Ta Là Chí Tôn

Chương 915: Đã hiểu!




- Không được, không được, lý do này không được…”

Quản sự lắc đầu như trống bỏi:

- Cái này, Phú công tử, đề nghị của ngài hà khắc quá mức rồi, chúng ta cũng có gia đình phải nuôi chứ… Nói như ngươi chẳng phải ngay chút cơm thừa canh cặn chúng ta đều không uống được mà còn phải góp thêm củi lửa à? Trên đời làm gì có chuyện như vậy.

- Vậy ngươi nói xem nên làm thế nào?

- Các hạ đưa ra Tử Cực Thiên Tinh quả thật là cực phẩm, như vậy chúng ta phá lệ chỉ lấy nửa thành, đây đã là giới hạn rồi! Về phần bồi thường thêm 100 linh ngọc thượng phẩm gì đó, ha ha…

Quản sự không nói hết lời.

- Không được, không được! Giao dịch như vậy lại thì ta lỗ quá! Đây chính là Tử Cực Thiên Tinh đấy! Vật phẩm trong mơ xuất thế đấy! Đã bao năm rồi thứ này không xuất hiện? Một khi thứ này xuất hiện sẽ tạo thành chấn động lớn tới mức nào, ngươi không rõ sao? Tên ngu ngốc mấy hôm trước lấy Tử Cực Thiên Tinh ra đã khiến bao người mất mạng? Mà viên này của chúng ta không dính líu nhân quả gì, hoàn toàn không có hậu hoạn, lợi hay hại trong đó chẳng lẽ các ngươi không hiểu?

- Phú công tử, ngài đã nói mình là thế gia năm ngàn năm, làm sao lại mất khí độ vậy được, dẫu sao cũng phải chừa chút gì cho chúng ta chứ? Trước nay chưa ai từng nói phòng đấu giá không kiếm tiền lại phải bỏ tiền cả, như vậy là phá hỏng luật lệ đấy!

- ... Thôi vậy, ai bảo ta xuất thân từ thế gia ngàn năm, nhường một bước vậy, công việc cụ thể các ngươi tự thương lượng, ta đã nhượng bộ rồi, tuyệt đối không thể chịu thiệt nữa.

- Được được được, chúng ta quyết định một phần đi, đây quả thật đã là cực hạn mà chúng ta có thể chấp nhận, nếu thấp nữa đành xin mời công tử tới nhà khác.

- Một phần thì một phần, nói sớm thế có phải xong sớm rồi không. Thành giao!

“...”

Một phần… chính là… một thành của một thành.

Cũng tức là 1%!

Cái này đã là cực kỳ ít ỏi rồi.

Người của phòng đấu giá phát hiện mình đã mắc lừa. Gã trước mặt ra vẻ đến chết còn lắm mồn, vốn chính là định bẫy bản thân, nhưng lời nói như gió bay, lại còn do bản thân mình chủ động định giá, không cách nào thu hồi nữa.

- Xin hỏi Phú công tử cụ thể có bao nhiêu Tử Cực Thiên Tinh, xin cho số lượng thực tế ta còn tiện xử trí?

Quản sự phòng đấu giá đáy lòng càng lúc càng không cam tâm, nếu trả giá lớn vậy mà đối phương chỉ có một viên Tử Cực Thiên Tinh, vậy chẳng phải lỗ nặng rồi?

- Tử Cực Thiên Tinh là thần vật bậc nào? Ta sao đám tuỳ tiện mang trên người, đây chỉ có ba viên thôi.

Tiền Đa Đa thở dài:

- Đương nhiên không chỉ ba viên, trong nhà còn nhiều hơn nhưng giờ không tiện lấy ra.

- A…

Đám người nhanh chóng suy nghĩ.

Cho dù chỉ ba viên cũng không ít rồi.

Vả lại không chỉ ba viên, trong nhà còn rất nhiều...

Câu nói này lại mang ẩn ý sâu xa, rốt cuộc đại gia tộc cỡ nào mới có nội tình như vậy? Giờ suy bại đến mức nào mà phải lấy Tử Cực Thiên Tinh ra đổi lấy tiền trang trải cuộc sống?

Nhưng dù thế nào gia tộc không chỉ có một viên Tử Cực Thiên Tinh, cho dù có lụi bại đến đâu… cũng không phải người thường có thể động vào, điểm này không cần nghi ngờ.

Hơn nữa theo tin tức tiết lộ ra… Gia tộc này đã tiêu phí gia sản không ít, nhưng cao thủ đỉnh cấp trong gia tộc liệu còn bao nhiêu? Đây là điểm khó lòng đánh giá được...

- Các ngươi định bao giờ bắt đầu đấu giá? Ta cần thời gian chính xác.

- Cái này đương nhiên rồi, nhưng bên tôi phải chuẩn bị cho cuộc đấu giá, thông báo thông tin rồi mới lựa chọn thời gian. Quá trình này dẫu sao… dẫu sao cũng phải chừng một tháng mới thu hút được người thật sự có thực lực đến được…

- Chuẩn bị tận một tháng thì lâu quá, ta làm gì có nhiều thời giờ ở lại như vậy… Được rồi, các ngươi trả trước cho ta 50 triệu linh ngọc hạ phẩm, đợi đấu giá xong tính lại, trù 50 triệu linh ngọc hạ phẩm này đi là được.

Tiểu mập mạp giọng điệu đương nhiên:

- Nhìn cái gì, ta đem Tử Cực Thiên Tinh đi bán đương nhiên phải nhanh chóng đem tiền về, như vậy mới có thể trả lời cho gia tộc với lấy thêm mấy viên Tử Cực Thiên Tinh tới đưa các người đấu giá được chứ. Nếu không lại tốn bao nhiêu thời gian, lại càng chậm trễ.

Người của phòng đấu giá vốn không đồng ý, nhưng nghe đoạn sau hai mắt lại bừng sáng.

Giá trị thị trường ba viên Tử Cực Thiên Tinh ít nhất cũng hơn 100 triệu linh ngọc hạ phẩm.

Hắn lấy trước 50 triệu đi… Cũng tạm coi là được...

- Tốt!

Nhận tiền, tiểu mập mạp lấy khế ước do thiên đạo xác lập buồn bã nói:

- Các ngươi bố trí cửa sau cho ta thoát thân rồi chứ? Các ngươi không định để nội dung giao dịch lần này bị người ta biết được đấy chứ?

Ừm, có vẻ đúng nên để ý, mua bán lớn như vậy làm thêm chút bảo hiểm coi như đầu tư cho giao dịch lần sau.

Tiểu mập mạp thản nhiên bỏ đi, không lưu lại một gợn khói, chỉ đem theo một đống lớn linh ngọc hạ phẩm, để lại ba viên Tử Cực Thiên Tinh.

Giao dịch kết thúc, người của phòng đấu giá lại ngồi nhìn nhau.

Lại nhìn ba viên Tử Cực Thiên Tinh lóng ánh ánh tím trên bàn, người tham gia hội nghị đều cảm giác như đang nằm mơ. Đây là Tử Cực Thiên Tinh mà thế giới này mấy ngàn năm chưa từng xuất hiện, thế nhưng giờ trước mặt mình lại có liền ba viên!

- Tranh thủ thời gian đưa vào mật thất! Canh gác cẩn thận!

- Lập tức đưa tin!

- Phải chú ý nhất cử nhất động của Phú công tử này, không được hành động thiếu suy nghĩ, xem tình hình đã.

- Loan tin toàn diện mười lăm ngày, sau đó ngày thứ hai mươi bắt đầu lần đấu giá đầu tiên. Lấy Tử Cực Thiên Tinh làm vật đấu giá cuối áp trận!

- Rõ!

Hơn một canh giờ sau.

Người tiễn Tiền Đa Đa trở về, sắc mặt sợ hãi.

- Lão đại, không thấy đâu nữa.

- Hả?

- Tiểu tử này vừa ra ngoài liền chui thẳng vào thanh lâu, chọn ba cô gái tiếp rượu… Sau đó bắt đầu uống rượu trêu gái, còn bại hoại hơn cả đám bại hoại…

- Chúng tôi chờ bên ngoài, chuyện như vậy… Kết quả đến lúc cửa mở chỉ có ba cô gái đi ra, chúng ta nghĩ cách vào nhìn nhưng vị Phú công tử này đã không thấy đâu nữa…

- Hả…

- Thuộc hạ đáng chết.

Vài vị quản sự của phòng đấu giá lại ngồi nhìn nhau nửa ngày, một lát sau người cầm đầu thở dài:

- Chuyện này không trách các ngươi, dẫu sao cũng là hậu nhân của đại gia tộc truyền thừa vài ngàn năm, sao lại không có chút năng lực tự vệ? Được rồi được rồi, lần giao dịch này chúng ta đã chiếm lợi lớn rồi, không cần làm phức tạp thêm.

- Rõ!

- Lão đại, ngươi nói xem tiểu tử này liệu có phải một trong hai người ngày hôm đó không?

- Ha ha… Ngươi nghĩ nhiều quá, với chúng ta cho dù là hai người đó cũng chỉ như khách khứa thường thôi.

- Vâng.

- Giờ Tử Cực Thiên Tinh của hai kẻ đó… không liên quan gì tới chúng ta, hiểu chứ? Đây chỉ là một thế gia đã xuống dốc thôi, hiểu không?

- Đã hiểu!