Ta Là Chí Tôn

Chương 999: Hy vọng, ta cho!




Giọng nói Sử Vô Trần lạnh nhạt xen lẫn hờ hững không tả rõ được, âm thanh vọng giữa không trung, cũng vọng lại trong lòng đám đệ tử.

99 đứa trẻ, 99 đôi mắt đen láy căng thẳng theo dõi hắn, 99 gương mặt nín thở không hề chớp mắt!

Như đã hạ quyết tâm: Cho dù... chúng ta có mệt mỏi đau khổ hơn, cũng tuyệt đối không muốn bị thay thế!

- Tất cả đi theo ta!

Sử Vô Trần không nói năng rườm rà, chậm rãi đi phía trước, nửa ngày sau mới nói:

- Tiếp đó tiến vào đại điện Cửu Tôn, lần lượt báo cáo tên họ, tuyên thệ gia nhập Cửu Tôn phủ, đời này không phản bội!

...

Lại nửa ngày sau, trển đỉnh núi Cửu Tôn, tỏng đại điện vang lên giọng nói thanh thuý của đám trẻ, lời tuyên thệ vọng tận mây xanh.

- Chúng ta… hôm nay may mắn tiến nhập Cửu Tôn phủ, trở thành đệ tử Cửu Tôn phủ… xin thề đời này kiếp này tuyệt đối không phản bội!

Giọng nói non nớt tụ thập thành từng tiéng sấm mùa xuân, cuồn cuộn trên bầu trời, vang vọng không thôi.

Thiên đạo lôi âm rền vang ầm ầm.

Bên dưới, vài ngàn hài tử vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt lấp loé vẻ ao ước, gương mặt đầy hâm mộ nhìn đám mây bên trên, nhìn nơi âm thanh vang lại. Những người đó… đều là đồng bạn của mình, nhưng đã đi trước mình một bước!

Chúng ta bất luận thế nào cũng phải cố gắng cấp bội, cố gắng đuổi theo!

Chúng ta, cũng muốn tuyên thệ với trời cao trên kia!

Chúng ta cũng muốn lớn tiếng nói với người trong thiên hạ, đời này gia nhập Cửu Tôn phủ, vô oán vô hối!

...

- Ngươi nói là những hài tử này thật ra mua được trong tay kẻ buôn người? Thậm chí rất nhiều là hạt giống được chuẩn bị cho môn phái Thiên Vận Kỳ?

Đổng Tề Thiên tấm tắc lấy làm lạ.

- Đúng vậy.

- Đám trẻ tư chất xuất chúng như vậy… Sao lại không ai coi trọng? Cho dù một hai tên mù mắt nhưng không thể ai cũng mù mắt được? Lẽ nào lại vậy?

- Đương nhiên không phải tư chất nguyên bản bọn chúng đã vậy. Trên thực tế trước khi bọn chúng tiến vào Cửu Tôn phủ, tư chất nguyên bản, giống như ngươi thấy lúc mới tới.

- Hả? ý ngươi là, Cửu Tôn phủ này có thủ đoạn tăng cường tư chất thiên chất căn cốt một người chỉ trong thời gian ngắn? Còn hiệu quả nhanh chóng, ứng nghiệm như thần, lại có thể ban ơn cho nhiều người, sử dùng nhiều lần?

- Ta đâu có nói vậy, tiền bối đừng đưa vãn bối lên đống lửa nướng vậy chứ?

- Lão phu hiểu rồi, không hỏi là được!

...

- Ừm… Theo lời ngươi, hiện giờ đệ tử nội môn Cửu Tôn phủ chẳng phải không ai là nhà giàu cả?

Đổng Tề Thiên hỏi.

- Cửu Tôn phủ chỉ mới sáng lập, không muốn gây phiền toái.

- Đây không phải phiền toái, không phải phiền toái. Đại đa số con em nhà giàu đều được trưởng bối trong nhà bỏ vốn liêng ra tẩy kinh phạt tuỷ từ khi mới ra đời. Điểm này những hài tử xuất thân thủ hạ không cách nào sánh nổi. Có lời là nghèo học văn giàu học võ, cũng có cái lý của nó.

- Chuyện này ta biết chứ. Nhưng đệ tử nhà giàu cũng lắm tật xấu.

Vân Dương hoàn toàn không chút biểu lộ, vẫn cực kỳ lạnh nhạt đáp lại:

- Nhất là giờ chúng ta không có nhiều vốn liếng thu hút bọn họ, không cần tốn công tốn sức thu hút nhân thủ, làm nhiều công ít!

- Sau này thì sao?

- Sau này?

Vân Dương mỉa mai nhìn Đổng Tề Thiên:

- Sau này càng không cần thiết, đợi sau này Cửu Tôn phủ đứng vững gót chân, có thể nhận được Thiên Vận Kỳ, mật độ linh khí trụ sở bản môn sẽ gia tăng gấp đôi gấp ba. Ta nói là gia tăng so với hiện tại!

- Đến lúc đó nơi này càng dễ sản sinh đại lượng môn nhân đệ tử thiên tài.

- Nếu không cần ngoại lực cũng làm được, vậy ta cần gì những kẻ mà thế tục gọi là thiên tài?

Vân Dương nhìn gương mặt những hài tử trong Cửu Tôn phủ, sắc mặt nhu hoà, thản nhiên nói:

- Lấy những đệ tử trước mắt làm ví dụ, mặc dù chịu rất nhiều đau khổ nhưng cũng vì thế hiểu rõ nhân tình thế thái thói đời nóng lạnh, biết thế giới bên ngoài tàn khốc, cũng vì vậy càng quý trọng tất cả những gì của hiện tại, sẽ cố gắng hết khả năng để bảo vệ những gì mình đang có.

- Ta nguyện để tương lai bọn chúng càng thêm tươi sáng.

- Tin rằng khả năng chịu đựng đau khổ của chúng cũng hơn xa những đứa trẻ cùng lứa tuổi.

- Bọn chúng đã từng chịu đau khổ, có lẽ trong nhân thế này, dưới đại đạo thương thiên này, chúng không được bồi thường. Nhưng ta nguyện cho bọn chúng một cơ hội, một tương lai tươi sáng, một vị trí trên mây.

Vân Dương mỉm cười:

- Chỉ cần bọn chúng cố gắng, sẽ có ngày mai huy hoàng.

Đổng Tề Thiên im lặng một hồi lâu rồi mới nặng nề thở dài một hơi nói:

- Tư tưởng này của ngươi không khỏi bất công, thậm chí cực đoan, nhưng không thể thừa nhận, ngươi có cái lý của ngươi.

Vân Dương nói:

- Trong mắt ta đây vốn là đạo lý vững chãi, đâu chỗ nào cực đoan.

Đổng Tề Thiên nói:

- Ngươi nói thẳng cho ta đi, sao ngươi lại làm như vậy?

Con mắt Vân Dương nhìn lên bầu trời nói:

- Chẳng qua là đồng cảm mà thôi, từ khi sinh ra đến giờ… ta là cô nhi đã hơn hai mươi năm.

Vẻ đìu hiu loé lên rồi biến mất trong mắt hắn khiến Đổng Tề Thiên đột nhiên cảm thấy chấn động, cũng đột nhiên hiểu ra động lực và thâm ý chân chính của Vân Dương.

- Trẻ con nhà giàu, bị người ta mắng sẽ khóc, ngã cũng sẽ khóc, bị bắt nạt cũng sẽ khóc, bị cướp đồ chơi cũng sẽ khóc, bị thương cũng sẽ khóc, đói bụng cũng sẽ khóc… Vả lại chỉ cần bọn chúng khóc, sẽ có người dỗ.

Vân Dương chỉ xuống dưới nói khẽ:

- Nhưng đám trẻ này, bị người ta lừa bán đi, bị bắt nạt, ngày ngày đều phải sống dưới áp lực, mỗi thời mỗi khắc đều chịu đau đớn, nhưng lại rất ít khi khóc.

- Bởi vì bọn chúng biết, khóc cũng vô dụng, sẽ không ai giỗ dành chúng khi chúng khóc, ngược lại càng khóc càng bị đánh đau hơn. Bọn chúng sẽ dần quen, cho dù bị chó cắn cũng chỉ có thể ngậm nước mắt, bị người ta đánh cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, không hề rơi lệ.

- Từ nhỏ ta đã rất ít khóc. Giống như bọn chúng, vì chúng ta đều biết khóc cũng vô dụng, vậy thì khóc làm gì?

Vân Dương ngẩng đầu lên nói:

- Ta nguyện cho bọn chúng cơ hội chính là hy vọng tương lai bọn chúng cũng giống như ta. Đem nước mắt lưu lại trong lòng, đối mặt với trời xanh nhân thế, đối mặt với thiên hạ giang hồ, tuỳ ý mỉm cười, tuỳ ý chinh phục!

- Chỉ như vậy mới là Cửu Tôn phủ trong lòng ta!

- Cửu Tôn phủ đích thực!

Đổng Tề Thiên nhấm nhấp những lời này của Vân Dương, luôn cảm thấy Vân Dương làm vậy tất có dự tính khác.

Nhưng rõ ràng Vân Dương không muốn nói.

Vân Dương ánh mắt ung dung nhìn hư không, như trước mắt đang hiện lên dung mạo các huynh đệ Cửu Tôn.

- Chúng ta đều tới từ đáy của xã hội.

- Chúng ta biết những khổ sở của mình từ đâu đến, tương lai nếu chúng ta đạt được thiên hạ, ngọc đường quân lâm thế gian, như vậy bất cứ ai, bất cứ kẻ nào cũng phải nhớ kỹ, phải đối xử tốt với những đứa trẻ dưới đáy xã hội.

- Bọn chúng quá khổ, lại không có hy vọng.

- Đến lúc đó nếu chúng ta không cho bọn chúng hy vọng, vậy chúng ta phấn đấu cả đời này nào nghĩa lý gì?

Hai mắt Vân Dương bừng sáng.

Lẩm bẩm nói:

- Hi vọng! Ta cho!