Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 221: Tứ Tổ Kỳ Lân






"Ngươi cố chấp như vậy, chỉ để ở cạnh một tên nhân tộc tầm thường sao?!"
Lý Man Sơ lúc này đã mất kiên nhẫn liền nhìn về phía Hàn Vũ Thiên với ánh mắt đầy sát khí, Thích Ân đứng ngăn phía trước cũng mang đầy sát ý nói:
"Chủ nhân của ta là người mà những kẻ tầm thường như ngươi không thể nhìn thấu, vì vậy hãy cút cho khuất mắt ta.

"
Lý Man Sơ bàn tay nhất chuyển đã cầm trường thương trong tay, hắn giơ thương lên nói:
"Ngươi không trở về kỳ lân tộc, ta sẽ giết bọn chúng để ngươi tự mình trở về.

"
"Thử xem.

"
Thích Ân vung lên tử lôi lóe sáng không chút sợ hãi tu vi của Lý Man Sơ, Lý Man Sơ một tay hất bay Thích Ân, trường thương nhất chuyển một kích nhắm tới mi tâm của Hàn Vũ Thiên.

Hàn Vũ Thiên ánh mắt không động nhìn mũi thương tới ngay trước mặt.

"Hỗn xược.

"
"Tiểu yêu tìm chết!"
Thanh liên kiếm ca bên trái, khai thiên phủ bên phải cùng lúc đánh bật Lý Man Sơ văng ra ngoài trăm trượng, kế tiếp chính là một đạo tử lôi xuyên qua ngực phải, một đòn của Thích Ân đáng lẽ không có một chút thương tổn nào với Lý Man Sơ.

Nhưng do đòn này là hậu nhân của Tử Lôi Kỳ Lân xuất ra, có thể ảnh hưởng tới bất kì kẻ mang huyết mạch kỳ lân khác, dù thế nào cũng không thể dùng thân đỡ lấy.

"Hừ, ngươi chờ bản phủ chủ giết xong bọn chúng, xem thử ngươi còn cố chấp hay không, lên!"
Lời này vừa ra toàn bộ cao thủ Thánh Tông ở Kỳ Lân Phủ đều bay thẳng tới ba tên nhân tộc, dù tu sĩ của kỳ lân tộc đã bị áp chế, nhưng cao thủ trong phủ vẫn còn rất nhiều.

"Dương Thiên, Nhất Linh Thiên Hỏa.

"
Thiên Dương Liên Hỏa Kiếm phóng ra khỏi ống tay áo, chuôi kiếm được Hàn Vũ Thiên bắt lấy, một kiếm chém ra bạch hỏa cuồng cuồng sắc bén, những kẻ đang tiến lên không ai dám trực tiếp ngăn cản, mau chóng lách người tránh thoát một kiếm.


"Hỏa Liệt Giác Lân Thương!"
Trường thương của Lý Man Sơ bốc lên hỏa diễm đỏ thẩm đâm tới, Hàn Vũ Thiên híp mắt cảm nhận được lửa kia không tầm thường.

Hỏa khí va chạm chia hai bên chiến trường thành một đỏ thẩm và một trắng xóa, khiến cho ai nấy cũng trố mắt kinh ngạc không thôi, một đòn của nhân tộc trẻ tuổi lại có thể đối cứng với phủ chủ, cũng thấy được sức mạnh của hắn so với phủ chủ là ngang nhau.

Bọn họ liên thủ tấn công một Thánh Tông viên mãn căn bản chính là tên hề mua vui trên đường phố, trò cười cho thiên hạ.

Nhưng bọn chúng không biết Hàn Vũ Thiên chỉ mới là thượng kì Thánh Tông, mà còn vừa mới đột phá không lâu, nếu biết được e là sẽ còn nhấc lên nhiều biến động hơn thế này.

Thích Ân ở cách đó không xa đang quan sát thì trên trời giáng xuống một gối, khiến hắn bị nện nằm trên đất tạo thành hố lớn, nhìn kỹ thì là một trung niên trên đầu có hươu giác, hắn cầm theo chiếc gông xiềng có trận văn khóa cổ Thích Ân lại nói:
"Tiểu kỳ lân, năng lực của ngươi gây cản trợ cho Kỳ Lân Phủ quá đấy.

"
Thích Ân vừa bị đeo gông vào cổ đã mất đi tu, ngay cả huyết mạch cũng đột nhiên bị phong bế, toàn bộ kỳ lân tộc đang bị áp chế bổng lấy lại được tự do, ai cũng đứng dậy vẻ mặt tràn đầy tức giận.

"Cử động được rồi, chúng ta liên hợp giết lũ nhân tộc trước.

"
Lão kỳ lân Lý Ma Thánh Tông thượng kì phất tay ra hiệu liền thấy bảy vị kỳ lân Thánh Tông trung kì đứng thành vòng tròn vây quanh ba vị Thánh Tông thượng kì.

Ba vị Thánh Tông thượng kì lại lấy Lý Man Sơ làm trung tâm hội tụ pháp lực kinh khủng rúng động cả Kỳ Lân Phủ.

"Phiền phức.

"
Hàn Vũ Thiên liếc mắt thấy một đám thường dân yêu tộc và những tu sĩ yếu kém đang chạy trốn, đợi họ chạy xong e là dư lực cuộc chiến sẽ giết sạch họ.

Bàn chân hắn nâng lên rồi dậm xuống đã tạo ra rung chấn đẩy toàn bộ hơn trăm vạn sinh linh trong Kỳ Lân Phủ lên không trung.

"Tên bỉ ổi, ngươi dám tấn công người vô tội!"
Lý Ma đôi mắt xích hồng không ngờ tên thanh niên nhân tộc kia lại dở trò bẩn này, Lý Man Sơ ở giữa trận pháp trái tim đang rỉ máu, trăm vạn sinh linh này là con dân mà hắn xem trọng, nếu thực sự bị kẻ trước mắt giết, thật không biết Lý Man Sơ sẽ thành ra bộ dáng gì.

Hàn Vũ Thiên lại phất tay tạo ra một cơn bão tuyết thổi bay tất cả trăm vạn sinh linh tu vi dưới Thánh Tông bay ra khỏi Kỳ Lân Phủ.

Hắn lúc này mới từng bước đi lên không trung, lại bước lên trên đỉnh đầu của đám người kỳ lân tộc phía dưới, một chân nhấc lên, miệng thì nở ra một nụ cười thần bí nói:
"Đây là lần đầu tiên ta dùng lại nó ở vùng đất này, mong đừng làm ta thất vọng quá đấy.

"
"Hả?"
Đám người kỳ lân đang tạo trận đột nhiên đồng thanh kêu lên một tiếng.

"Băng Ảnh Tam Bộ, Nhất Dị Biến, Nhất Bộ Trấn Thiên.

"
Một cước đạp xuống trọng lực kinh người vượt qua cả trăm tòa núi lớn đè nặng lên mười một người phía dưới, trọng lực này có thể đè chết một Thánh Tông sơ kì mà không chút vấn đề gì.

Lý Man Sơ chống thương trên đất còn hai chân đã run rẩy muốn quỳ xuống, trọng lực như vậy thực sự đã vượt qua dự đoán của hắn.

"Khí Vực!"
Lý Man Sơ nhìn mấy cao thủ của Kỳ Lân Phủ quất lớn, bao gồm mười một người kỳ lân tộc ở bên trong, Khí Vực mở ra có đến ba mươi cái.

Khí Vực toàn bộ đồng thời hướng tới Lý Man Sơ mà hội tụ, bọn họ không phải muốn tấn công mà là cho hắn mượn sức mạnh từ Khí Vực của mình.

Thực lực Lý Man Sơ tăng mạnh như một bước đã tiến vào Thánh Tông đại viên mãn, chân hắn từ từ đứng vững, tay nhấc trường thương trên đất lên ngước nhìn Hàn Vũ Thiên ở trên không.

"Thú vị.

"
Hàn Vũ Thiên nhảy lên một cước lại tu lực đạp xuống trọng lực vốn đã không thể ngăn cản, nay lại tăng mạnh gấp mấy lần làm cho Thánh Tông trung vị không chịu được nữa mà quỳ gối xuống, cơ thể cũng muốn ngã xuống, nhưng hai tay đã cố hết sức để ngăn cơ thể không ngã.

Lý Man Sơ toàn thân bốc lên hỏa diễm đỏ thẩm bao phủ lấy toàn bộ Kỳ Lân Phủ như một tấm khiên, ngăn cản trọng lực của Hàn Vũ Thiên.

"Ta cản hắn không được lâu, gọi bọn họ trở về, mau!"
Lý Man Sơ vừa nói vừa chống đỡ trọng lực phía trên đầu, Lý Ma lập tức lấy ra một cái hộp gỗ bên trong chứa một vỏ sò.

Nói đúng hơn là một cây sáo hình vỏ sò, Lý Ma thổi sáo liền thấy âm thanh khuếch tán ra tứ phía, biến Kỳ Lân Phủ từ yên tĩnh lại phát hào quang kinh người, như vầng trăng chiếu rọi trong đêm đen.


"Cứu viện? Ta sơ suất rồi.

"
Hàn Vũ Thiên cau mày lần này thân hình nhảy cao đến vạn trượng, một cước giáng xuống như là lưu tinh hạ thế, ầm một tiếng trọng lực tăng gấp trăm lần phá vỡ khiên hỏa diễm của Lý Man Sơ, không còn sự bảo vệ của Lý Man Sơ thì dù là Thánh Tông thượng kì như Lý Ma cũng phải bị đè cho nằm rạp trên đất, một vài kẻ đã thổ huyết, lục phủ ngũ tạng như muốn vỡ nát.

"Hỏa Lân Thiểm Mạt!"
Lý Man Sơ dùng toàn lực ném trường thương bùng cháy hỏa diễm hóa thành hư ảnh kỳ lân lao tới, Hàn Vũ Thiên phất tay Thủy Thiên Thương bắn ra hóa thành thủy long uốn lượn.

Lân long va chạm làm hơi nước bốc lên nghi ngút biến Kỳ Lân Phủ thành một nơi bị sương khói bao phủ.

"Không ngờ Kỳ Lân Phủ lại có một ngày bị tấn công.

"
Một trung niên mắt trái bị mù và trên đầu có lân giác, hắn là Lý Phi tu vi Thánh Tông đại viên mãn.

"Có khi nào là bọn hỗn đảng phía bắc gây ra không?"
Một nữ tử kỳ lân tộc tên Lý Chiêu Hiền tu vi cũng là Thánh Tông đại viên mãn đang bay bên cạnh hỏi.

"Phía bắc xa xôi, nếu chúng tiến công thì nhất định không qua khỏi tay mắt của yêu hoàng bệ hạ.

"
Lão kỳ lân bị gãy một bên sừng Lý Hà Anh thì lắc đầu không đồng tình với ý của nữ tử.

"Quay về xem không phải sẽ biết sao?"
Lão già kỳ lân trong bộ dáng tiên phong đạo cốt Lý Mạn Hồng toàn lực bay đi.

Bốn vị kỳ lân tộc này đều là Thánh Tông đại viên mãn dân gian khó gặp, nhưng lại đồng thời xuất hiện.

Hàn Vũ Thiên lại điểm tới một chỉ, Thủy Thiên Thương ngưng tụ hơi nước xung quanh hóa thành cự thương vạn trượng chuẩn bị đâm tới.

"Chết!"
Trường thương vạn trượng giáng xuống còn chưa đi được bao lâu đã thấy bốn đoàn lưu quang ngăn lại, trường thương bị phá vỡ một cách dễ dàng.

"Phụ thân, ba vị đại nhân.

"
Lý Man Sơ ôm quyền thi lễ với bốn đạo lưu quang trên không trung, kỳ lân tộc toàn bộ quỳ một chân trên đất hô một tiếng:
"Tứ tổ.

"
Hàn Vũ Thiên trong lòng thầm nghĩ không tốt một chút nào, bốn kẻ tu vi Thánh Tông đại viên mãn thực lực sẽ vượt xa so với Lý Man Sơ mượn ngoại lực mà thành, đấu với hai vị thì hắn miễn cưỡng mở ra Phong Cấm Khí Vực còn có thể, nhưng bốn tên liên thủ thì toàn mạng trở ra còn khó nói gì tới đánh bại họ.

Hắn đang nghĩ tới trường hợp xấu nhất chính là lấy ra Tọa Ma Họa Tháp để thôn phệ bốn người này, nhưng chỉ dùng được một lần duy nhất rồi cần thời gian vài năm mới tích trữ đủ năng lượng, như vậy thì Hàn Vũ Thiên phải tìm cách khác đối phó hai tên kia.

Hàn Vũ Thiên biết mọi chuyện đã lỡ đành phải tùy cơ ứng biến, nếu không được thì chỉ còn cách dùng đến Tọa Ma Họa Tháp.

"Người trẻ tuổi, ngươi sao lại tấn công Kỳ Lân Phủ, mà lại còn dùng sát chiêu không lưu tình.

"
Lý Man Hồng lên tiếng đầu tiên giọng nói điềm đạm không nhanh không chậm, Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng thản nhiên nói:
"Ngươi sao lại không tự hỏi kẻ tên Lý Huấn kia.

"
Ánh mắt bốn vị lão tổ kỳ lân đồng thời nhìn tới Lý Huấn đang ôm ngực thụ thương, Lý Huấn kinh hãi cúi đầu không dám nhìn thẳng mặt lão tổ, Lý Chiêu Hiền đảo mắt liền nói:
"Không cần phải sợ, kể đầu đuôi sự tình cho chúng ta biết, có bọn ta ở đây làm chủ cho ngươi.

"
Lý Huấn hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần nói:
"Nhân tộc kia giết yêu tộc trong Kỳ Lân Phủ cùng với nhiều người tố giác, thuộc hạ thấy chuyện nghiêm trọng mới muốn đến tra hỏi, vừa tới chưa hỏi đã bị tên Thích Ân kia đánh cho trọng thương.

"
Lý Huấn chỉ tay thì bốn người lão tổ kỳ lân nhìn vào Thích Ân đang bị một lão sơn dương trấn áp trên đất, Hàn Vũ Thiên híp mắt lại lạnh nhạt nói:
"Người của bản cung chủ, ngươi cũng dám động vào?"
Một cái phất tay liền thấy băng tuyết quấn tới hình thành băng liên đánh bật lão sơn dương ra, lão ta đã có ngăn trở nhưng vô lực phản kháng với công kích kia.


Thích Ân đứng dậy nhìn gồng xiềng trên cổ mà hai mắt xích hồng, hắn thật không ngờ bản thân lại bị xích không khác nào một đầu tọa kỳ.

"Xem ra phải tra hỏi kẻ này rồi.

"
Lý Phi đột nhiên lóe lên hướng tới Thích Ân mà lao tới muốn trực tiếp bắt người, vừa rồi tứ tổ đã nhận được truyền âm của Lý Man Sơ, bọn họ biết được Thích Ân là kỳ lân tộc có huyết mạch thuần khiết, tuyệt đối không được để vụt vào tay kẻ khác.

"Cẩn thận!"
Lý Man Hồng đột nhiên thất thanh kêu lên, Lý Phi phản ứng nhanh nhạy thân hình tránh về phía sau, ngay chỗ hắn vừa đứng lại xuất hiện một thanh lôi thương.

"Ta nói đừng có tùy tiện động vào người của bản cung chủ, ngươi để bản cung chủ nhắc lại hai lần, vậy là thật sự không xem lời của ta ra gì sao?"
Hàn Vũ Thiên đứng trên đuôi thương đang cắm trên mặt đất trầm giọng nói, sắc mặt của hắn làm cho mọi người nhìn vào ai cũng là rùng mình một cái, bộ dáng tức giận hòa cùng mái tóc trắng xóa ấy, làm ai cũng nghĩ tới đây là một vị ma thần.

"Ngươi quá cứng đầu, xem ra không cho ngươi nếm thử trái đắng sẽ không được.

"
"Ta cũng đang muốn thử trái đắng mà ngươi nói, có thật là làm cho ta đắng chát tới mức độ nào.

"
Hàn Vũ Thiên cơ thể bắt đầu lơ lưng, Mã Lôi Thương ghim trên đất cũng từ từ nhấc khỏi mặt đất, không gian xung quanh đột nhiên truyền ra bốn đạo khí tức khác biệt, thủy, hỏa, băng và lôi.

Bốn thuộc tính khác nhau kịch liệt ba động trong không trung làm ai cũng kinh hãi, Lý Man Hồng cau mày nói:
"Nhân tộc lại có kẻ tu luyện được bốn loại thuộc tính, chưa từng nghe qua ở trên quốc thổ.

"
Nhưng không đợi bọn họ đợi lâu thì Hàn Vũ Thiên lại mọc ra thêm cánh tay, ma khí ngập trời bao phủ lấy cơ thể của hắn vào bên trong.

Tay phải vẫn như cũ là bàn tay bình thường không thay đổi gì đang cầm Thiên Dương Liệt Hỏa Kiếm.

Tay trái đã hóa thành ma trảo cầm lấy Cửu Hàn Kiếm tản ra băng sương bức người, hai tay vừa mọc cũng là một bên nắm Thủy Thiên Thương, một bên nắm Mã Lôi Thương bừng bừng khí thế.

Ma khí tiêu tán chỉ thấy Hàn Vũ Thiên đã biến thành một ma đầu đáng sợ, duy chỉ có cánh tay phải là giữ nguyên hình dáng nhân tộc.

"Ma chủng, ngươi không phải nhân tộc mà là một ma chủng của ma tộc.

"
Lý Chiêu Hiền hai mắt mở to tràn đầy kinh ngạc và khiếp sợ, ma chủng mà nàng nói tới chính là ma tộc có khả năng sở hữu trên ba loại thuộc tính khác nhau, chủ đạo của nó chính là ma khí.

Hàn Vũ Thiên có biểu hiện y hệt một ma chủng mà lần Ma Luân Kiếp kia xuất hiện ở Yêu Phù Quốc, cũng đã 7000 năm Ma Luân Kiếp chưa giáng xuống, nên đại đa số người của Yêu Phù Quốc đã quên đi sự tồn tại của nó.

Nhưng những lão quái gần 9000 năm tuổi thọ như bọn họ thì không thể quên được, hồi còn là Thánh Nhân nhỏ nhoi được thấy tiền bối Thánh Tông đấu với ma chủng.

Một tên ma chủng kia lại tàn sát không biết bao nhiêu vị cao thủ yêu tộc, yêu hoàng, quốc sư và thừa tướng của Yêu Phù Quốc năm đó, phải bỏ ra đại giới mới xóa sổ được ma chủng kia và đẩy lui Ma Luân Kiếp.

Cảnh xưa còn trong ký ức làm cho bốn người không khỏi rùng mình, khi tự mình nhớ lại cảnh tượng của thời niên thiếu.

"Ma chủng, nhưng không phải là một đầu Thánh Tông đại viên mãn trước kia, không cần phải quá lo lắng, chỉ là Thánh Tông thượng vị mà thôi.

"
Lý Hà Anh nhìn ra được tu vi sâu cạn của Hàn Vũ Thiên trấn tĩnh người trong tộc của mình khoan hãy kinh sợ, bốn vị lão tổ toàn thân bộc phát khí tức tới cực hạn trong nắm lấy binh khí tản ra Tông khí.