Ta Là Chí Tôn

Chương 887: Thiết cầu kỳ quái




Vân Dương xuất thần thở dài, lập tức vận dụng Cửu Thiên lệnh, để Thủy Vô Âm đưa tin cho đám người tứ đại công tử, Phương Mặc Phi, Bạch Y Tuyết, Lão Mai thậm chí Vân Tiêu Dao, nơi đây thực sự thích hợp để bọn hắn tu luyện tinh tiến.

Thông báo cho hết thảy những người quen, Vân Dương mơi yên lòng lại.

Lại nghỉ ngơi mấy ngày, rốt cục cảm thấy khôi phục tới trạng thái thần hoàn khí túc, đầy máu phục sinh.

- Đi thôi?

- Được!

Trong mấy ngày tu dưỡng này, tu vi tạo nghệ của hai người đều được đẩy lên trạng thái đỉnh phong nhất, lại hoặc có thể nói, chính là cực hạn mà thế giới này có thể gánh chịu, miễn cưỡng đột phá, sẽ dẫn tới bị thiên địa bài xích.

Tương đói mà nói, giờ bọn hắn chỉ cần động niệm một cái, lập tức có thể dẫn động thiên tượng.

Vô luận tính từ mặt nào, hai người đã không thích hợp ở lại Thiên Huyền đại lục này nữa, có thể nói, tu vi hai người đã sớm vượt qua thế giới này, chỉ là đang tận lực kiềm chết, hiện tại đã kiềm chế đến mức khó thể kiềm chế thêm mà thôi.

- Đến Huyền Hoàng giới, nếu còn có thể cùng nhau không tách ra, như vậy thì không có gì cần nói, nhưng nếu chẳng may phải tách ra…

Vân Dương căn dặn:

- Nhất định phải nhớ kỹ lời ta dặn, mọi chuyện đều phải cẩn thận, nghĩ trước làm sau.

- Ta nhớ kỹ, nhất định sẽ cẩn thận!

Kế Linh Tê như cảm giác được gì đó, vô thức cúi đầu, một hồi lâu cũng không mở miệng nói chuyện.

Trong lòng đang nghĩ một chuyện, trong lúc nhất thời cứ thế xuất thần, đứng yên tại chỗ.

Vân Dương không rõ nha đầu này đang suy nghĩ viển vông cái gì, vẻ mặt kỳ quái nhưng không dám nói.

- Hôn… hôn ta.

Kế Linh Tê nhớ tới lúc Thượng Quan Linh Tú đi, cũng từng nói với Vân Dương như vậy, giờ lập tức có chút khát vọng chờ mong, không nhịn được mà lẩm bẩm thật nhỏ.

- Cái gì?

Câu nói này, nàng nói cực mơ hồ, thanh âm lại thấp, lại còn đột ngột, Vân Dương nhất thời không nghe rõ, bản năng truy vấn lại.

Kế Linh Tê lập tức tức giận, giận dữ nói:

- Ta nói, ngươi là đồ lợn!

Tôn nghiêm của nữ nhi, có thể để tiết độc sao?!

Vân Dương lập tức trợn trắng mắt.

Nữ nhân a nữ nhân, thực sự khó hầu hạ mà, ta còn không rõ ngươi đang nói gì a? Nữ nhân các ngươi, thực sự luôn khiến ta bất đắc dĩ như vậy…

Kế Linh Tê hung tợn trợn mắt, đột nhiên tức giận rống lên một tiếng:

- Ta nói, ngươi hôn hôn ta, ngươi điếc hả!

Đột nhiên nhảy lên một cái.

Ôm lấy Vân Dương, dâng môi đỏ lên, sắp phải chia xa, rốt cục không lo được tới chuyện ngượng ngùng.

Tôn nghiêm là cái gì? Đứng trước người trong lòng chẳng đáng một đồng, kệ đi!

Giờ Vân Dương mới hiểu được, nhìn môi đỏ dâng lên trước mắt, lòng thầm run sợ một hồi, không chút nghĩ ngợi liền hôn lên một cái.

Thầm nghĩ: Xong rồi… thằng đệ làm hại thằng ca rồi a… hình như quên mất chuyện gì đó…

Ngay khi bờ môi tiếp xúc, không có gì bất ngờ một đạo hồng quang đúng lúc xuất hiện.

Oanh!

Đệ nhất Thiên Huyền, Vân Tôn đại nhân Trí Tôn Vân Dương liền bị đánh bay, thân giữa không trung vẫn nghiến răng nghiến lợi kêu thảm:

- Ta đã nói ta quên chuyện gì đó a…

May mà lần này là Kế Linh Tê chủ động, cho nên Vân Dương cũng không bị thụ thương nặng lắm, nhưng cũng phải nghỉ ngơi mất nửa ngày.

Kế Linh Tê xạm mặt lại, miệng lẩm bẩm, không biết lại đang nguyền rủa ai…



Vân Dương thực sự rất hiếu kỳ với Tinh Thần Thiết mới thu vào trong không gian thần thức, hơn nữa rõ ràng nó còn là Tinh Thần Chi Tâm, quý hơn Tinh Thần Thiết vô số lần, trong đó lại có thứ gì a?

Khi thu được Tinh Thần Thiết cầu vào trong không gian thần thức, lúc đầu Vân Dương còn có chút đắc ý, tự thấy thiết cầu đã vào không gian, như vậy chẳng khác nào cá nằm trên thớt, mặc hắn xử trí, thế nhưng thực tế lại khiến Vân Dương ngày càng nhụt chí.

Phí hết nửa ngày trời, nghĩ đủ mọi cách, dùng mọi pháp bảo, nhưng tới giờ vẫn chưa thể phá nổi tầng ngoài cùng của Thiết cầu. Dùng Thiên Ý Chi Đao, toàn lực bổ xuống, trọn vẹn có thể cắt sâu nửa trượng, hiệu quả rõ ràng, thế nhưng vừa rút đao gia, vết chém nửa trượng lập tức khôi phục!

Thực sự là hoàn toàn khôi phục!

Kết quả này, khiến tròng mắt Vân Dương kém chút liền rớt ra.

Đây là Tinh Thần Thiết… thiết?

Từ lúc nào mà sắt thép cũng có năng lực tự lành vậy a? Lại còn lành nhanh như vậy?

Coi như là tinh hoa của Tinh Thần Thiết, Tinh Thần Chi Tâm cũng không thể có khả năng như vậy a?

Vân Dương lại vận chuyển chư tướng thần thông, Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, liên tục thử sức, nhưng vẫn không thể tiến sâu thêm, cuối cùng, trực tiếp quán trú chư tướng thần thông lên Thiên Ý Chi Đao, vẫn không thu được bao tiến độ, thậm chí Vân Dương toàn lực thôi động Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, toàn lực thi triển Thiên Ý đao pháp, mặc dù xác thực có thể bổ ra vết cắt sâu hơn, thế nhưng vẫn chỉ vô công, vết cắt lập tức phục hồi như cũ.

Ngay cả Thiên Ý Chi Đao kết hợp với Thiên Ý đao pháp đều không thể làm gì thiết cầu, Vân Dương triệt để vô kế khả thi.

Lục Lục thấy Vân Dương liên tục thử sức mà không có kết quả, cũng thử dùng đằng mạn phủ lấy thiết cầu, dốc lòng nghiên cứu hồi lâu, cũng uể oải mà lui bước.

- Trong này nhất định có đồ tốt, thế nhưng, sao lại không phá nổi a.

Cuối cùng, Lục Lục cho ra một kết luận, Thiên Ý Chi Đao cùng Thiên Ý đao pháp quả thực có hiệu quả cực rõ ràng, chỉ có điều tu vi Vân Dương còn quá nông cạn, nếu Sinh Sinh Bất Tức Thần Công có thể tiến lên Lục trọng, đồng thời Thiên Ý Chi Đao cũng thu được thuế biến, như vậy hẳn sẽ có khả năng phá được thiết cầu này.

Vân Dương có chút buồn bực.

Hiện hắn mới bước đến đệ Tứ trọng a…

Sau này muốn thăng một cấp, lại càng thêm khó khăn… đệ Lục trọng, phải đến khi nào a?



Thậm chí “hẳn sẽ có khả năng” là cái quỷ gì? Chẳng phải như vậy, đến lúc đó vẫn có khả năng không phá nổi?!

Thôi, có hy vọng dù sao cũng tốt hơn vô vọng.

Mặt khác, thứ đồ chơi này đã vào không gian thần thức của hắn, mọc chân cũng không chạy được…

Thần công khó tiến bộ, nhưng cuối cùng cũng sẽ có ngày thành tựu, còn nhiều thời gian, còn nhiều thời gian a!

Nghĩ như vậy, Vân Dương thầm buông lỏng, không nghĩ sốt ruột nhất thời!



Ba ngày sau.

Hai người đứng trên đỉnh núi.

- Ngươi chuẩn bị xong chưa?

- Được rồi, còn ngươi

- Ta cũng đã chuẩn bị xong.

Lời vừa dứt, hai người cùng nhau trầm mặc.

- Ngươi thực sự không muốn quay lại nhìn một cái?

- … không trở về, gặp nhau chẳng bằng không thấy.

- Thiên hạ thống nhất, cơ hồ chính là toàn bộ tâm huyết của ngươi, ta vốn cho rằng, ngươi sẽ chờ đến ngày thống nhất rồi mới rời đi.

- … mục tiêu của ta, hiện đã không phải là thống nhất thiên hạ nữa…

- Vậy là cái gì?

- Mục tiêu của ta… là để các huynh đệ đều sống lại, đây mới là tâm nguyện của ta, chưa bao giờ thay đổi.

“…”

- Trong thời gian này, có rất nhiều bí ẩn chưa có lời đáp. Hy vọng khi chúng ta đến Huyền Hoàng giới, có thể mở ra toàn bộ, khám phá con đường phía trước.

- Ừm.

- Đi thôi?

- Được.