Ta Là Chí Tôn

Chương 917: Không Cướp Trời!




- Tứ đại môn phái phụ cận đã bắt đầu động thủ, nhóm nhân thủ đầu tiên đã vào vị trí bao vây chặn đánh bên Yến Tử Sơn mười ngày qua, chỉ tiếc tạm thời chưa có thu hoạch gì.

- Người của Hắc Thuỷ môn cùng Thanh Dương môn giờ cũng đang trên đường, đây là hai môn phái có Thiên Vận Kỳ. Hai tên giặc cướp kia chắc chắn sẽ bị bắt.

- Không tệ không tệ, sớm muộn gì cũng khiến hai tên này chết không yên lành!

- Nói rất đúng!

- Quá tham lam, quá cực đoan, quá phách lối!

- Lần trước ta qua đó không mang thứ gì chỉ có một xe Băng Tàm Ti, hai tên khốn kiếp đó cũng cầm mất chín thành làm lộ phí qua đường, sao lại ác như vậy chứ!

- Bên ngươi chỉ là Băng Tàm Ti! Trong túi của ta chỉ có 20 viên linh ngọc hạ phẩm, ngẫu nhiên đi ngang qua chẳng phải cũng bị cản lại, chỉ để cho ta có hai viên còn lại thu hết làm phí qua đường! 20 viên linh ngọc hạ phẩm cũng cướp, có phải trung phẩm hay thượng phẩm đâu mà phải ác như vậy?

- Đúng là táng tận thiên lương!

- Quả thực không còn nhân tính!

- Ông trời ơi, mau mở mắt ra trừng phạt hai người bọn chúng đi!

- Ài, chẳng có cách nào, mấy ngày nay ta bắt đầu buôn bán, không trộm chút gì khéo chẳng còn tiền ăn cơm… Vạn nhất trên người không có bạc đến tiệm cơm ăn cơm thành ra cãi nhau với người ta, một trận sét là hoá thành tro bụi…

- Ta cũng vậy, ài, hay là cùng nghĩ cách đi.

- Đợi hai tên khốn kiếp kia bị bắt, ta nhất định phải nhổ nước bọt lên người chúng! Khinh người quá đáng!

- Ngày đó chắc chắn sẽ không xa!

...

Người giang hồ thành Đông Dạ cùng rối loạn.

Gần như ngày nào cũng có người ra ngoài tìm kiếm hai tên giặc cướp nhưng mỗi ngày đều có người bị cướp!

Thậm chí những người cố tình ra ngoài trả thù hai tên cướp kia, vẫn… bị cướp!

Chuyện này khiến người trong cuộc càng thêm mất mặt.

Mà chuyện trả thù mà mọi người đều mong mỏi, thậm chí có kẻ mơ ước lấy roi quất thi thể, đều chậm rãi không thấy ngày tới.

Nói chung từng đợt cao thủ giang hồ xông vào Yến Tử sơn hoặc trả thù hoặc muốn đại diện chính nghĩa thay trời hành đạo.

Ban đầu còn có vài cao thủ tương đối thận trọng, tự phụ thân phận, không muốn ra ngoài tránh cho làm trò cười thắng mà không có võ.

Từ ban đầu thực lực người ra tay đều trên Chí Tôn, trình độ khoảng Tôn Giả cấp một cấp hai… Nhưng đám người này không ngừng bị đánh trở về, như vậy chẳng hề giống vây quét giặc cướp, ngược lại giống như tặng lễ… Tất cả đều bị cướp một lần, chẳng phải tặng lễ thì là gì?

Trong đó có người xui xẻo, ngay nhẫn không gian cũng bị cướp mất, mình đầy thương tích, cực kỳ chật vật.

Thế là những Tôn Giả cấp ba cấp bốn đứng ngồi không yên, kết đội cùng đi.

Nhưng bọn hắn ra mặt cũng chỉ là một đợt tặng lễ nữa mà thôi.

Mà đợt này trở về còn thảm hại hơn, mỗi người không chỉ mình đầy thương tích, mà cả nội thương ngoại thương đều dính, không điều dưỡng một thời gian thì chẳng lành nổi.

Có vài gia tộc nhỏ bị cướp tiền tài hàng hoá dứt khoát dốc toàn lực toàn gia đi trả thù, kết quả lại là dâng toàn bộ vốn liếng cho người ta, khóc không ra nước mắt.

Mọi chuyện kéo dài tới tận nửa tháng sau, có cao thủ cấp Thánh Giả đuổi tới, tình huống này mới hơi cải thiện.

Thế nhưng khi cao thủ cấp Thánh Giả cùng cao thủ hai đại môn phái Thiên Vận Kỳ tới, đã khoảng vài trăm người thụ hại!

Tổng số lượng tài vật bị cướp đoạt đã tương đối lớn, đã đủ khiến rất nhiều người động tâm!

Thế là vô số cao thủ lặng lẽ lén lút tiến vào khu vực Yến Tử sơn, thậm chí ước định ám hiệu cẩn thận.

Xung quanh thành Đông Dạ đã mấy ngàn năm không có kẻ cướp hung tàn ngang ngược như vậy! Lần này nhất định phải xử lý hai kẻ đó!

Thay trời hành đạo, giữ gìn chính nghĩa!

Sau khi giữ gìn chính nghĩa thu chút phí dịch vụ chẳng phải chuyện đương nhiên à?

Mọi người cùng lấy lý do này!

...

- Lão đại, cách làm của ngươi có hơi quá không…

Sử Vô Trần thật sự do dự, có phần sợ hãi.

Theo hành động với Vân Dương mới thật sự cảm giác được vị lão đại mới này của mình gan to tới mức nào!

Tên này quả thật không kiêng nể điều gì, phách lối tới cực điểm!

Cướp bóc đến đỏ cả mắt, không quan tâm tài nguyên loại gì. Chỉ trong một tháng ngăn ngủi, hai người ngoại trừ bản thân đang sử dụng, ngay cả hai mươi nhẫn không gian mang theo cũng chất đầy, cuối cùng dứt khoát cướp cả nhẫn không gian.

Cũng vì vậy, sau thời gian vừa rồi thu hoạch cướp bóc của bọn họ tổng cộng hơn bảy triệu linh ngọc hạ phẩm, 150 ngàn linh ngọc trung phẩm, 100 linh ngọc hạ phẩm, các loại đá quý kim loại đã chất đầy ba nhẫn không gian.

Còn có các loại dược liệu vật liệu, thiên tài địa bảo như Băng Tàm Ti, Thiên Tằm Ti, Tinh Thần Ngọc… Thậm chí còn thu được một rương Chu Ngọc Sâm.

Có điều đáng giá nhất.. Vẫn là lần cướp của Thanh Dương Môn được một gốc Tuyết Sâm vạn năm.

Gốc Tuyết Sơn vạn năm này khiến hai người cực kỳ hưng phấn.

Nhưng tiếp đó Sử Vô Trần lại càng sợ hãi, vì hắn cảm thấy lão đại mới của mình quả thật là tên điên không e ngại gì!

Hắn đã hoàn toàn chìm trong khoái cảm cực độ khi cướp bóc điên cuồng như vậy.

Không để ý tới chuyện gì khác.

- Cũng sắp rồi.

Vân Dương kéo khăn che mặt nói:

- Cao thủ cũng đã tụ tập tới đây rồi.

- Ý lão đại là?

Trong lòng Sử Vô Trần chỉ sợ Vân Dương trả lời một câu: Vẫn cướp như thường!

Vậy hắn sẽ phát khóc!

Chiến đấu trước đây có tu giả Thánh Giả đã khôi phục trạng thái toàn thịnh, tu vi tự thân của Vân Dương cũng đủ mạnh, quả thật không gặp bất lợi gì, thế nhưng tiếp đó phải đối mặt với Thánh Giả trở lên, thậm chí gặp cường giả Chí Thánh, vượt qua phạm vi ứng phó của mình!

- Tạm tránh trước đã.

Vân Dương gặp chuyện vẫn ung dung đáp:

- Vô Trần, đã có nghề giặc cướp này vậy cũng phải có nơi thủ tiêu tang chứng chứ? Chúng ta tới chỗ thủ tiêu tang chứng nào.

Sử Vô Trần dở khóc dở cười:

- Đúng là có đường tiêu thụ, có điều chúng ta ra nhiều hàng như vậy, chủng loại lại lộn xộn… Rất khó cam đoan con đường tiêu thụ sẽ an toàn, càng không thể cam đoan không lộ chút manh mối nào!

Vân Dương trầm ngâm rồi đáp:

- Ngươi nói nơi tiêu thụ đã? Sau đó chúng ta cân nhắc.

- Chợ đen!

Chợ đen? Cái tên đơn giản trực tiếp, nhắm thẳng bản chất!

Vân Dương cau mày:

- Thật ra thời gian vừa qua chúng ta cướp đoạt nhiều thứ như vậy sợ rằng đã sớm bị người ta để ý theo dõi. Chúng ta chỉ cần xuất hàng chắc chắn sẽ bị người ta nhìn ra, đối phương có phải chợ đen hay không chưa chắc đã quan trọng.

Sử Vô Trần gật đầu:

- Cái này cũng đúng.

- Cho nên giờ việc chúng ta cần nghĩ chính là có cách nào nhanh chóng bán hàng không? Đương nhiên phải ưu tiên không bị người ta nghi ngờ?

Sử Vô Trần cau mày suy nghĩ hồi lâu rồi đáp

Muốn tránh bị phát hiện lại phải nhanh chóng bán hàng, khó tránh khỏi được cái này mất cái khác. Ta không nghĩ ra.

- Không sao, để ta nghĩ cách.

Vân Dương mỉm cười, lơ đễnh nói:

- Tối nay chúng ta tới chợ đen thành Đông Dạ tìm cách.

Sử Vô Trần hai mắt bừng sáng.

Giờ mọi ánh mắt đều tập trung tìm kiếm trong phạm vi ngàn dặm xung quanh Yến Tử sơn, là thời cơ tốt nhất cho hai người mình chọn đường khác.

Mặc dù bên chợ đen đã có người để ý nhưng lực lượng chủ lực khó tránh khỏi tạm lưu lại ở Yến Tử sơn, cũng là được cái này mất cái khác.

Bên đại bản doanh chợ đen mặc dù cũng có người lưu thủ nhưng chắc cũng không mạnh.

Hai người khôi phục diện mạo thật sự, thu lại khăn che mặt, nghênh ngang ra ngoài. Sau khi gảii trừ thuật dịch dung cùng Súc Cốt công, hai người chẳng khác gì người giang hồ bình thường.

- Ai? Đứng lại!

Hai người mới đi được mấy trượng lại nghe trước mặt vang lên tiếng quát hỏi.

- Xoạt!

Vân Dương rút kiếm ra quát:

- Hai tên giặc cướp gian ác kia, mau trả hàng của chúng ta đây!

Sắc mặt bi phẫn, dáng vẻ phẫn nộ khiến Sử Vô Trần sửng sốt, thiếu chút nữa cũng tin là thật.

Lão đại, ngài lại định diễn trò gì đây?

Lúc này, trong bụi cây đối diện có hai người bước ra, mặt mũi đầy nghi hoặc nhìn Vân Dương cùng Sử Vô Trần:

- Hai vị xin đừng vọng động, cho hỏi hai người thuộc gia tộc nào? Xin đừng hiểu lầm, chúng ta cũng là người đuổi bắt giặc cướp.

Vân Dương nhíu mày ra vẻ hồ nghi nhìn hai người đối diện nửa ngày rồi mới trầm giọng nói:

- Thật chứ? Các ngươi cũng là người đuổi bắt giặc cướp?

- Đương nhiên! Cái này còn phải giả à? Chúng ta tới bắt người!

Vân Dương chậm rãi tra kiếm vào vỏ nhưng vẻ cảnh giác vẫn không đổi nói:

- Hoá ra là vậy, chẳng hay hai vị có phát hiện tung tích hai ác tặc kia không? Nếu có manh mối xin chỉ điểm đôi chút.

Hai người đối diện nói:

- Làm gì có tung tích hay manh mối gì, hai tên ác tặc kia như biến mất vậy, chẳng phát hiện ra thứ gì.

Vân Dương oán hận nói:

- Các ngươi không phát hiện được manh mối gì ư? Hai huynh đệ chúng ta đi lòng vòng quanh khu này hai ngày vẫn không phát hiện điều gì? Chẳng lẽ hai tên ác tặc bỏ đi rồi?

Hai người đối diện cười ha hả nói:

- Hai người các ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, mới hôm nay thôi hai tên giặc cướp kia mới cướp bóc một trận xong. Quả thật hung ác!

- Chết tiệt!

Vân Dương tức giận nói:

- Hai tên chuột nhắt dám hung hăng ngang ngược như vậy, thật chẳng kiêng nể gì cả!

- Hai vị ngàn vạn lần dừng nản chí, hai tên này sớm muộn gì cũng sa lưới thôi.

Hai người mỉm cười nói:

- Trận hình lớn như vậy, hai tên giá áo túi cơm có bản lĩnh gì mà đòi thoát khỏi thiên la địa võng như vậy? Công lý sẽ được thực thi thôi.

Vân Dương gật đầu:

- Đa tạ hai vị đã cổ vũ, hai người chúng ta tìm tòi trong khu này đã ba ngày ba đêm, thật sự mệt mỏi quá rồi. Chúng ta định về chỉnh đốn một chút rồi tiếp tục lên đường bắt giặc, không tha cho hai tên gian ác này được!

- Ha ha… Được được… Hai vị đi thong thả…

Vân Dương cùng Sử Vô Trần nghênh ngang bỏ đi.

Hai người ở lại chỉ lắc đầu cười, hoàn toàn không để ý tới hai người vừa đi, ngược lại còn tạm biệt. Đi vài bước một người trong đó mới nghi ngờ:

- Hai người này lúc trước chẳng phải nói lòng vòng trong này hai ngày à? Sao lúc sau lại nói thành tìm ba ngày ba đêm… Vậy là sao?

Người còn lại khinh thường nói:

- Hai người này câu trước đá câu sau chẳng qua muốn ra vẻ mình vất vả đến đâu mà thôi. Theo ta thấy bọn họ chỉ nói khoác, nâng cao giá trị bản thân mà thôi… Ngẫm lại xem hai tên Hắc Bạch Song Sát hoành hành khắp ngàn dặm không người chế ngự nổi, chút tu vi của hai người đó có là gì? Còn dám khoác loác tới đây điều tra… Ta đoán chắc chỉ tìm nơi trốn rồi nhân cơ hội kiếm lợi thôi…

- Hạng người chỉ biết nói khoác không biết tự lượng sức mình như vậy… Ha ha, việc gì phải để ý tới chúng… Cứ để chúng đi thôi… Hừ…

Hai người Vân Dương đi đường thông suốt, gặp liền 7-8 nhóm người nhưng từ đầu đến cuối không ai nghi ngờ hai người chính là Hắc Bạch Song Sát nổi tiếng xấu kia.

Thật sự không ai ngờ nổi hai kẻ nghênh ngang khoác loác trước mặt lại là hai tên giắc cướp táng tận thiên lương trong lời đồn!

Dọc đường cũng chẳng cần hai người tuyên dương tên tuổi, bằng hữu trên đường tự động lấy đủ loại biệt hiệu cho hai tên giặc cướp này.

Hắc Bạch Song Sát là bình thường nhất, chỉ lấy màu quần áo hai người, lại còn “trời cao chín thước, hai người tới đâu đào sâu ba thước, hết ba thước lại tiếp thêm năm”, còn cả “yến qua nhổ lông, nhạn qua bạt mao”, ý chỉ trích kẻ trong cuộc quá mức cực đoan, không chịu buông tha chút lợi ích nào, còn yến qua nhổ lông… nói thẳng là chút lợi nhỏ cũng không bỏ, ngay chút linh ngọc hạ phẩm của người ta cũng lấy chín bỏ một, chẳng quá hợp với “yến qua nhổ lông”!

Có điều biệt đanh nổi tiếng nhất mà hầu hết mọi người đều biết lại là… Không Cướp Trời!

Tên như nghĩa, nói cách khác ngoại trừ ông trời, hai người kia gặp ai cũng cướp!