Ta Là Chí Tôn

Chương 914: Bán sản nghiệp tổ tiên thành tiền




Có điều khiến hắn ngạc nhiên nhất là câu nói khác của Vân Dương.

- Ngươi giúp ta chữa thương? Ba ngày?

Sử Vô Trần lập tức trợn tròn hai mắt.

Sử Vô Trần không kinh ngạc vì Vân Dương coi mình như thuộc hạ đầu tiên, dẫu sao tu vi của mình cũng vẫn đó, đã gia nhập môn phái đương nhiên nên bỏ công bỏ sức ra rồi. Đồng thời hắn cũng không ngạc nhiên với ý định giúp chữa thương cho mình của Vân Dương, dẫu sao thương thế mình có khá hơn mới có thể phát huy ra càng nhiều chiến lực, đây là chuyện nên làm, hợp tình hợp lý.

Chuyện khiến Sử Vô Trần thật sự khiếp sợ là câu nói chữa thương trong ba ngày của Vân Dương.

Thương thế của ta mượn nhờ lực lượng địa mạch mất tận ba năm mới chỉ khôi phục được ba thành, ngươi lại nói chỉ ba ngày khiến ta khỏi hẳn, ngươi đoán ta tin?

Ta tin ngươi mới là lạ!

Thế nhưng theo một luồng tinh khí sinh mệnh đánh vào cơ thể hắn, Sử Vô Trần ngoan ngoãn ngậm miệng, sắc mặt cực kỳ kích động.

Sự thật ngay trước mắt, có nghi ngờ cỡ nào giờ cũng chuyển thành tin tưởng!

Tu vi thật sự của hắn sớm đã đạt tới đẳng cấp Thánh Giả, đương nhiên là người biết hàng, bèn vô thức hỏi:

- Đây, đây chẳng lẽ là… tiên thiên tinh khí?

Có luồng lực lượng sinh mệnh tinh thuần tới cực điểm này đã đủ đè nén tất cả những phản ứng xấu do đau đớn mà không cần bất cứ băn khoăn lo lắng nào, chỉ cần dốc lòng vận công khôi phục thương thế là được.

Chỉ một ngày như vậy có khôi phục bảy phần thực lực cũng có khả năng, tính toán như vậy nói ngày kia khôi phục hoàn toàn không những không có vấn đề, thậm chí đã là rất dè chừng, còn lưu lại thời gian dự phòng rồi.

Nếu như… Nếu như mình có thể lưu lại một chút tinh khí thần dị này, để mình thuận theo luồng lực lượng sinh mệnh này củng cố tu vi bản thân, có lẽ sẽ có tác dụng rất lớn đối với việc đột phá tu vi sau này!

Đây… Đây rõ ràng là cơ duyên trời ban, món quà siêu lớn từ trên trời rớt xuống!

Sử Vô Trần đột nhiên cảm thấy mình gia nhập Cửu Tôn phủ này có vẻ không phải chuyện xấu gì, ngược lại còn là thời cơ kéo dài con đường tu luyện tương lai của bản thân.

Trên thực tế hắn đã sớm có suy nghĩ gia nhập một môn phái, hôm nay cho dù Vân Dương không mời chào, đổi lại là người khác, chỉ cần đối phương không có ý ngăn trở, phân nửa hắn cũng thuận nước đẩy thuyền.

Những năm vừa qua gặp bao nhiêu chuyện, gia tộc huỷ diệt, suýt bỏ mạng nơi đất khách quê người, nay đây mai đó, kết thành không ít nhân quả. Dẫu sao nếu muốn sống trên giang hồ, chuyện kết thù kết oán chẳng thể tránh được, số lượng cừu gia quá nhiều khiến hắn không chỗ dung thân, không ai giúp đỡ. Hắn đã sớm cảm thấy chỗ hại của việc thế đơn lực cô.

Lời mời của Vân Dương có thể nói gãi đúng chỗ ngứa của hắn.

Nếu không, cho dù khó lòng phá nổi Vân Tướng Hoá Thân của Vân Dương, chỉ cần không tiếc hao tổn, bất chấp thương thế nặng thêm, cưỡng ép thi triển chiêu thức Thiên Địa Tù Lung, với chênh lệch giữa hắn và Vân Dương, không khéo Vân Dương sẽ chết tại đây.

Mà hắn, chỉ cần thật sự đạt được Tử Cực Thiên Tinh, với tu vi của Sử Vô Trần dẫu sao cũng có thể trấn áp thương thế, thuận đó trị thương.

Cho nên trận chiến trước đó, mặc dù là do Vân Dương đưa ra nhưng Sử Vô Trần cũng vui lòng tham gia. Cũng giống với Tây Môn Khánh thông đồng với Phan Kim Luyên, người kia ra vẻ cự tuyệt thực chất lại muốn mời chào, trong lòng lại càng hoan hỉ, đương nhiên kết quả cuối cùng là thông đồng chàng chàng thiếp thiếp!

Chỉ có điều sau khi Sử Vô Trần giao chiến cùng Vân Dương, lúc thoả hiệp nhận thua hắn nghĩ, huynh đệ ta đây từ nay cũng là người có thế lực phía sau, mặc dù thế lực này chưa hẳn đáng tin cậy nhưng nếu lúc nào bị người ta gây chuyện ta cũng có thể toàn lực xử lý, ứng phó tự nhiên. Nhưng nếu thật sự không đối phó nổi cũng không cần ngông cuồng tới mất mạng, tất cả phải đặt cái mạng lên trên đầu, hành sự phải theo hoàn cảnh, tuyệt đối không cậy mạnh. Tiểu tử Vân Tôn này rất không đơn giản, chỉ riêng bản lãnh kỳ quái đánh mãi không chết này cũng rất thú vị.

Sau đó đứng bên quan sát Vân Dương bày trận, Sử Vô Trần lại hiểu thêm một điều: Tên này chẳng những công pháp đặc dị, có thần thông quỷ dị, còn sở trường trận pháp, quả nhiên là lựa chọn hợp lý. Theo người như vậy không khéo có thể khai mở một cõi thiên địa.

Lại đến ba ngày Vân Dương chữa khỏi thương thế dày vò hắn ba năm, Sử Vô Trần lại thấy nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

Còn chưa làm gì đã nhận lợi lộc lớn như vậy từ chỗ người ta, giờ có đi cũng không được, toàn tâm toàn ý lưu lại nơi này thôi. Nếu thật sự gặp nguy hiểm, cùng lắm thì liều mạng thôi.

Thành thật với nhau như vậy, đối xử chân thành như vậy, nếu mình còn ôm ý nghĩ tuỳ thời rút lui, chí ít trong lòng mình không thể làm như vậy được!

Ý nghĩ này chỉ loé lên trong giây lát rồi bỗng cảm thấy suy nghĩ thông suốt, toàn thân như cảm thấy dễ dàng hơn nhiều.

Sử Vô Trần phát giác suy nghĩ thông suốt, thể xác lẫn tinh thần đều vui mừng, lại cảm thấy linh khí xung quanh như có tăng trưởng, tĩnh tâm nhìn lại, phát giác linh khí vốn đã nồng đậm lại như gia tăng, không nhịn được hỏi:

- Lão đại, rốt cuộc ngươi dùng thứ gì gia trì trận cơ, sao hiệu quả hội tụ linh khí đến tận giờ vẫn có?

Đối với câu trả lời “kết tinh nguyên năng hi hữu” của Vân Dương, Sử Vô Trần căn bản không tin.

- Chẳng qua là món đồ thường trong mắt ta thôi, bốc lên cũng được một nắm lớn.

Vân Dương vẫn không nói thật:

- Đợi lúc nào có thời gian, xem hiệu quả thật sự ra sao đã rồi ta sẽ nói cho ngươi biết.

Coi như ta đã nói với ngươi rồi đó, thật ra ta có rất nhiều!

Câu nói này mặc dù đối với Vân Dương không phải khóac loác, nhưng chân tướng lại cực kỳ hoang đường!

Con mẹ nó ngươi nói Tử Cực Thiên Tinh là thứ bình thường, bốc lên được cả nắm lớn. Cho dù là thật cũng đừng nói ra như vậy, ngươi không sợ bị người ta vây đánh đến chết sao?

Sử Vô Trần lại gật đầu ngoài dự liệu:

- Nếu chỉ là đồ thường, ta cũng không hỏi nhiều nữa.

Hắn là người hiểu chuyện, cũng là người thấu tình đạt lý, hai bên chỉ mới quen, quả thật nên tránh quá thân thiết với người mới quen. Còn nhiều thời gian, cần gì so đo lúc này.

...

Lúc này tiểu mập mạp Tiền Đa Đa đang hoá thân công tử nhà giàu, tham gia cạnh tranh đấu giá, chân bắt chéo nhau, bộ dáng như đại gia, khí thế bất phàm.

- Nếu không phải giờ gia nghiệp sa sút, việc gì ta phải lấy chí bảo này ra.

Tiểu mập mạp sắc mặt đau buồn.

- Đám người đại bá, nhị bá của ta ăn uống cá cược chơi gái, chẳng làm việc đàng hoàng… À, vậy mà nhiễm bệnh hoa liễu…”

- Giờ việc sinh sống của cả nhà đều đặt trên đầu mình ta, thế cuộc gian nan… Gia tộc ngàn năm chúng ta cũng dần bước tới bờ suy sụp… Nói ra thật khiến người ta hổ then.

- Có điều cho dù khó khăn, cũng ta cũng tuyệt đối không bán rẻ thần vật tổ truyền này. Nếu quý hãng ra giá không thích hợp, chúng ta dù thế nào cũng không bán. Cho dù nghèo đói đến đâu chúng ta cũng vẫn là gia tộc ngàn năm, sóng gió cỡ này vẫn chịu nổi.

Người của phòng đấu giá chỉ im lặng bất đắc dĩ lắng nghe.

- Nếu đã định đấu giá… chúng ta mua trực tiếp theo giá đấu giá được không?

- Ừm, cũng không phải không thể. Có điều đấu giá thứ tốt như vậy ngoại trừ giá cả cuối cùng chắc chắn kinh thế hãi tục, đồng thời còn gia tăng danh vọng cho các ngươi. Tính như vậy chẳng phải các ngươi càng có lợi ư? Tiền thuê không thể tính theo cách thông thường được.

- Phòng đấu giá bình thường đều lấy một thành. Lần này các ngươi ngoại trừ miễn bỏ tiền hoa hồng còn phải thêm cho ta 100 linh ngọc thượng phẩm, những thứ khác ta cũng không cần. Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ôi gia tộc ẩn thế năm ngàn năm chúng ta nhìn thấu khắp gió sương, trải bao hồng trần, lại bởi con cháu đời sau bất tài lại không thể không bán tài sản tổ tiên để lại, duy trì cuộc sống…

Người của phòng đấu giá suýt nữa cùng lúc ngã ngửa.

Chơi trò gì vậy?

Như vậy chẳng phải chúng ta chẳng những đã làm không công còn thâm hụt cả tiền lời?

Mà ngươi còn như thua to lỗ nặng, kêu chúng ta chiếm lợi?

Những lời này làm sao ngươi nghĩ ra nói ra nổi, mở miệng thì gia tộc năm ngàn năm, khép miệng lại trải bao sương gió. Ngươi đã có lực lượng như vậy thì trực tiếp phá toái hư không đi, bán gia nghiệp tổ tiên lấy tiền làm gì!