Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 253: Đông Thăng Thần Hồn






"Hàn Vũ Thiên, rốt cuộc ở ngoài đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào lại tạo ra chấn động cấp bậc này?"
Ngưu Trung cau mày ngẩn đầu nhìn Hàn Vũ Thiên hỏi, hắn không có vội trả lời Ngưu Trung mà cười nói:
"Quỳ xuống!"
Toàn bộ người của Tây Phỉ theo hiệu lệnh này lập tức quỳ xuống trong vô thức, tới lúc nhận ra được thí bản thân đã cung kính quỳ gối trước hắn.

Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng ngẩn đầu nói:
"Chỉ là hai kiện Tổ Khí công kích mà thôi.

"
Những vị cường giả cấp bậc Thánh Tông viên mãn và đại viên mãn đều kinh ngạc khi nghe thấy lời này, bọn họ đã ở cực hạn của cảnh giới Thánh Tông, cũng biết được một ít thông tin cấp bậc tiếp theo là Đạo Tổ, mà Tổ lại là cấp bậc mà Tông không thể vượt qua được, Tổ Khí càng là trân quý hiếm hơn phượng mao lân giác.

Vậy mà Trọng Trấn Chuông lại cùng lúc bị hai kiện Tổ Khí công kích, chuông đồng này cấp bậc cũng chỉ là Tông Khí, liệu có thể chịu được bao nhiêu công kích của Tổ Khí.

Trọng Trấn Chuông được Thiên Dương Liệt Hỏa bao phủ vẫn phải chịu công kích kinh người của hai Tổ Khí.

Lục Quân Thánh Kiếm chém lên thân chuông lại bị hỏa diễm dây vào, Bát Đỉnh Thánh Tháp nện lên đỉnh chuông đồng dạng cũng bị hỏa diễm dính vào.

Nhưng hỏa diễm này lại không có thiêu đốt Tổ Khí, mà thứ nó thiêu đốt là pháp tắc đang khống chế hai kiện Tổ Khí, tuy sẽ mất nhiều thời gian hơn dùng thực lực thu phục, nhưng Hàn Vũ Thiên không thể cùng lúc đối kháng hai kiện Tổ Khí cùng lúc, chỉ còn cách này mới có thể thu phục được chúng.

"Hàn Vũ Thiên, chúng ta liệu có thể sống sót trước đòn tấn công của hai đạo Tổ Khí không?"
Tấn Dương vẻ mặt có chút lo lắng hỏi, Hàn Vũ Thiên bộ dáng bình thản nói:
"Ta không chắc, các ngươi tự mình ra kiểm chứng xem, nó có thể phá hủy chuông đồng không? Nếu có thể thì xem như chúng ta chết chung ở chỗ này vậy.

"
Nghe Hàn Vũ Thien nói vậy cũng không ai nguyện ý ra ngoài xem, nếu vạn nhất gặp nguy nan lại không kịp chạy trớn thì chết là điều đương nhiên, ở trong này sống được bao nhiêu lâu thì hay bấy nhiêu.

Thất Bảo Thần Cung, Thất Bảo Thần Chủ kích hoạt cấm chế dự phòng, làm cho hạo kiếp bắt đầu đi đúng quỹ đạo của nó, từng đợt hạo kiếp giáng xuống không còn ồ ạt tuyệt diệt nữa, mà diễn ra chậm rãi để một vài sinh linh tu vi thấp có thể bỏ trốn kịp thời.

Chỉ mới trôi qua nửa ngày thời gian mà Tây Phỉ Quốc đã tổn thất hơn mấy trăm vạn sinh mệnh.

Hạo kiếp này diễn ra chỉ có một ngày thời gian, nhưng trôi qua chỉ mới một nửa đã tổn hại không ít sinh mệnh, ngay cả Thất Bảo Thần Chủ cũng sẽ không nghĩ là nhiều người chết đến vậy.

Một bước thành Đạo Tổ sớm sẽ hoàn thành, nhưng cuối cùng có tránh khỏi thiên đạo trừng phạt hay không thì thần chủ như hắn cũng không nắm rõ.


Hàn Vũ Thiên cảm nhận được sự va chạm bên ngoài đang dần dần ít đi, hắn dùng thần niệm quét qua thì thấy hai kiện Tổ Khí đã bắt đầu hoạt động chậm lại, không chỉ Tổ Khí mà cả thần quang số lượng xuất hiện cũng ít đi.

"Là ngươi làm sao?"
Hàn Vũ Thiên nhớ ra Thất Bảo Thần Chủ ở ngoài đã không thấy bóng dáng đâu, dựa vào một kẻ từng là Thần Hoàng đỉnh tiêm như hắn, nhất định sẽ có một số biện pháp phòng bị.

Cũng đúng vào lúc này bầu trời hạo kiếp lại có một cự thủ hạ xuống, mục tiêu chính là Trọng Trấn Chuông không sai, Hàn Vũ Thiên con ngươi co rút không ngờ tới cự thủ kia lại là cấp độ bán Thần.

Nếu để nó bắt được thì ngay cả hắn khó mà giữ mạng, cự thủ bán thần cấp bậc chậm rải hạ xuống giam cầm không gian xung quanh, bất luận là sinh mệnh nào trong phạm vi cự thủ đều bị trấn áp.

Trọng Trấn Chuông là nơi chịu áp lực kinh khủng nhất, Hàn Vũ Thiên cau mày lại chuẩn bị lấy ra một đạo nguyên hồn mở ra không gian chạy trốn.

Nhưng đột nhiên một tiếng chuông trong vắt vang lên khắp trời đất, Trọng Trấn Chuông phát ra kim quang phá vỡ áp chế, hướng đến phương xa lao đi như bay.

Ở phía Hoàn Thi Quốc, di tích mà Hàn Vũ Thiên thu phục được Trọng Trấn Chuông lại lóe ra đại trận thượng cổ.

Từ trong kim quang mà đại trận phát ra hiện lên một bóng người ngàn vạn trượng, người này khí tức thần thánh làm người ta sinh ra cảm giác muốn quỳ xuống bái lạy.

"Trọng Trấn Chuông của bản thần, không ngờ ngươi lại tìm được chủ nhân mới rồi, ha ha ha, Tà Thiềm Cửu Đầu xem ra đã bị tiêu diệt cả rồi.

"
Vị này là Đông Thăng Đạo Tổ trong truyền thuyết, nhưng ít ai biết trước khi tọa hóa hắn đã đột phá thành Thần Cảnh, bước vào Thiên lập ra không ít công danh, thế nhưng cuộc chiến với Tà Thiềm làm hắn nội thương không thể cứu, dù đột phá thành Thần Cảnh vẫn chỉ sống được vài trăm năm rồi chết, cuối cùng thứ hắn lưu lại trên thế gian này là di tích, chuông đồng và phong ấn chi địa dành cho Tà Thiềm Cửu Đầu.

Chuông đồng đã nhận chủ, Tà Thiềm đã thoát khỏi phong ấn, di tích thì chính là tấm bùa hộ mệnh mà Đông Thăng lưu lại cho chủ nhân đời kế tiếp của Trọng Trấn Chuông.

Hiện tại trận pháp kích hoạt cũng chứng tỏ vị chủ nhân kế tiếp kia đang gặp nguy, Đông Thăng mang theo vô tận pháp tắc thần cấp lao đến Tây Phỉ.

— QUẢNG CÁO —
Theo bóng dáng khổng lồ của thần linh bay qua khắp thiên địa thì ai nhìn thấy cũng bất giác quỳ xuống.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Đông Thăng tàn hồn đã đặt chân lên Tây Phỉ, hắn giơ tay chộp vào hư không đã bắt được Trọng Trấn Chuông.

Cự thủ bán thần truy kích lại đổi hướng nhắm tới Đông Thăng, lão ta vẻ mặt khinh thương phất tay liền có thần khí lao đến xé tan cự thủ.

Bán thần tuy có thể tao ngộ pháp tắc chi thần, nhưng không thể so với Thần Cảnh chân chính được, Đông Thăng dù đã tọa hóa vẫn là Thần Cảnh, không có như trận pháp này đã bị ăn mòn xuống bán thần.

Cự thủ này bị phá thì bầu trời lập tức rúng động rồi lao xuống hàng ngàn cự thủ khác, toàn bộ đều là bán thần cảnh, Đông Thăng thấy cự thủ lao đến nhiều như mưa, bàn tay nâng lên nhấc theo pháp tắc hóa thành một kiếm.

Đông Thăng sắc mặt nghiêm nghị nhất kiếm chém ra phá tan ngàn cái cự thủ, thế nhưng bầu trời lại ngưng tụ ngày càng nhiều hơn trước, tới mức độ mây đen che lấy trận pháp cũng bị xé toạt.

Để lộ ra một cái đại trận hoạt động, Đông Thăng ngẩn đầu nhìn trận pháp lại hoàn toàn kinh hãi, cấp bậc trận pháp này đã vượt xa Thần Cảnh thông thường.

"Tiểu tử, ta biết ngươi đang trốn trong tiểu thế giới, mau đem Trọng Trấn Chuông giao cho ta.

"
Âm thanh của Đông Thăng truyền vào trong tiểu thế giới, Hàn Vũ Thiên cùng lúc này cảm nhận được một sợi liên kết mảnh liệt khác đang từ từ quấn lấy Trọng Trấn Chuông, nhưng cổ liên kết này đã bị khí tức Hàn Vũ Thiên ngăn bên ngoài, trừ khi hắn tình nguyện để khí tức xâm nhập kia cùng điều khiển chuông đồng.

Hàn Vũ Thiên không có cự tuyệt lập tức cho Trọng Trấn Chuông liên kết với Đông Thăng.

Đông Thăng bên ngoài cảm nhận được pháp khí quen thuộc đã trở lại, thì nhất chuyển hóa chuông đồng to đến ngàn vạn trượng.

"Trọng Trấn Thiên Địa, Cổ Chuông Ngân Vọng!"
Trọng Trấn Chuông khí tức nặng nề đè ép một vùng thiên địa, bất kể là pháp tắc hay linh khí đều tắt nghẻn như bị vật nặng đè lên.

Chuông cổ vang lên sóng âm khuếch tán tứ phía phá vỡ thiên địa đại đao, bất luận là thứ có thể phá thì liền bị tiếng chuông trấn cho vỡ nát.

Trận pháp phía trên cấp bậc cao hơn cũng không tránh khỏi rung lắc dữ dội trước tiếng chuông này, Thất Bảo Thần Chủ ở trong Thất Bảo Thần Cung thấy được cảnh này cau mày nói:
"Đông Thăng tiểu quái, ngươi chết rồi còn dám công kích trận pháp của bản thần?"
Thất Bảo Thần Chủ hất tay liền thấy thần cung lóe sáng ngưng tụ ra một cái quang nhận, Đông Thăng mắt thấy quang nhận này trông rất quen mắt liền nói:
"Thất Bảo đại nhân.

"
Thất Bảo Thần Chủ cũng không có xuất thủ mà truyền thần niệm nói:
"Oắt con, ngươi năm đó nợ ơn của bản thần, nợ còn chưa trả lại còn muốn phá đi đại trận của ta?"
Đông Thăng kinh ngạc truyền âm nói:
"Đại nhân, Đông Thăng thực sự không biết đó là trận của ngài, ta chỉ là đang ngăn trận tiêu diệt truyền thừa của mình.

"
Thất Bảo Thần Chủ cau mày như nhận ra điều gì nói:
"Không ngờ Thần Cảnh tu sĩ bí ẩn dùng Trọng Trấn Chuông năm đó là ngươi, bản thần xem như đã rõ, ngươi cứ ngăn công kích, nhưng không được tổn hại tới trận, chỉ cần duy trì nửa ngày thì trận sẽ dừng lại.


"
Đông Thăng cau mày thần niệm lại chuyển nói:
"Đại nhân, nửa ngày đối với ta không thành vấn đề, nhưng sinh linh của vùng đất này ắt phải bị diệt hơn nửa, vậy! "
"Đây là điều bản thần muốn, nếu ngươi muốn trả nợ thì xem như chuyện này không có diễn ra ngay trước mắt mình, bảo vệ tốt truyền thừa của mình là được.

"
Thất Bảo Thần Chủ cắt ngang lời nói của Đông Thăng, lại đưa ra một cái bậc thang để cho hắn bước xuống, Đông Thăng là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng cũng là người không thể khoanh tay đứng nhìn phàm nhân bị sát hại.

Đông Thăng thở dài cuối cùng vẫn là thỏa hiệp xem mọi chuyện như không thấy, bắt đầu giảm uy lực của Trọng Trấn Chuông đi vài phần.

Hàn Vũ Thiên thì lại nghĩ khác, hắn bay ra ngoài vung ra Thiên Dương Liệt Hỏa Kiếm, Liệt Hỏa Kiếm phóng to vạn trượng lại phủ lên hỏa diễm ngũ sắc.

"Ngũ Thải Hỏa Thần Kiếm!"
Liệt Hỏa Kiếm phóng lên đâm thẳng vào trận pháp làm cho ngũ sắc hỏa diễm lan rộng ra khắp đại trận.

— QUẢNG CÁO —
"Hàn Vũ Thiên!"
Âm thanh chấn động của Thất Bảo Thần Chủ vang lên làm cho thiên địa đổi sắc, Thất Bảo Thần Cung bị phá ra một lỗ lớn bay lên là một bóng người giận dữ.

"Ngươi sát hại bấy nhiêu sinh linh đã đủ rồi, nếu còn tiếp tục thì nhân quả ắt phải nặng nề.

"
Hàn Vũ Thiên thì bình tĩnh chấp tay sau lưng nói, Thất Bảo Thần Chủ trầm mặc nói:
"Nhân quả ta không quan tâm, cứ để ta báo xong thù thì tính đến chuyện khác.

"
Hàn Vũ Thiên thở dài nói:
"Đột phá Đạo Tổ không phải là không có cách khác, bản cung chủ có thể giúp ngươi thêm một lần.

"
Thất Bảo Thần Chủ sắc mặt hơi giãn ra nói:
"Còn cách khác?"
Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:
"Đương nhiên, nhưng ngươi phải đáp ứng với bản cung chủ một chuyện.

"
Thất Bảo Thần Chủ cau mày nói:
"Điều kiện? Chỉ bằng vào ngươi ư?"
Hàn Vũ Thiên ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo còn nở ra một nụ cười tự tin nói:
"Bao nhiêu chuyện ngươi đã tận mắt thấy chưa đủ sao? Bản cung chủ chịu giúp ngươi đã là ân điển vượt qua thiên đạo, chỉ cần ngươi đáp ứng một điều kiện là đủ.

"
Thất Bảo Thần Chủ trầm mặc một lúc mới nói:
"Điều kiện là gì?"
Hàn Vũ Thiên vuốt vuốt cằm suy nghĩ một chút nói:
"Săn một vài đầu yêu tộc cấp Đạo Tổ, đương nhiên là sau khi bản cung chủ giúp ngươi đột phá, Nguyễn Công Sơn ngươi đừng nói đột phá Đạo Tổ lại không giải quyết được vài tên yêu tộc?"
Thất Bảo Thần Chủ hừ lạnh nói:
"Bằng vào vài đầu Đạo Tổ yêu tộc mà bản thần giải quyết được? Bản thần đáp ứng điều kiện của ngươi.

"
Hàn Vũ Thiên nhìn sang Đông Thăng nói:
"Vậy thì nhờ vị Thần Cảnh này, cùng ta liên thủ phá đại trận.

"
Đông Thăng nhẹ gật đầu lại phát động năng lực của Trọng Trấn Chuông lên tới đỉnh điểm, trận pháp phía trên rung lắc dữ dội lại bị ngũ sắc hỏa diễm liên tục khóa chặt vùng quan trọng của đại trận.

Cuối cùng nhờ vào Thần Cảnh trợ giúp đại trận cũng đã sụp đổ, Hàn Vũ Thiên nhìn tầng tầng trận pháp rơi xuống như lưu tinh thì cau mày nói:
"Còn phải dòn dẹp đám tàn tích này.

"
Thất Bảo Thần Chủ lắc đầu nói:
"Không cần, cứ để thứ khác dọn dẹp nó.

"
Vừa dứt câu thì từ trong không gian chui ra từng đạo xích, giống như Thất Bảo Xích Linh Trận, quấn lấy mảnh vụn đại trận kéo ra khỏi vùng thế giới này.

Thất Bảo Thần Chủ tính toán chu toàn, đại trận kết thúc rồi sẽ sụp đổ tạo ra một hạo kiếp thứ hai, vì vậy hắn đã tạo ra một loại kết giới đặc biệt để đào thải tàn dư đại trận sau khi nó kết thúc.

Hàn Vũ Thiên phất tay, Trọng Trấn Chuông lóe sáng thả toàn bộ người của Tây Phỉ ra, giữ lại những người Nam Cương Quốc ở bên trong.


"Hạo kiếp đã qua, các ngươi tự mình xây dựng lại đế quốc đi.

" — QUẢNG CÁO —
Lời nói của Hàn Vũ Thiên vừa dứt thì đã cùng với Thất Bảo Thần Chủ và Đông Thăng rời khỏi đây.

Mọi người nhìn quê hương chỉ còn là một đống hoang tàn thì lòng dâng lên một cổ cảm xúc u buồn, từ lúc lập quốc đến nay, Tây Phỉ đã bao giờ chịu cảnh tượng hoang tàn này chứ.

Thái Hoàng Sơ thở dài bóng lưng thẳng tấp nói:
"Thu gom tàn cuộc của hạo kiếp, chỉnh đốn nhân lực lại bắt đầu một cuộc sống mới, một quốc gia mới, Hàn Thiên Thánh Quốc.

"
"Hàn Thiên Thánh Quốc?"
Những vị thủ lĩnh đứng đầu biết ngụ ý của vị hoàng đế Thái Hoàng Sơ này, Tây Phỉ dù có gậy dừng lại cũng không còn là của họ, chi bằng bỏ hết quá khứ hướng đến tương lai, phục tùng kẻ mạnh.

Lấy tên của người cứu rỗi bọn họ khỏi hạo kiếp làm tên quốc gia mới, từ nay về sau không còn Tây Phỉ Quốc, mà thay vào đó là Hàn Thiên Thánh Quốc.

Trước mắt có hai trăm vạn nhân lực được cứu, phân chia bọn họ đến những nơi từng là hiểm yếu của Tây Phỉ, rồi lập lại thành trì chiếu cáo cho những người còn sống sót trong hạo kiếp tụ họp.

Hàn Vũ Thiên trên đường trở về thấy được không ít cảnh tang thương, hắn cũng chỉ nhìn mà không hề lộ ra chút biểu cảm nào, còn Đông Thăng thì vẻ mặt có một chút đau sót, tuy là thần cảnh xem phàm nhân như cỏ rác, nhưng hắn xưa nay lương thiện không muốn lạm sát.

"Tâm tính của ngươi không tầm thường nhỉ?"
Thất Bảo Thần Chủ ngồi trên vai Đông Thăng nhìn Hàn Vũ Thiên ở bên cạnh nói, hắn thì mỉm cười đáp:
"Nhìn quen rồi thì không còn phải biểu lộ ra ngoài nữa.

"
Thất Bảo Thần Chủ tò mò muốn biết thân phận của Hàn Vũ Thiên, nếu thực sự là kẻ chuyển thế thì không biết là vị cường giả nào?
Là kẻ thù hay bằng hữu ở trận Thần Chiến kia, Hàn Vũ Thiên nhắm mắt lại tận hưởng luồng gió mát trên cao, không còn chú ý đến khung cảnh xung quanh.

Đông Thăng di chuyển còn chưa đến nửa canh giờ đã đến Vạn Niên Cung, một tàn hồn thần cảnh xuất hiện làm cho ai cũng ngơ ngác kinh sợ.

"Trên vai hắn có người.

"
Một đệ tử đôi mắt tinh tườm thấy được hai bóng người thì hô lớn, mọi người nhìn kỹ lại thì lập tức quỳ xuống nói:
"Cung chủ.

"
Hàn Vũ Thanh thấy bên cạnh là Thất Bảo Thần Chủ thì sắc mặt đại biến nói:
"Hàn Vũ Thiên, con sao lại đi chung với kẻ thù rồi?"
Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Trước thì là kẻ thù, nay lại là đồng minh.

"
Tiêu Hạo cau mày sắc mặt tràn đầy khó hiểu nói:
"Ngươi đi cầu hòa với Tây Phỉ?"
"Cung chủ, ngài không phải không biết Tây Phỉ gây ra cho chúng ta rất nhiều chuyện, ngài dễ dàng cho qua mọi chuyện sao?"
Mạch Liên lần đầu tiên trong đời tỏ vẻ tức giận trách móc cung chủ, Hàn Vũ Thiên lộ ra sát ý sâu trong đôi mắt nói:
"Tây Phỉ ư? Thứ đó không còn tồn tại nữa rồi.

"
Tây Phỉ Quốc bị hạo kiếp giáng hạ có thể nói là bị diệt quốc, xây dựng lại Tây Phỉ e là không có khả năng đó.

Mọi người nhìn lấy vị thần linh to lớn cùng với Thất Bảo Thần Chủ và cung chủ, bọn họ rất nhanh lại tự suy nghĩ rằng cung chủ của mình đã âm thầm giải quyết toàn bộ Tây Phỉ.

Không còn ai nãy sinh nghi ngờ với vị cung chủ mà họ tôn kính nữa.

.