Ta Là Chí Tôn

Chương 766: Không phải là mơ!




Bóng người áo đỏ trù trừ một chút, đối với vấn đề của Vân Dương, thực sự khó trả lời.

Rốt cục vẫn thở dài:

- Đứa nhỏ, nghi vấn của con, sẽ có lúc con biết được… trước mắt, chính là thời khắc quan trọng nhất đời con… đường sau này, con phải tự dựa vào chính mình… cô cô, cũng không thể giúp con được nhiều…

- Ngay cả lần này ta xuống đây, vẫn là phải liên hợp mấy huynh đệ, đánh cha con một trận mới có thể xuống tới…

Vân Dương gật gật đầu, cảm xúc trong lòng cũng dần an ổn hơn.

Lần thứ nhất trong đời, hắn cảm thấy hắn còn có gốc rễ.

- Xưa nay cha con bất cận nhân tình đã quen, còn ích kỷ lãnh khốc, chuyên quyền độc đoán, tóm lại không phải là người tốt. Vì con, ta đã ầm ĩ với hắn không biết bao nhiêu năm…

Bóng người áo đỏ như nghiến răng nghiến lợi:

- Cũng không cần nhớ thương mẹ con làm gì, hai người này làm bạn tiêu dao khoái hoạt, lại đem con mình ném đi chịu khổ chịu tội như vậy, thực sự khiến cô cô thương tâm muốn chết mà… tương lai, con nhất định phải giúp cô cô trút giận, ừm, đến lúc đó cũng đừng xuất thủ quá nặng, dù sao cũng là cha ruột của con a…

Vân Dương thầm phiền muộn, nhưng cũng đầy vui sướng…

Hắn gật đầu, mỉm cười nói:

- Cô cô, nếu tương lai có ngày đó, con nhất định sẽ trút giận cho người, nhất định sẽ ra tay tới đủ. Con sẽ còn thật hiếu thuận với người, cả đời nhớ kỹ tình cảm của người với con!

Bóng người áo đỏ thỏa mãn nói:

- Đứa nhỏ tốt, thực sự là đứa nhỏ tốt của cô cô, cô cô thực sự rất vui… không nói nữa, không nói nữa, thân thể này của cô cô cũng không thể hiện lâu, lúc này phải trở về rồi, về sau, muốn có kết quả thì toàn phải dựa vào bản thân con đánh liều… lần này cô cô tới đây, vẫn là phải đánh một trận với cha con… sau này chưa hẳn phải tới… trái tim đám nam nhân này, ai nấy đều đúc bằng sắt, lang tâm như sắt, thực sự không phải nói không… ai…

Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, lưu luyến nhìn Vân Dương, nói:

- Đứa nhỏ, con có gì muốn nói không? Có gì cần ta, truyền lại cho cha mẹ con?

Vân Dương im lặng nửa ngày, khô khốc nói:

- Hiện tại con… không biết, cũng không có gì để nói, thực sự không có lời nào để nói.

Nữ tử áo đỏ đột nhiên thấy chua chua, ôn nhu nói:

- Hết thảy, tương lai con sẽ biết… giờ con chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, trước khi con có thể biết những chuyện này, trên đời này, con chỉ có thể dựa vào chính con, hiểu không?

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:

- Con vốn chưa từng dựa vào ai… bất luận kẻ nào.

- Ừm, cha con, tâm địa độc ác lên là lục thân không nhận, không phải thứ tốt… ở ngoài, con nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, một khi có gì ngoài ý muốn… lúc đó thực sự… con hiểu?

Nữ tử áo đỏ không yên lòng, căn dặn cẩn thận.

- Con hiểu.

Vân Dương gật gật đầu.

Một khi có gì ngoài ý muốn, lúc đó thực sự… xem như vậy, tâm địa lão cha này của hắn, thực không phải hung ác bình thường. Nghe cô cô không yên lòng dặn qua dặn lại như thế, Vân Dương rốt cục giác ngộ: Xem ra nếu hắn chết, trên đời này cũng chỉ có thêm người báo thù giúp hắn…

Về phần khởi tử hoàn sinh… cái đó chỉ có thể là tưởng tượng trong mơ.

Hừ, ta thèm sao…

Thân hình nữ tử áo đỏ chậm rãi mờ nhạt, tựa như rất không hài lòng với trạng thái hiện tại, lẩm bẩm mắng một câu:

- Đồ nhẫn tâm, tìm được lão bà cái là tâm can cũng thành độc, tấm lòng năm đó đi đâu rồi, có lão bà là liền quên…

Lập tức vội vàng nói:

- Đứa nhỏ, con bảo trọng, cô cô phải đi rồi…

Ngay khi bóng người xinh đẹp biến mất, đột nhiên duỗi ngón tay, xa xa chỉ.

Vân Dương chỉ thấy mi tâm như bị điểm nhẹ, một cỗ tin tức tụ vào trong đầu, toàn thân lập tức cảm thấy ấm áp, trái tim cũng trở nên ấm áp…

Sau đó, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, chậm rãi nằm trên mặt đất, ngủ thiếp đi…

Bóng người áo đỏ im lặng biến mất.

Không trung chỉ để lại một câu:

- Ta trở về tìm bọn hắn tính sổ! Một ngày con còn chưa đi lên, ta liền đánh với hai vợ chồng hắn một ngày. Hừ, coi như hắn có thần cơ diệu toán, chẳng lẽ còn có thể mạnh hơn đám trợ thủ của ta! Thực sự nghĩ rằng ta không nỡ đánh hắn sao?! Lần này ngay cả lão bà hắn ta cũng đánh!

Nàng lẩm bẩm tính toán, nắm chặt ngón tay:

- Mấy người Lục Thất Bát đoán chừng không dám… có điều còn có Nhị ca, Tứ ca, Ngũ ca, còn có Tử đại tỷ…

Như vậy muốn đánh đôi này cũng đã đủ… thực sự không được, lại để Đàm sư đệ đi qua tìm hắn nói chuyện phiếm…

- Đứa nhỏ, có một chiêu này phòng thân… trừ phi gặp phải địch nhân mạnh gấp trăm lần…

Chỉ là Vân Dương đã ngủ thiếp đi, đã không nghe thấy mấy lời này.



Thật lâu sau, Vân Dương mới chậm rãi tỉnh lại, vẫn kinh ngạc ngồi dưới đất, nhìn lại Tử Ngọc tiêu trong tay, lại ngẩng đầu nhìn chỗ để Cửu Thiên lệnh, trong lúc nhất thời, một cảm giác như mộng như ảo quanh quẩn trong lòng, thật lâu không tan.

Vừa rồi… chẳng lẽ là hắn nằm mơ?

Một giấc mơ tới từ tâm nguyện?!

Nhưng vì sao, lại chân thực như thế, hoặc không phải là mơ…

Mà là, chẳng những ta có phụ mẫu, còn có cô cô? Thân cô cô?!

Như vậy… ta không phải là cô nhi?

Mấy năm vừa rồi, hết thảy đều có nguyên nhân?

Cái này… hết thảy những thứ này, vẫn giống như một giấc mộng đẹp.

- Rốt cục là thật hay không…

Vân Dương dần lo được lo mất, mãnh liệt hoài nghi cảnh tượng vừa rồi chỉ là chấp niệm diễn sinh.

Hắn đột nhiên nhảy dựng lên, một đường chạy ra ngoài, nhìn đống linh nguyên kết tinh chất cao như núi, lại chạy đến từng gian phòng, xác nhận linh nguyên kết tinh là chân thực, sau đó lại chạy trở về, nhìn Tử Ngọc tiêu trong tay, lại nhìn nơi mà nữ tử áo đỏ vừa xuất hiện…

Cái kia…

Tất cả những thứ vừa rồi, đều là chân thực, chân thực bất hư.

Vân Dương sững sờ đứng đấy, đột nhiên rơi lệ.

- Cái này… đều là thật… đều là thật… đều là thật ha ha ha ha ha…

Hắn chảy nước mắt, đột nhiên cất tiếng cười to!

Hắn cảm thấy, toàn thân ấm áp, cảm giác cô tịch từ tận đáy lòng cũng biến mất vô ảnh vô tung, không còn sót lại chút gì.

Về phần… chỉ có thể tự dựa vào bản thân… đó cũng tính là vấn đề sao?

Vân Dương ta có khi nào cần dựa vào người khác?!

Ngươi muốn quản ta… ta còn không cho ngươi quản! Hừ!

Tương lai ta nhât định phải trở thành thiên hạ đệ nhất cường giả, để ngươi nhìn xem! Ta sẽ đánh ngươi mỗi ngày… ách, vậy không được, không thể đánh. Ừm, coi như không thể đánh, ngày ngày ta cũng sẽ hù dọa ngươi… ừm, hừ dọa có vẻ cũng không được, vậy phải làm thế nào a?

Vân Tôn đại nhân kiêu ngạo suy nghĩ.

Một chút mờ hồ trong đáy lòng cũng đã tiêu tan, hắn ngạc nhiên phát hiện, trong đầu lại thình lình hiện một thức kiếm chiêu.

Một thức kiếm chiêu này, có thể nói là vô cùng rõ ràng, tựa như lạc ấn trong thần hồn hắn, không thể ma diệt.

Rõ ràng vừa mới ánh vào não hải, hiện lên trong lòng, thế nhưng chỉ khẽ động niệm, hết thảy đều như nước chảy thành sông, tựa như hắn đã diễn luyện chiêu này hàng thế kỷ.

Ngoại trừ cảm giác quen thuộc, Vân Dương còn có một kết luận, một chiêu này, uy lực vô cùng lớn!

Uy lực một thức kiếm pháp này, so với Thiên Ý đao pháp của hắn còn càng mạnh hơn!!