Ta Là Chí Tôn

Chương 997: Ngươi có thể chết trước thử đi!




Sáng sớm.

Giới cao tầng Cửu Tôn phủ tạm thời chỉnh đốn một ngày, lôi kéo Đổng Tề Thiên tới nơi tuu luyện của đệ tử, còn chưa đi vào đã nghe bên trong vang lên tiếng hô non nớt.

Bên trong là nhóm đệ tử dầu tiên tới Cửu Tôn phủ, cũng là đám đệ tử đầu tiên bắt đầu tu luyện.

Đổng Tề Thiên vừa vào, hai mắt lại suýt chút nữa bắn khỏi tròng.

Ta… Ta thấy cái gì thế này?

Đám đệ tử này… chính là lũ rác rưởi mình từng chứng kiến hay sao?

Sao ai nấy cắn cốt kinh mạch cực kỳ tinh xảo, rốt cuộc có chuyện gì?

Mặc dù khiếu huyệt thiên phú của đám đệ tử này không thay đổi, nhưng hàng rào khiếu huyệt đã trở nên mờ nhạt đi rất nhiều, vả lại không phải chỉ một hai khiếu huyệt mà là hàng rào rất nhiều khiếu huyệt trở nên mờ nhạt, chỉ đợi đủ hoả hầu, khiếu huyệt thiên phú sẽ gia tăng trên phạm vi rộng...

Mỗi đệ tử đều thần khí sung túc, đấu chí bừng bừng như bầy sói con, khí tức liều mạng bốc lên từ tận đáy lòng.

Bất kể thiếu nam hay thiếu nữ đều liều mạng khổ luyện.

Đám đệ tử này chỉ tu luyện công pháp cơ bản, chiêu pháp cũng chỉ là chiến kỹ cơ sở nhất, nhưng khi giao phong đối chiến vẫn có bài bản hẳn hoi.

Kể cả… hai cô bé 7-8 tuổi, tất cả đều dốc hết sức lực chiến đấu thật tình, giao chiến hết sức sinh động, ngươi tới ta đi, ngươi tiến ta lui, không ai nhường ai...

Đổng Tề Thiên dụi đụi mắt...

Muốn tỉnh lại khỏi giấc mộng, nhưng khi mở mắt ra cảnh tượng trước mặt vẫn không hề thay đổi.

Nghĩa là.. đây là sự thật, là hiện thực, không phải khoa trương giả bộ?

Bên rìa sân tu hành.

Còn không ít thiếu niên 17-18 tuổi, thanh niên hơn 20 tuổi, cùng số ít người trung niên, tất cả đều lặng lẽ tiến hành bảo hộ.

Như nấu nước nóng, đắp thuốc trị thương, thư giãn gân cốt cho đám trẻ, mát xa thân thể, còn có người khí thế bừng bừng nấu cơm nấu thức ăn...

Những nhân viên phục vụ này chính là những người đã bị đào thải, họ thật sự không có thiên phú tu luyện, nhưng lại không muốn rời khỏi Cửu Tôn phủ, tự giác trở thành nhân viên phục vụ môn nhân đệ tử tương lai của môn phái.

Có thể nhận ra, mỗi người nơi đây đều rất quý trọng thời gian ở Cửu Tôn phủ, không ai muốn rời đi.

- Vân tiểu tử… ngươi làm thế nào vậy?

Đổng Tề Thiên chỉ hỏi một câu đã lập tức minh bạch.

Đổng Tề Thiên là ai, nhãn lực lịch duyệt kiến thức ra sao, chỉ chớp mắt đã cảm nhận được điểm khác thường. Thiên địa linh khí ở đây cực kỳ dày đặc, đương nhiên còn kém xa thiên địa linh khí nơi bọn Vân Dương tu luyện, nhưng càng tinh tế tỉ mỉ ôn thuận, là hoàn cảnh không khí thích hợp nhất cho những người lần đầu tu luyện!

Hơn nữa cái gọi là nồng độ linh khí kém xa cũng là so với nơi tu luyện của đám người Vân Dương. Nếu chỉ tính độ tinh khiết của linh khí nơi này đã vượt xa tất cả các tông môn thế gia có Thiên Vận Kỳ gia trì!

Thậm chí Đổng Tề Thiên còn cảm ứng được từng cơn lốc linh khí giữa sân, nhu hoà lặp đi lặp lại.

Tu luyện trong bầu không khí như vậy, Đổng Tề Thiên theo bản năng nhớ tới linh địa mà sư phụ trải trăm ngàn cay đắng mới tìm được cho mình: Thoát Thai Linh Phong Cốc.

Tu luyện tại Thoát Thanh Linh Phong Cốc, mỗi thời mỗi khắc đều tiếp nhận linh phong trong cốc thấm thể, chẳng những có thể dùng lực lượng linh phong cọ rửa kinh mạch, gột rửa căn cốt người tu luyện, còn có thể ma luyện da thịt gân cốt. Mà Linh Phong Cốc kia lại chỉ có tác dụng với trẻ con dưới 15 tuổi.

Còn loại không khí trước mắt… Những luồng linh phong gào thét không thôi, quả thật linh động hơn Thoát Thai Linh Phong Cốc đâu chỉ 10 lần?

Những đứa trẻ này gần như mỗi thời mỗi khắc đều tẩy tinh phạt tuỷ, thoát thai hoán cốt!

Mỗi thời mỗi khắc!

Không, còn không chỉ như vậy, nếu ngẫm lại những hài tử kia vẫn còn liều mạng chiến đấu, liều mạng ma luyện cực kỳ khắc khổ, lại được làn linh phong này gột rửa, hiệu quả sẽ càng tốt!

Đổng Tề Thiên tâm tư xoay chuyển, trước đó sớm có định kiến, cho dù nhìn thoáng qua thấy rung động nhưng chưa xem xét kỹ. Lúc này quan sát cẩn thật lại cũng phải giật mình, trong số trẻ con đang tu luyện, một phần nhỏ không ngờ đã đạt tới tiêu chuẩn thu nhận đệ tử của Cực Thiên môn năm xưa.

Đây quả thật là kỳ tích khó lòng tin nổi!

Năm đó Cực Thiên môn là nơi nào? Còn giờ Cửu Tôn phủ là cái thá gì?

Sao lại xuất hiện tình huống quỷ dị như vậy?

Đổng Tề Thiên mang tâm tình cực kỳ rung động đó liên tục tra xét 19 nơi tương tự, càng xem càng kinh hãi, quả thật kinh tâm động phách, chấn động vô cùng!

Tất cả mọi nơi đều không hề khác biệt!

Mỗi nơi đều tiềm ần ít nhất mười mấy thiếu niên thiên tài như vậy!

Đổng Tề Thiên xem xét cẩn thận tình huống, thở dài một hơi, dùng ánh mắt như thấy yêu tình đánh giá Vân Dương từ trên xuống dưới, nửa ngày không nói một lời.

Đám người Sử Vô Trần hiện giờ tu vi chỉ có hạn, tầm mắt cũng có hạn, đương nhiên không nhận ra những điểm ảo diệu này, nhưng Đổng Tề Thiên lại chứng kiến rõ ràng, cũng hiểu rõ ý nghĩa sâu xa trong đó.

Nếu Cửu Tôn phủ tiếp tục phát triển với quy mô tốc độ như vậy, thế quật khởi của nó đã là chắc chắn, không thể ngăn cản nổi.

Chỉ cần Vân Dương không ngu ngốc đến mức tuỳ tiện trêu chọc thế lực cường đại tới không thể địch nổi, tiền đồ của Cửu Tôn phủ chính là một con đường bằng phẳng không chút trở ngại! Mà một khi bắt đầu quật khởi, thế không thể đỡ, tiến triển cực nhanh!

Đổng Tề Thiên đặt tay lên ngực tự hỏi, e rằng cho dù là Cực Thiên môn năm đó cũng không có thủ đoạn tạo nội tình nghịch thiên như vậy!

- Hiện giờ có thể tuyển nhận nhóm đệ tử hạch tâm đầu tiên.

Đổng Tề Thiên thở dài một hơi, kiềm nén rung động trong lòng, lần đầu tiên đưa ra đề nghị liên quan tới đệ tử tông môn.

- Giờ đã có thể?

Vân Dương kinh hỉ từ tận đáy lòng.

- Đúng vậy.

Đổng Tề Thiên ngược lại thấy bối rối, tiểu tử này sao có vẻ không quá hài lòng?

Ngươi còn muốn thế nào, muốn lên trời à?

- Nếu không bắt đầu tuyển nhận đệ tử hạch tâm, nhanh chóng dạy dỗ, truyền thụ công pháp chiêu số thượng tầng, các ngươi sẽ thật sự không kịp kỳ tỉ thí tranh đoạt Thiên Vận Kỳ nửa năm tới… Thật ra cho dù bắt đầu ngay lúc này cũng chỉ có nửa năm, đến lúc đó chưa chắc đã được vài người phát huy tác dụng, số người có thể ra sân chiến đấu rất ít, cùng lắm cũng chỉ vài cái mà thôi.

- Việc do người làm, có cơ hội là tốt lắm rồi!

Biểu hiện của Vân Dương vẫn cực kỳ tự tin.

Đổng Tề Thiên lại không coi thường, ngược lại có cảm giác như chứng kiến lịch sử sinh ra, hơn nữa là lịch sử chưa từng có.

Cảm giác này khiến hắn rất phấn chấn, trạng thái tốt tới chưa từng có.

- Ta vốn còn muốn cải tạo toàn bộ đám trẻ này thành Không Linh Chi Thể sau đó mới vun trồng, làm ít lợi nhiều…

Vân Dương có phần tiếc nuối:

- Nhưng giờ đành chịu vậy, cố gắng dùng tạm vậy…

Đổng Tề Thiên lảo đảo, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất, khoé miệng giật giật:

- Nếu không ngươi chết trước đi, có thể trực tiếp lên trời, đầu to đập xuống đất là được, sẽ rất thống khoại, đại khoái nhân tâm…