Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 115: Bình nguyên Trụ Hư.




Hàn Vũ Thiên bay xuống Tử Vực liền bị vô số hoàng hôn khí tấn công, tốc độ của Minh Tước thể cực nhanh, nên may mắn né tránh được hết tất cả.

"Quả nhiên những thứ này tốc độ cực nhanh, sát thương lại là chí mạng, khó mà vượt qua được."

Hàn Vũ Thiên tránh né tốc độ không chậm lại mà còn tăng lên thêm mấy lần.

"Ma Nguyên Tàn Bạo."

Đúng lúc Hàn Vũ Thiên bị bao vây bởi vô số hoàng hôn khí, thì 2 tay hắn ngưng tụ hai khí tức màu trắng và tím của Âm Sát khí.

Hai khí tức chạm vào nhau tạo tạch quả câu năng lượng khuếch tán ra xung quanh, đẩy lui hoàng hôn khí ra xa.

Tốc độ tăng vọt hướng về phía Tử Vực, nhìn thì cổng không gian kia gần ngay trước mắt, nhưng với sự cản trở của hoàng hồn khí thì nó xa như ức vạn ngân hà vậy.

Hàn Vũ Thiên đột nhiên hóa thành hắc quang điên cuồng bay về phía trước.

Thời gian bay tới đó chỉ vỏn vẹn 5 phút nhưng lại đầy nguy hiểm, Hàn Vũ Thiên vượt qua rào cản cuối cùng chui vào trong không gian thần bí.

Trụ Hư bộ lạc trải rộng 3000 dặm tại đại bình nguyên, hơn 30 tộc lớn nhỏ phụ thuộc, Trụ Hư được xem là đại tộc dẫn đầu nơi đây.

Bình nguyên có vô số cầm, thú chạy nhảy sinh sống, các bộ lạc di chuyển thường là đi bộ hoặc là cưỡi thú.

Phi cầm hay bay lượn đều bị cấm ở đại bình nguyên, bởi vì chỉ có Trụ Hư tộc mới được đặc quyền cao quý ấy.

Ở một mảnh rừng rậm rạp xuất hiện 2 thiếu nữ đang chạy trốn khỏi sự truy giết của nhóm người dùng thi cốt yêu thú làm áo.

Dáng vẻ nhìn như không có gì là thân thiện, bọn họ hú hét truy đuổi 2 thiếu nữ bộ lạc khác.

"Tỷ tỷ, chạy mau."

"Muội cũng nhanh lên, bọn chúng sắp đuổi kịp rồi."

Hai nàng chân không dùng toàn lực mà chạy, phía sau là một đám người cưỡi thú dữ đuổi giết, bụi cây phía trước chuyển động một chút.

Một đầu hùng sư vồ tới, không phải là vồ về phía hai nàng, chính là nhắm hướng đám người phía sau.

"Chạy thôi."

Thiếu nữ nắm tay muội muội dùng toàn lực mà chạy, chạy tới mức chân rỉ máu vẫn cố gắng mà chạy.



Đi được vài dặm thì các nàng ngừng lại, không phải vì mệt mỏi mà là có một thanh niên đang nằm bất tỉnh ở đây.

Thanh niên này tuấn tú và mái tóc đen có một vài sợi trắng, chính là Hàn Vũ Thiên đã tiêu hao hết tuổi thọ, chỉ để tăng tốc chui vào vùng không gian kì quái này.

"Tỷ tỷ, chúng ta có nên đem theo hắn không?"

Vị tiểu muội y phục màu lục chớp đôi mắt long lanh nhìn về phía Hàn Vũ Thiên đang bất tỉnh, vị tỷ tỷ là người mặc y phục màu tím nhạt thì cau mày nói:

"Mang theo hắn e là tốc độ chạy trốn của chúng ta sẽ chậm lại."

Tiểu muội vẫn chưa bỏ cuộc cười nói:

"Biết đau đem hắn theo lại có một ít tác dùng thì sao?"

"Cái này..."

Tỷ tỷ thì do dự một hồi cũng thở dài gật đầu, 2 tỷ muội khoác vài Hàn Vũ Thiên cùng mang hắn theo.

Đương nhiên khoác hắn theo 2 nàng sẽ không thể chạy mà là đi bộ, nếu đám người kia còn đuổi theo e là sẽ chết hết cả 3 người.

Đi được một canh giờ thì phía sau truyền tới tiếng hô lớn:

"2 ả đây rồi, giết!"

Nhóm người kia rất nhanh đã đuổi tới, cũng vào lúc này Hàn Vũ Thiên mở hé mắt, vô tình lọt vào tai hắn là một chữ "giết".

Hắn dùng toàn lực đẩy 2 nữ tử ra, Hàn Vũ Thiên xoay người bàn tay nâng lên phóng ra một tia sáng màu tím hủy diệt.

Xóa sổ toàn bộ đám người điên cuồng hô giết kia, một đòn này cũng khiến Hàn Vũ Thiên một lần nữa rơi vào hôn mê, hắn tiếp tục ngã về phía sau rất may được vị tiểu muội đỡ lấy.

"Tỷ thấy không, hắn lợi hại quá."

Nàng ấy ánh mắt càng sáng rực nhìn về phía Hàn Vũ Thiên, tỷ tỷ của nàng thì trầm mặt nói:

"Chiêu Linh, muội hãy cẩn thận với hắn."

Nói một chút về 2 vị tỷ muội này, bọn họ là Chiêu Hoa và Chiêu Linh, thuộc về bộ lạc Chiêu Giao xa xôi ở bên kia biên giới đại bình nguyên.

Gọi là sơn nguyên, vùng đó sinh tồn khắc nghiệt, bộ lạc nơi đó giết hại lẫn nhau để giành lấy tài nguyên.

Chiêu Giao bộ lạc vào mấy năm trước đạt được một món bảo vật, đã bị một nhóm bộ lạc liên thủ vây giết.



Chiêu Hoa và Chiêu Linh là 2 nữ tử duy nhất còn sống ở Chiêu Giao bộ lạc may mắn chạy thoát, đây là điều trong lòng 2 nàng đã nghĩ.

Bởi vì cảnh tượng bộ lạc bị vây giết quá tàn khốc, 2 nàng chẳng còn hi vọng một ai sống sót cả.

"Tỷ tỷ, hắn vô hại rồi."

Chiêu Linh cười cười cõng Hàn Vũ Thiên trêи lưng, nhìn các nàng thân hình gầy gò nhưng sức lực lại rất tốt.

Do lúc trước là do mệt mỏi không có thời gian nghỉ ngơi, hiện tại đám người truy giết đã bị quét sạch, các nàng được nghỉ vài canh giờ sức lực đã khôi phục.

Bắt đầu cõng Hàn Vũ Thiên sau lưng chạy ra khỏi khu rừng này, không hiểu vì sao rừng rậm vốn có rất nhiều yêu thú hung tàn.

Nhưng bọn chúng lại không tấn công 2 nàng ấy, một mạch thay phiên nhau cõng Hàn Vũ Thiên, nghỉ ngơi vài canh giờ rồi lại chạy tiếp.

Cứ thế mà đã 10 ngày trôi qua, cả 3 cũng đã rời khỏi rừng rậm hướng về phía đại bình nguyên tuyệt đẹp phía xa.

"Muội muội, ta hi vọng tới đó sẽ gặp được những đồng tộc."

Chiêu Hoa sắc mặt ngưng trọng cũng chẳng kì vọng gì về đám người Chiêu Giao đã chuyển tới bình nguyên sinh sống.

Chiêu Linh cũng hơi buồn bã nhưng cố nở ra một nụ cười nói:

"Tỷ yên tâm, bọn họ không chịu giúp thì chúng ta tự mình tìm trợ lực."

"Trợ lực ở đâu ra chứ?"

Chiêu Hoa tò mò nhìn tiểu muội có chút khó hiểu.

"Ứm."

Chiêu Linh liếc mắt về phía Hàn Vũ Thiên ra hiệu, Chiêu Hoa cười nói:

"Muội nghĩ hắn chịu giúp sao? Cho dù có giúp cũng không thể lật độ cả 10 mấy bộ lạc hợp sức đâu."

Chiêu Linh bỉu môi nói:

"Tỷ tỷ à, không phải lúc trước chỉ một đòn kia đã quét sạch đám truy binh sao? Đợi hắn tỉnh lại chúng ta thương lượng một chút cũng được mà, lợi hại như vậy không làm trợ lực cho chúng ta, thì hơi bỏ phí đó."

Hai nàng một mạch chạy về phía trước, trò chuyện vui vẻ cả đường đi đều không gặp khó khăn gì.