Ta Là Chí Tôn

Chương 904: Cửu Tôn phủ!




Nói thầm trong lòng.

Chẳng qua là ở đây thôi, nếu là trên giang hồ, tên đối diện đã sớm bị Vân Dương đánh đến bảy tám lần!

Mẹ nó, bình sinh lần đầu ta thấy kẻ khốn nạn như vậy, miệng lưỡi cũng có thể làm người ta thương tổn!

Nén giận, tiếp tục lựa chọn.

Còn hai loại.

Tuần thú sư?

Cái này cũng phải chọn.

Sáu loại.

Dược sư? Cái này… Có Lục Lục không cần chọn

Thợ rèn? Cái này có Lục Lục cũng không cần chọn.

Lính đánh thuê? Thu thập tình báo?

- Thần thông?

Mục này có vẻ rất uy vũ? Nhớ tới chín loại hoá hình của mình, Vân Dương không hề do dự chọn cái này.

Ngoài ra có vẻ mình còn biết không ít…

Nhưng những cái này tạm không nói, tất cả chỉ được chọn bảy loại, không còn chỗ trống.

Vân Dương chọn xong cầm lên suy nghĩ cẩn thận.

Còn có gì thay đổi?

Cái thứ này đã lựa chọn là không thể sửa đổi, phải cân nhắc thật kỹ mới được.

Suy nghĩ hồi lâu, suy tư rất lâu, lại cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc cũng buông xuống.

Chỉ những thứ này thôi, không đổi.

Sống chết gì cũng vậy đi!

- Xin hỏi đại nhân, chọn xong còn có thể thay đổi không?

- Còn muốn thay đổi? Vậy lúc đầu ngươi chọn làm gì? Ngươi tưởng đây là đào bùn chắc? Chỗ bùn này không ổn lại đổi chỗ khác? Hay chọn vợ? Thử qua một cô gái thấy không xinh lại đổi cô khác?

- Khụ, ta không có ý này…

- Vậy ngươi có ý gì? Ngươi tưởng nơi này là nhà ngươi mở chắc? Làm việc này thấy không dễ lại đổi việc khác? Loại người như ngươi ta nói thẳng có làm gì cũng chẳng nên chuyện! Làm đã không nên việc còn muốn đổi nghề nghiệp… Đổi lấy đổi đi tới đớp cứt cũng không kịp nóng, hiểu không?

Vân Dương trực tiếp tức tới ngã ngửa.

Miệng người này đê tiện tới mức Vân Dương bình sinh hiếm thấy!

- Chọn xong chưa?

- Chọn xong.

- Chọn xong còn không mau trình lên, cứ cầm đấy còn sinh con được chắc? Trời đã sắp tối rồi đấy, ngươi có biết không? Ngươi tưởng bản quan giống ngươi không ăn cơm chỉ ăn phân à? Muốn ăn còn phải chờ người khác tiêu hoá sản xuất cho? Cung cấp cho ngươi hưởng thụ từng cục từng cục?

Vân Dương lúc này đã tức tới mức thân thể run bần bật.

Tên này miệng lưỡi đê tiện tới mức nào!

Tên này miệng lưỡi đê tiện tới mức nào!

Tay run run đưa tới, quan viên kia đọc một lượt vẫn cực kỳ bất mãn:

- Chọn cái quái gì vậy, chỉ mấy nghề nghiệp thường gặp này mà nghiêm túc như chuyện lớn trong cuộc đời vậy… Lãng phí bao nhiêu thời gian của ông đây, tên mạt rệp việc cũng mạt rệp, phí bao thời gian tốt đẹp của ông!

- Cho ngươi!

Một tấm lệnh bài nho nhỏ màu tím ném ra, leng keng một tiếng rơi xuống dưới chân Vân Dương.

- Cầm lấy đi bắt nạt mấy đứa ngốc ngoài chợ đi. Coi đao khách kiếm khách là cầm chim chơi hay sao…

Một luồng kình phong ung dung từ giữa đẩy ra, nhẹ nhàng đẩy Vân Dương ra khỏi cửa, cánh cửa lớn ầm một tiếng đóng lại.

Gương mặt tuấn tú của Vân Dương đã sớm tức tới tái mét, gần như không còn màu da người.

Tiền Đa Đa thấy môi hắn run bần bật, không biết xảy ra chuyện gì bèn hỏi:

- Lão đại, ngài…ngươi làm sao vậy?

- Làm sao vậy?

Vân Dương tức tới gần chết:

- Trong này… nói năng thật đúng là…

Ngón tay hắn run run:

- Khốn kiếp như vậy!

- Ai da, ngài đừng để ý, trong khu vực này người làm việc cơ bản đều thuộc Thánh Tâm điện, những người này tu vi bản thân chưa hẳn cao bao nhiêu, nhưng quan hệ nhân mạch có thể nói là thông thiên, cho dù có hạ nhục ngươi đôi chút, chúng ta cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, quả thật không trêu chọc nổi…

- Thế nhưng miệng lưỡi tên kia quá đê tiện!

- Ta khuyên ngài nên nhìn nhận mọi việc thoáng hơn một chút, cái này thật sự không có cách nào, đám người này ai cũng như vậy.

Tiền Đa Đa cười hì hì một tiếng rồi nhỏ giọng nói:

- Nói thật với ngươi nhé, chín phần chín những nhân viên làm việc tại đây đều là cặn bã tu luyện không tốt của Thánh Tâm Điện. Văn không thành, võ chẳng được, tư chất lại càng tệ, chính vì thế mới bị đuổi tới nơi xa xôi này chủ trì tạp vụ…

- Nhưng bản thân bọn hắn vẫn là hậu nhân của tu giả Thánh Tâm Điện… Quan hệ rất sâu xa, thái độ bọn hắn ác liệt như vậy chẳng qua chỉ vì bị đuổi khỏi Thánh Tâm Điện, trong lòng không thoải mái, lại không dám tiêu cực biếng nhác lại gặp phải thiên khiển. Đối diện với những người như chúng ta làm sao có thái độ tốt cho được. Bình thường thôi, cái này rất bình thường!

Vân Dương bỗng thấy thoải mái nói:

- Thì ra là thế… Có điều Thánh Tâm Điện có điều kiện ưu ái trời sinh như vậy, sao lại có hậu nhân như thế?

Tiền Đa Đa nói:

- Bất kể nơi nào, thánh địa tu hành, động thiên phúc địa gì gì đó luôn khó tránh khỏi có đám cặn bã không chí tiến thủ. Bọn chúng hoặc tư chất không tốt, trời sinh không thích hợp tu luyện, hoặc tính cách tâm cảnh quá kém, tu luyện gian nan, hoặc là… Dù sao cũng luôn có những kẻ như thế, tồn tại tức là hợp lý.

Vân Dương đồng ý:

- Đúng chuẩn tồn tại tức là hợp lý… Xuất thân dòng dõi hoàng thất chẳng phải cũng có rất nhiều kẻ bại hoại…”

Tiền Đa Đa vỗ tay cái bộp một cái nói:

- Lão đại nói quá có lý, chính là đạo lý như vậy.

- Trời đã sắp tối, trước tiên tìm chỗ ở đã, mai chúng ta lại đến?

Tiểu mập mạp đề nghị.

- Được, sáng sớm mai ngươi đến sớm xếp hàng, ta ăn xong bữa sáng rồi tới. Ta nói ngươi này, ngươi làm tổng quản, những chuyện này vốn nên do tổng quản đứng ra làm.

Đã có kinh nghiệm xếp hàng cả ngày như vậy, Vân Dương đương nhiên không muốn tự đứng xếp hàng nữa.

Gương mặt béo ị của tiểu mập mạp lập tức hoá thành quả mướp đắng.

Cái danh tổng quản của ta… Môn phái còn chưa xin thành lập xong đã phải nhậm chức làm việc rồi?

Hơn nữa việc phải làm còn là đi xếp hàng hộ, đãi ngộ tốt nhỉ…

Mãi tới trưa ngày hôm sau.

Rốt cuộc cũng tới lượt Vân Dương.

Sau khi xét duyệt tất cả tư liệu…

- Chọn tên xong chưa?

- Chọn rồi.

- Cái gì?

- Cửu Tôn minh.

- Có rồi.

- Cửu Tôn lâu?

- Cũng có rồi.

- ... Cái này, Cửu Tôn các?

- Có rồi!

- Thế thì, Cửu Tôn phái?

- Ngươi định dính liền với hai chữ Cửu Tôn đúng không, có thể không chọn cái tên thô tục như vậy không?

Vân Dương thở dài:

- Nhờ ngài vậy, ngài xem Cửu Tôn phủ có chưa?

Vân Dương âm thầm dự tính, nếu Cửu Tôn phủ cũng có rồi, vậy đã là định mệnh rồi, lấy cái tên gì khác cũng được, Vân phủ cũng tốt, Dương phủ cũng ổn, Lục phủ cũng tạm chấp nhận được!

Bên trong im lặng một hồi:

- A… Cái này quả thật không có, sao cái tên thô tục như vậy lại chưa có nhỉ!

Vân Dương thở dài.

Chẳng lẽ thật sự là định mệnh?

- Chọn xong chưa?

- Chẳng phải chưa ai dùng à?

- Ngươi phải tự xác định trước chứ! Ngu ngốc! Có đầu óc để làm gì vậy?

- ... Xác định!

- Vậy gọi là Cửu Tôn phủ?

- Đúng, chọn cái này, không thay đổi.

- Được rồi… Mẹ nó, giờ có phải ai cũng chọn tên trịnh thượng vậy không, tôn… Lại tôn… Tôn cái chim… Đi mà tôn nhà cầu…”

Bên trong liên tục vang lên tiếng lẩm bẩm.

Vân Dương trán bốc gân xanh.

Giờ khắc này ngoại trừ ý muốn giết người, hắn không còn suy nghĩ nào khác.

Đặt tên chẳng phải nên lấy những cái tên kêu kêu sao?

Chẳng lẽ còn đi đặt là Lục phủ?

- Được!

Bên trên vang lên tiếng chấp nhận.

Lập tức, một hư ảnh lá cờ bay ra từ phía sau tấm bình phong.

Trên lá cờ mơ hồ lấp loé ba chữ: Cửu Tôn phủ.

Hư ảnh này xuyên qua không gian vài chục trượng, lặng lẽ rơi xuống trước người Vân Dương.

Mặc dù chỉ là hư ảnh nhưng có thể nhận ra đây là một lá cờ trắng mộc lạc!