Ta Là Chí Tôn

Chương 822: Mai cô cô




Kế Linh Tê nhìn thấy Vân Dương thất bại, không chút nghĩ ngợi liền đứng trước mặt Vân Dương, một tay chộp tới nữ tử áo trắng, chưởng phong lạnh thấu xương!

Sau khi đột phá, tu vi của Kế Linh Tê cơ hồ có thể nói là đệ nhất đương thời.

Uy lực một chưởng này, tràn trề không gì đỡ nổi, tin rằng coi như là Lăng Tiêu Túy, Độc Cô Sầu hay Niên tiên sinh, đối mặt chiêu này, cũng không dám chính diện đón đỡn!

Nhưng nữ tử áo trắng kia vẫn cười nhạt một tiếng, một tay nhẹ nhàng đưa lên tiếp.

Hai cái ngọc thủ bịch một tiếng tương giao trên không trung.

Kế Linh Tê chỉ cảm thấy một cỗ đại lực tuôn ra, bản thân không thể ngăn cản, không có bất cứ chỗ nào có thể chống đỡ.

Một kích này, nàng thua, nhưng nàng cũng thầm thả lỏng.

Hừ, ngươi bị lừa rồi!

Ta không dùng chưởng lực đối phó ngươi, mà ta muốn dùng hồng quang phản phệ…

Mắt thấy đối phương có thể hời hợt phá thần thông của Vân Dương, Kế Linh Tê biết rõ không thể địch lại, liền vận dụng ngoại chiêu, tranh thủ phát uy!

Nữ tử áo trắng nở nụ cười nghiền ngẫm, càng tiếp tục thúc thêm chưởng lực.

Sau một khắc, hồng quang đúng hạn mà hiện, ung dung bắn ra.

Kế Linh Tê lui lại hai nước, có chút đắc ý nhìn qua nữ tử áo trắng đối diện, dung mạo ngươi như thế, khiến ta nhìn thấy cũng ghen ghét, nhưng cuối cùng vẫn phải thua trong tay ta…

Không thể không nói, đây là lần đầu tiên Kế Linh Tê không còn hận hồng quang nữa.

Hồng quang bá đạo vô địch đã ăn sâu vào đáy lòng nàng, đặc tính không thể kháng cự, không thể tranh phong chưa từng thất thủ, cho dù nữ tử trước mắt có cao thâm mạt trắc, tu vi sâu xa đến khó tưởng, cũng sẽ không ngoại lệ!

Kế Linh Tê hết lòng tin tưởng bố cục của mình, nhìn xem thành công có thể đến mức nào!

Nhưng sau một khắc, nàng tức thời há to miệng, đầy hãi nhiên.

Chỉ thấy nữ tử kia đối mặt với hồng quang, vẫn lạnh nhạt không đổi, một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên, ngọc thủ khẽ bắt, trực tiếp bắt hồng quang vào trong tay!

Nắm ở trong tay!

Tròng mắt Kế Linh Tê cơ hồ muốn rớt ra!

Cái này… có chuyện gì vậy?

Cái này… sao có khả năng?

Khí thế bá đạo, không thể kháng cự, không thể tranh phong đi đâu rồi?!

Nữ tử áo trắng nhẹ nhàng cười cười:

- Cái đồ chơi này, hẳn là lão cha ngươi cũng phí không ít khí lực đi… tâm ý này, thực đáng thương cho tấm lòng cha mẹ…

Tiện tay vung lên, đẩy hồng quang trở về… lần nữa dung nhập vào cơ thể Kế Linh Tê.

Kế Linh Tê còn đang ngẩn ngơ, hoàn toàn mất nhận biết với tình thế trước mắt.

Nàng thực sự bị dọa, nghĩ thế nào cũng không ra, hộ thể hồng quang không ai có thể ngăn cản… hôm nay lại đột nhiên mất linh?

Phản khoa học!

Nữ tử áo trắng cười dịu dàng, tiện tay giải cấm cho Vân Dương:

- Hai tiểu quỷ các ngươi, gióng trống khua chiêu dùng hết át chủ bài làm gì? Ta không có ác ý với các ngươi, chỉ là thuận tiện thăm hai ngươi một chút mà thôi.

- Thuận tiện thăm hai ta một chút? Mà thôi?

Vân Dương cảm thấy trong câu nói này có vấn đề:

- Ngài biết chúng ta? Hoặc là biết chưởng bối của chúng ta?

Nữ tử áo trắng mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Quen biết hay không quen biết cũng chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.

Vân Dương lập tức ý thức được, nữ tử trước mặt cực kỳ không tầm thường, nếu đoán không sai, rất có thể nàng chính là tuyệt thế đại năng cùng cấp với “Cô cô” của hắn!

Vừa rồi hắn diễn hóa phong vân thần thông đến cực hạn, nhưng vẫn bị nhẹ nhàng bắt ra, toàn phương vị cấm chế.

Mà hồng quang của Kế Linh Tê, hồng quang bất bại chưa từng bị rung chuyển, tương tự cũng dễ dàng bị hàng phục!

Uy năng như vậy, quả thực kinh ngạc đến đáng sợ, khó mà tưởng tượng nổi…

Kế Linh Tê nói:

- Vậy ngươi là ai?

Nữ tử áo trắng:

- Ta họ Mai, ngươi có thể gọi ta là Mai cô cô. Ừm, ngươi cũng có thể.

Câu sau, chính là nói với Vân Dương.

Quả nhiên lại là một vị cô cô.

Người như vậy, nói là tuyệt thế đại năng cũng không đủ đề hình dung trình độ, vậy hẳn phải gọi là… tinh không đại năng?!

Vân Dương ẩn ẩn đoán được gì đó, càng sinh ra một suy nghĩ cổ quái. Tại sao tinh không đại năng đều là nữ tử vậy, chẳng lẽ là âm thịnh dương suy, dương cương không đủ?!

Nữ tử áo trắng Mai cô cô lại phất phất tay, cấm chế của Phương Mặc Phi cùng Bạch Y Tuyết cũng được giải, lập tức hòa nhã nói:

- Tới tới tới, hai người các ngươi tới nói với ta một chút, xem các ngươi học được thứ gì? Mặc dù phụ tải cực hạn của thế giới này có chút ngoài dự liệu của ta, thế nhưng thời gian ta có thể lưu lại cũng có hạn, các ngươi tận lực nói điểm chính.

Kế Linh Tê có chút ngập ngừng:

- Mai… Mai cô cô… ngài có quen… cha ta hay không?

Nữ tử áo trắng nhướng mày, lộ ra một nụ cười thú vị:

- Ừm… nên tính là… quen biết a?

Vân Dương khẽ đổi tâm niệm, câu xem như quen biết này, ý vị sau xa, khiến người suy nghĩ!

Kế Linh Tê cũng không muốn biết càng nhiều, cắn răng oán hận:

- Lão hỗn đản kia gọi là gì?

“…”

Nữ tử áo trắng lập tức ngẩn người, cho dù nàng có thiên tiên cơ trí thế nào, cũng không thể nghĩ tới, từ trong miệng một đứa con gái, lại thô bạo trực chỉ cha ruột của mình như vậy. Lập tức, nữ tử áo trắng cười khanh khách, cười đến rung rẩy:

- Lão hỗn đản… ừm, ba chữ này dùng đúng không sai! Quả như châu liên hợp bích, ha ha ha…

Hết sức vui mừng.

Kế Linh Tê đỏ mặt:

- Ngài có thể nói cho ta biết hắn gọi là gì không? Còn có mẹ ta là ai? Nàng… có còn không?

Nữ tử áo trắng nói:

- Yên tâm yên tâm, cha mẹ ngươi đều sống rất tốt, ừm… kỳ thực bọn hắn đều rất nhớ ngươi, có điều nhất thời không tiện tới gặp mặt. Trong này… còn có khổ tâm bất đắc dĩ a.

Kế Linh Tê lập tức khẩn trương:

- Có gì khổ tâm? Chẳng lẽ… là bị người khác nhốt lại?

Trong chốc lát, tiểu nha đầu nghĩ đến đủ thứ chuyện, vành mắt đỏ lên:

- Có phải… cha mẹ ta gặp phải nguy cơ không thể kháng cự… bị cường địch công kích, bị thua bị bắt rồi phải không? Cho nên trước khi bị bắt, dùng chút tu vi sau cùng, đem ta cùng ca ca ném tới đây? Cho nên chúng ta mới…

Nữ tử áo trắng khẽ trợn mắt, miệng anh đào mở lớn, một bộ kinh ngạc, hiển nhiên bị trí tưởng tượng phong phú của Kế Linh Tê làm kinh hãi!

Nhưng đại năng chính là đại năng, lập tức thu lại vẻ kinh hãi, liên tục gật đầu, lại còn thở dài một hơi:

- Suy đoán của ngươi… hơi có bất công… có điều cha mẹ ngươi… hiện tại không phải tốt lắm, cường địch vây quanh, nguy cơ tứ phía a.

Đương nhiên là không dễ chịu, nghe nói cha ngươi đang bị mấy huynh đệ của hắn vây công, quả là cường địch vây quanh, nguy cơ trùng trùng… chuyện bị đánh đến mặt mũi bầm dập, xảy ra như cơm bữa a.