Ta Là Chí Tôn

Chương 769: Sư đồ Đoàn tụ




Mãi cho đến khi trở về, vị cường giả vô địch mấy trăm năm như Độc Cô Sầu vần còn thấy như đang nằm mơ.

Tốc độ của ba người bọn họ đương nhiên hơn người khác rất nhiều.

Hơn nữa ba người đều có tâm sự riêng, đi đường cũng không nói lời nào, Vân Dương đang kiểm kê thu hoạch của mình, vừa kiểm kê, vừa say mê, lòng thầm cười đến nở hoa, mặt mày rạng rỡ.

Lăng Tiêu Túy cũng đang chải vuốt thu hoạch của bản thân, lần này hắn cũng thu được tiến bộ cực lớn, chí ít tương đương với ba chục năm khổ tu bình thường, nhưng tu vi của hắn vốn đã đạt đến cực điểm, đến cùng phải làm thế nào… mới có thể lần nữa đẩy chiến lực tăng lên? Một vấn đề vô cùng cấp thiết a!

Còn Độc Cô Sầu lại chứa một bụng tâm sự, trầm ngâm suy nghĩ sau này cần làm gì? Làm thế nào mới có hy vọng thực hiện tâm nguyện trong lòng!



Đại môn Vân phủ.

Kế Linh Tê đứng đó ngẩng đầu trông ra, gương mặt xinh đẹp đầy lo lắng, bên cạnh này, còn có Thượng Quan Linh Tú cũng lo không kém.

Hai người đều muốn qua Cửu Tôn phủ xem tình hình, thế nhưng Vân Tiêu Dao đánh chết cũng không cho qua.

Một Vân Dương ở bên kia đã đủ khiến người ta lo lắng, hiện nếu thêm hai người nữa chạy qua, trong cái thời khắc mấu chốt này, cao thủ như mây, đỉnh phong tề tụ… hai người các ngươi chạy qua đó, chỉ riêng vấn đề an toàn đã đủ để chúng ta lo muốn bể mật a.

Không được đi!

Có lão cha của Vân Dương cực lực phản đối, hai người cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ ở cửa.

Lão Mai cùng Phương Mặc Phi lại bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí với biểu hiện của Vân Tiêu Dao, hai người còn có chút khịt mũi coi thường.

Nguy hiểm?

Không có cái gọi là nguy hiểm!

Đây là Vân Tôn đại nhân, Vân Tôn đó… có thể nguy hiểm được sao? Nhất định lại là một đại cơ duyên!

Khi hắn còn yếu ớt, đã có thể quét ngang hết thảy, cơ duyên vô hạn, hiện tại tu vi cũng đã đạt tới tầng thứ đỉnh phong trong thiên hạ, thiên hạ này còn có nơi nào nguy hiểm với hắn sao?

Tương đối tiếc nuối là bọn hắn phải ở lại giữ nhà, nếu có thể đi xem náo nhiệt một chút, không chừng còn có thể phân được một chén canh, dù sao chuyện cơ duyên ban chút phúc lợi này, bọn hắn cũng đã có nhiều lần kinh nghiệm, không có gì mới lạ, thực sự vui vẻ muốn nhìn thấy!

Đây cũng là do Vân lão cha cực lực ngăn cản, bọn hắn cũng không dám vọng động, đáy lòng lại khó tránh khỏi oán thầm, khiến bọn hắn mất một phần cơ duyên tinh tiến!

Về phần Đông Thiên Lãnh tứ đại công tử, bốn vị này càng không có bất kỳ lo lắng nào, thậm chí bốn con hàng này đến giờ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn đang nhàn nhã thoải mái chơi mạt chược.

Trên mặt từng người dán đầy các mảnh giấy, mấy tờ giấy này cũng không phải là hóa đơn ghi nợ tạm thời, mỗi tờ đều là ngân phiếu vạn lượng, bọn hắn cảm thấy làm như vậy mới thú vị kích tính, cho nên bốn tên gia hỏa đánh tới khí thế ngút trời, còn trong lòng lại không hề suy nghĩ chuyện gì khác, có thể nói: Mấy người quá chú tâm vào ván bài, muốn triệt để áp đảo mấy người khác, đến mức còn không chú ý tới tiết tấu biến hóa của tử khí trên trời…

Bạch Y Tuyết cùng sư phụ Tiêu Thiếu Khanh của hắn đã sớm về tới Vân phủ, lúc này tự nhiên cũng đứng ngoài cửa chờ, Bạch Y Tuyết lãnh đạm đứng gẩy chân, tâm tình của hắn cũng không khác hai người Lão Mai là mấy, hoàn toàn xem thường, thế nhưng Tiêu Thiếu Khanh lại tràn đầy khẩn trương, thỉnh thoảng còn chỉnh trang quần áo tóc tai một chút, sau đó lại thong thả bước hai bước, cau mày, xoắn xuýt lo lắng…

Quanh Vân phủ, ngẫu nhiên còn xuất hiện từng đoàn minh vụ bốc lên, đó là mấy tên Sâm La Thập Vương không giữ được bình tĩnh mà chạy ra xem xét, thấy không có tin tức cụ thể lại lập tức chạy về.

Trước mắt bao người, từ cuối phố dần hiện ba bóng người cao cao, đang sánh vai bước tới.

Kế Linh Tê cùng Thượng Quan Linh Tú xa xa nhìn lại, lập tức liền buông lỏng một hơi, người ở giữa, dáng người cao, cử chỉ tiêu sái thong dong, phong thần như ngọc, một bộ tử bào, không phải Vân Dương thì còn có thể là ai?

Kế Linh Tê hừ một tiếng, miễn cương ngăn lại ý mừng trong mắt, ngạo kiều ngẩng đầu, cứ vậy mà quay vào trong.

Thượng Quan Linh Tú lại không nhịn được mà tiến lên ba bước, tiến lên nghênh đón, kết quả quay đầu đã thấy Kế Linh Tê trở về, tâm niệm khẽ động, trù trừ một láy, lại cùng quay người đi theo…

Vân Dương vốn còn đang hưng phấn, xa xa nhìn thấy hai vị giai nhân chờ ở cửa, đang chờ nghênh đón, bất ngờ giả bọi tiến lên đón bốn năm bước, lại phát hiện trước mắt đã không còn ai…

“…”

Vân Dương.

- Ha ha ha ha…

Lăng Tiêu Túy nhìn thấy cảnh này, không khỏi bật cười ha ha.

Vân Tiêu Dao đứng ở cửa vào, chắp tay sau lưng:

- Không sao? Về rồi?

Thanh âm rất bình thản, tựa như không chút rung động.

Vân Dương tràn đầy tôn kính nói:

- Vân, không sao, trở về.

Vân Tiêu Dao mỉm cười:

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Sau đó gật gật chào Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu, lại không nói nhiều, trực tiếp quay người vào trong.

Vân Dương có thể thấy được, thân thể Vân Tiêu Dao lúc này hoàn toàn buông lỏng, tựa như việc Vân Dương trở về hay không cũng không quan trọng lắm, thế nhưng hắn vừa quay đi, tấm lưng đầy vết tích mồ hôi thâm đẫm, lại đã sớm bán đứng chủ nhân.

Vân Dương thầm chấn động, thật lâu không thôi.



- Sư phụ!

Một tiếng gọi vui buồn đan xen, Tiêu Thiếu Khanh quỳ bịch xuống, cứ vậy vừa quỳ vừa đi đến, ngửa đầu, nước mắt giàn giụa:

- Sư phụ! Ô ô ô… đệ tử, hôm nay rốt cục được gặp lại lão nhân gia ngài!

Tiêu Thiếu Khanh quỳ trên mặt đất, ôm lấy chân Độc Cô Sầu, cất tiếng khóc lớn, bộ dạng muốn sống muốn chết không rời.

Độc Cô Sầu hít một hơi thật sâu, nỗ lực khống chế tâm tình, tức giận quát lớn:

- Đứng dậy, mau dậy, nhiều người nhìn như vậy, còn ra thể thống gì nữa!

- Sư phụ ngài không tha thứ cho ta, ta liền không đứng dậy.

Tiêu Thiếu Khanh lớn tiếng khóc.

Độc Cô Sầu cả giận:

- Còn có mặt mũi không? Ngươi không biết xấu hổ, còn ta vẫn muốn giữ cái mặt già này! Nếu ta không tha thứ cho ngươi, còn bảo ngươi về làm gì? Chẳng lẽ ngồi không tức giận không đủ, gọi ngươi về để tức giận thêm?

- Như vậy, có phải sư phụ chịu lần nữa thu đệ tử vào môn hạ rồi?

Tiêu Thiếu Khanh ngẩng đầu chờ đợi.

Độc Cô Sầu hừ một tiếng:

- Nếu không phải như thế, ngươi nghĩ ngươi có thể gọi ta là sư phụ?

Tiêu Thiếu Khanh đại hỷ, nhảy lên một cái, trơ mặt ra cười:

- Ta đã sớm biết, đệ tử ta anh tuấn tiêu sái, thiên tư thông minh như thế, sư phụ sao nỡ chân chính trục xuất ta được, hắc hắc…

Trên mặt vẫn còn nước mắt, hình tượng thê thảm vô cùng, thế mà mặt mày hớn hở, vui vẻ không gì sánh được.

- Ha ha ha…

Vân Dương cùng Lăng Tiêu Túy thấy thế bật cười.

Độc Cô Sầu lại nhịn không được mà bực mình thở dài, cơ mặt dữ tợn vặn vẹo:

- Tiêu Thiếu Khanh, thu ngươi làm đệ tử, có lẽ… chính là sai lầm lớn nhất đời ta… không nghĩ tới, Độc Cô Sầu ta lại mắc thêm lỗi lầm này!

Nói xong lại thở dài:

- Thôi thôi, thể diện của ta… đã sớm bị ngươi ném không biết đi đâu rồi…

Tiêu Thiếu Khanh ân cần tiến lên, trơ mặt ra cười, đỡ Độc Cô Sầu, cười hắc hắc:

- Sư phụ, thể diện của người… không để đệ tử ném… còn muốn để ai ném a? Hơn nữa, người sống cả đời, không phải là vì thể diện sao… mà thế diện… chẳng phải để ném a…