Ta Là Chí Tôn

Chương 902: Đại tổng quản của ta




- Tiền Đa Đa, ngươi có dự định gì tiếp?

Vân Dương hỏi tiểu mập mạp.

Không thể không thừa nhận, tiểu mập mạp mới quen biết này quả thật là nhân tài, thậm chí xứng danh Vạn Sự Thông, biết rất nhiều chuyện của Huyền Hoàng giới, hơn nữa rõ ràng là người có để tâm tới những chuyện này, hiểu biết sâu hơn hẳn người bình thường.

Mặc dù Vân Dương chưa từng gặp những người khác tại Huyền Hoàng giới nhưng cũng có thể phán đoán được.

Lấy một quốc gia làm ví dụ, một quốc gia liệu có bao nhiêu chức quan? Ai có thể lập tức nói ra chức trách của tất cả những chức quan này?

Có lẽ có, nhưng tại Huyền Hoàng giới vốn chú trọng vào tu giả, người như vậy còn khó tìm khó kiếm hơn cả những địa giới thông thường.

Nhưng... Tiểu mập mạp này không chỉ có năng lực dó mà còn có thể sửa sang tri thức, giảng giải cho người khác, thậm chí sửa cũ thành mới, suy một ra ba.

Đây là năng lực!

Còn là năng lực rất khá!

Trùng hợp tiểu mập mạp này trước mắt cùng đường mạt lộ, không có đường nào để đi, Vân Dương nảy sinh ý định thu nhập hắn dưới trướng.

Với giai đoạn hiện tại, tuyệt đối không thể có người nào an bài mật thám tới tính toán mình được. Mình vừa mới tới, ai cũng không nhận ra, nào có ai nhắm vào mình? Nhất là còn không có gì để mưu đồ, trên người mình có thứ gì tốt, người thế giới này làm sao biết?

Về phần làm sao thu phục tiểu mập mạp, lại quá đơn giản!

Mập mạp này sợ chết, nhát gan!

Hai điểm này đối với Vân Dương thật quá dễ lợi dụng, chỉ giơ tay trừng mắt tiểu mập mạp đã sợ run rồi. Bảo hắn làm gì hắn liền làm nấy, cực kỳ nghe lời.

Chỉ riêng điểm này cũng đủ, thuộc hạ tốt như vậy phải đi đâu tìm?

Trong đó đương nhiên có tai họa ngầm nhưng Vân Dương cực kỳ tin tưởng vào nhân cách mị lực của mình. Bạch Y Tuyết lúc trước phụ thuộc vào mình chẳng phải cũng do bất đắc dĩ ư. Thế nhưng dưới “tác động” của bản thân mình, chẳng phải hoàn toàn thu phục sao. Đã có tiền lệ đó còn lo gì ngày sau tiểu mập mạp không thành tâm quy thuận dưới trướng mình.

- Tính toán của ta...

Trong lòng Tiểu mập mạp chỉ muốn khóc lớn một hồi: Ta nào có dự định tính toán gì? Ta vốn định theo ngươi lưu lạc, thế nhưng ý tưởng của ngươi giờ quá điên cuồng, chẳng qua là một tán tu, còn vừa mới phi thăng... Ngươi lấy gì nuôi sống ta? Ít nhất cũng phải để ta hiểu ngươi dựa vào gì mà có kế hoạch như vậy mới có thể để ta suy tính cẩn thận bước tiếp theo chứ...

Vân Dương nói:

- Môn phái ta còn thiếu một tổng quản, ta chọn ngươi, ta rất coi trọng ngươi.

Tiền Đa Đa trợn mắt nói:

- Ngươi giờ làm gì có môn phái...

Vân Dương nói:

- Sẽ thành lập ngay thôi, đây là chuyện ắt sẽ làm.

Tiền Đa Đa nắm ngón tay tính toán: Tổng quản? Có vẻ như cũng không tệ lắm. Chỉ là... Cho dù hiện giờ nhanh chóng lập môn lập phái chẳng phải cũng chỉ có hai người chúng ta. Ta làm tổng quản, nghe thì hay đấy... Thế nhưng ta quản ai? Tổng quản còn quản được môn chủ chắc?

Thế nhưng ngoại trừ môn chủ chỉ còn lại chính mình...

Ta quản ta?!

Hài hước nhỉ?

Cái chức tổng quản này.... Có nghĩa lý gì đâu?

- Tổng quản à... Chức thật lớn. Cụ thể là quản cái gì?

Tiền Đa Đa bĩu môi.

- Tổng quản nắm giữ tổng vụ môn phái, đầu tiên phải quản lý tài nguyên vật lực trong môn phái.

Vân Dương nhẹ nhàng nói:

- Tiền tài, vật tư, giao dịch trong tương lai của bản môn, những thứ này đều thuộc quyền hạn của tổng quản!

- Tiền tài!?

Tiểu mập mạp nghe thấy từ này, hai mắt sáng bừng như bóng đèn, khóe miệng chảy nước bọt, thèm tới nỏi dãi.

- Tiền à...

Tiểu mập mạp quai hàm run rẩy, vừa ao ước vừa u oán:

- Ta thích tiền nhất...

Vân Dương nghiêng mắt nói:

- Thích tiền... Thích tiền là dễ nhất rồi, cái khác ta không dám nói, gia sản vẫn có đôi chút.

Tiểu mập mạp đáp lại bằng ánh mắt nghi ấn chưa từng có: Cái tên mới phi thăng nhà ngươi... Cho dù ở thế giới cũ ngươi có mạnh đến đâu, có lực lượng trâu bò thế nào, nhưng ngươi từng thấy tài nguyên của Huyền Hoàng giới này chưa? Ngươi biết thế giới này phải ra sao mới gọi là giàu có không? Thế mà tự xưng là có gia sản...

Vân Dương hừu hừ hai tiếng nhìn vẻ mặt hoài nghi của tiểu mập mạp này.

Xong xuôi chính sự trước đã, sau đó ông đây trực tiếp dùng tiền nện chết ngươi!

- Nhanh, tới chỗ ghi danh, thành lập môn phái, đây là chuyện đầu tiên cần làm!

...

Tổng quản tiểu mập mạp đi trước dẫn đường, chỉ mất nửa ngày đã tìm được thành thị gần đó, theo dòng người rộn rã nhốn nháo vào trong.

- Huyền Hoàng giới chẳng phải lấy tu giả làm chủ ư, sao còn nhiều người bình thường như vậy? Vân Dương nói, với ánh mắt của hắn đương nhiên nhận ra mặc dù người tu hành nơi này rất nhiều nhưng người bình thường cũng không phải số ít.

- Khụ, ta quên mất một quy củ quan trọng nhất.

Tiền đa đa nghe câu này đột nhiên nhớ ra điều gì đó, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc:

- Chính những người Huyền Hoàng giới bình thường không biết võ công này mới là chỗ kiêng kỵ lớn nhất của thế giới này!

Vân Dương nói:

- Hả, lời này là sao? Kiêng kỵ thế nào?

- Thiết luận đệ nhất Huyền Hoàng giới, điều đầu tiên trong thiên điều, đó là... Nghiêm cấm tu giả ra tay với người bình thường, người làm trái, tru di cả tộc!

Tiểu mập mạp gần như gằn từng chữ một, cực kỳ trịnh trọng.

Vân Dương choáng váng.

Nghiêm cấm ra tay với người bình thường, kẻ làm trái tru di cả tộc?!

Thế nào mới tính là ra tay?

Khái niệm này có vẻ khó hiểu.

Ngươi tát hắn một cái coi là ra tay, ngươi giết người cũng coi là ra tay, thậm chí ngươi ngắt một cọng tóc của hắn cũng tạm tính là ra tay! Chẳng lẽ chỉ động một xíu như vậy là tri di cả tộc?

- Có mô tả cụ thể hơn không? Ví dụ như làm người ta tàn tật tử vong hay gì đó? Dẫu sao cũng phải có hạn chế cụ thể chứ!

Vân Dương hỏi.

- Không có.

Tiền Đa Đa nói:

- Đây là điều đầu tiên trong thiên điều, cũng là một điều lệ hoàn toàn không nói đạo lý, không phân tốt xấu, cho dù người bình thường mắng người, chỉ cần ngươi cãi lại cũng phải đối diện với tru di toàn tộc!

- Từng có tu giả ra chợ mua đồ, chỉ vì thiếu một đồng bạc, người bán thức ăn không cam lòng, hai bên cãi nhau. Tu giả kia thật sự không phải không định trả tiền nhưng trên người không mang đủ bạc, lương tâm cũng có áy náy. Cuối cùng chỉ một trận cãi lộn như vậy vị tu giả đẳng cấp đã cao tới Thánh Giả sau khi về nhà bị thiên lôi đánh chết tươi! Toàn bộ gia đình không một người sống!

- Từ đó về sau, phàm là tu giả rời nhà ra ngoài, không cần thiết thì không mang, nhưng vàng bạc lại thành thứ ắt phải mang theo bên người, chính là sợ gặp phải tình huống này. Tai ương vô tình, sáng còn chiều mất, lại còn liên lụy tới vợ con.

Giờ khắc này, Vân Dương chỉ cảm thấy như thiên lôi vang rền trên đỉnh đầu, ầm ầm không dứt.

Quy củ này vốn chính là không thèm giảng đạo lý, cũng không có đạo lý để nói!

Mặc dù xét theo bản tâm, hắn lại khá thích quy củ này!

Vấn đề tu giả ức hiệp người bình thường, nếu có thể thì cố gắng không mở miệng nhắc tới. Tu giả cao thâm khác không nói, tu vi của mình giờ đã đạt tới cấp bậc Tôn Giả, nếu đối đầu với người bình thường cho dù một mình hủy một nước cũng chẳng phải vấn đề lớn gì!

Mà có thiên quy như vậy, loại chuyện này chỉ cần có chút lỗ hổng sẽ lập tức bị kéo căng tới đứt đoạn.

Ngược lại áp đặt cưỡng chế đối xử bình đẳng như vậy lại là cách tốt nhất để bảo hộ lợi ích của bách tính bình dân.

Có thể nói là thủ đoạn áp chế hữu hiệu nhất, không có cái thứ hai!

Ừ, chính là bất kể ngươi có lý hay vô lý, chỉ cần phạm vào đều là không được, chỉ có con đường chết!

Từ đó, tu giả trong thiên hạ nào ai dám mạo phạm?

Một khi mạo phạm chỉ cho một chữ “chết”, hơn nữa còn là chết hết cả nhà!

- Người chế định quy tắc này thật khiến người ta bái phục! Nhìn ngoài thì rất ác, nhưng xét theo ý nghĩa sâu xa hơn lại có thể ngăn cản rất nhiều bi kịch xuất hiện. Thậm chí một sơ hở bé nhỏ để lợi dụng cũng không có, khó mà né được quy tắc này!

Nhưng lời này của Vân Dương là thật sự bái phục, khen ngợi từ đáy lòng.