất chính là Nam Minh Thần Chủ.

Nam Minh Thần Hoàng nhỏ hơn Thất Bảo Thần Chủ đến vài vạn năm mà lại có thiên phú kinh người, lúc Thất Bảo Thần Chủ ở đỉnh tiêm đã nghe tới danh Nam Minh Hoàng Tộc Nam Cung Đoạn Trần.

Nam Cung Đoạn Trần chưa đến 4000 tuổi đột phá thành Thần, tin tức loan truyền toàn bộ Tô Lăng giới trấn động toàn cục không thể không sợ hãi trước độ phát triển kinh người này, từ trong Nam Minh truyền ra tin tức nói rằng Nam Cung Đoạn Trần là một hậu duệ thần linh lưu lạc đã trở về từ một nơi thần bí, ngay cả Nam Cung Đoạn Trần cũng không nhớ rõ nơi đó.

Thất Bảo Thần Chủ năm đó đứng đầu chư thần muốn thu nạp Nam Cung Đoạn Trần, nhưng lại bị cự tuyệt, chỉ sau đó 1000 năm thì Nam Cung Đoạn Trần đã bước vào Thần Cảnh trung vị, 500 năm bước vào thượng vị, 500 năm bước lên viên mãn thần cảnh, 300 năm trở thành Thần Vương, 200 năm sau tạo ra chiến tích đánh bại Tổ Thần trở thành vị Tổ Thần trẻ tuổi nhất trong lịch sử.

Mà vào thời điểm Nam Cung Đoạn Trần nổi danh, theo đó xuất hiện hai người có thể so được với hắn là Lam Bích và Tử Nguyệt Tinh Quân, một là ma, một là yêu, đương nhiên Thất Bảo Thần Chủ không biết được Lam Bích là Lam Huyền của hiện tại.

Nhân, yêu, ma tam tộc cùng một thời điểm phất lên ba vị thiên tài, ai cũng đều cho là hậu duệ thượng cổ, cũng là báo hiệu cho sự diệt vong của thời đại này.

Thiên tài thời đại của Thất Bảo Thần Chủ lúc đỉnh tiêm xuất hiện lớp lớp, dẫn tới Thượng Cổ Thần Chiến long trời lở đất bởi tứ đại thần tộc liên thủ đánh với phe của kẻ thần bí kia, kết quả sau cùng dẫn tới một thời đại còn thê thảm hơn cả Thần Ma Đại Chiến năm xưa, Thần Cảnh tồn tại còn chưa đến ngàn vị, chỉ toàn là mấy lão quái sống sót qua khỏi Thượng Cổ Thần Chiến, dù Nam Cung Đoạn Trần, Lam Huyền hay Tử Nguyệt Tinh Quân đột phá thành hoàng thống lĩnh chư tộc cũng không cứu vãn được gì.

Tô Lăng giới đã bước vào thời kì lụi tàn nhất từ trước tới này, một phần là vị hai cuộc đại chiến của sinh linh Thần Cảnh làm tổn hại sâu đến quy tắc và pháp tắc của thiên địa, hai là do giới chủ không can thiệp, ba là hư không thú đã dần dần cắn nuốt thế giới từ bên trong.

.