Ta Là Chí Tôn

Chương 744: Lại vào Cửu Tôn phủ!




Nói như vậy hoàn toàn không có khoa trương, coi như trong thời gian luận bàn vừa rồi, nếu không phải là Vân Dương, đổi thành người thường thì đừng nói là trăm tám mươi lần, mà một ngàn tám trăm lần thì vẫn cứ là đánh giá thận trọng nhất!

Phải biết thế giới này chính là nam tôn nữ ti, nữ tử tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, hiện tại ngài lại cho nữ nhi của ngài một cái cấm chế khiến kẻ nào muốn đụng đều phải chết, chẳng lẽ lại muốn nữ nhi mình cả đời phải cô độc?

Chí ít nhìn tình huống trước mắt, trong thời gian ngắn e là không tiêu trừ được.

Thực chẳng lẽ phải nhìn nam nhân trong lòng mình thành lão công của người khác? Mà bản thân phải chờ không biết bao năm nữa hồng quang biến mất mới có thể lấy trở về?

Khi đó… chỉ sợ nam nhân đó đã sớm thê thiếp thành đàn, mà bà cả như nàng, đành phải là tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ tiểu lục a?

Thậm chí, có lẽ khi đó nam nhân kia cũng đã ô hô xuống hố rồi…

Ngài làm như vậy, chẳng phải muốn hại chết ta a?!

Thực không biết lão già kia nghĩ thế nào nữa!

Kế Linh Tê hận nghiến răng, may mà còn có Thượng Quan Linh Tú, hơn nữa lại còn tạm thời vì vấn đề gia tộc mà không dám hết lòng vì tình cảm…

Ừm, người ta như vậy là tạm thời, mắt thầy liền đã sắp có thể giải quyết, còn ta, chính là cả đời chưa biết đến bao giờ!

Thực sự là lão hỗn đản mà!

Ai!

Vân Dương đợi một ngày, Thập Vương vẫn chưa về, khẽ suy nghĩ, lại thở dài.

- Đến lúc nên để Cửu Tôn quy nhất.

Vân Dương yên lặng nói:

- Xem ra, chỉ sợ các ngươi sẽ không trở về.

- Thân là Vân Tôn, ta sẽ không mặc kệ chiến sự, nhưng chuyện Cửu Tôn cũng không thể bỏ mặc. Chờ ta xử lý tốt chuyện ở kinh thành, sau đó sẽ đi tiền tuyến, đảm bảo vạn toàn, các ngươi yên tâm.

- Những chuyện cần làm, ta sẽ từng bước tiến hành.

- Ta là Vân Tôn, Ngọc Đường Vân Tôn, mãi mãi là như thế.

- Kỳ thực ta vẫn không muốn, bước tới một bước này. Nhưng hiện tại, ta không có cách nào khác.



Vân Dương mặc một bộ tử bào, bước ra khỏi cửa.

Kế Linh Tê đang ngồi luyện công dưới hoa thụ trong sân.

Nàng đã sớm cảm giác được, Vân Dương luyện công trong khu tiểu viện này, hiệu suất lớn hơn tu luyện ở ngoài rất nhiều. Mà ở trong sân, nhất là dưới hoa thụ, hiệu quả càng gấp bốn năm lần nơi khác.

Mặc dù không biết vì sao lại thế, nhưng Kế Linh Tê vẫn theo bản năng lựa chọn tu luyện tại đây.

Đối với võ giả mà nói, không có gì quan trọng hơn tăng thực lực.

Đang luyện công, lại thấy Vân Dương nghiêm túc bước ra, khí tức toàn thân lộ ra vẻ bi thương cùng kiềm chế khó nói thành lời.

Không khỏi hỏi:

- Ngươi muốn đi đâu?

Chẳng biết tại sao, tâm cảnh của nàng khẽ ba động, ẩn ẩn cảm giác Vân Dương sẽ đến một nơi có quan hệ mật thiết với bản thân nàng, cảm giác không hiểu này, lại dị thường chân thật.

Nghĩ tới đây, đột nhiên bật thốt:

- Ta đi theo ngươi có được không?

Vân Dương trầm ngâm một chút, thẳng thắn lắc đầu cự tuyệt:

- Không được.

Kế Linh Tê nghe vậy ngẩn người, nàng hoàn toàn không nghĩ tới Vân Dương sẽ cự tuyệt, thì thào thất lạc nói:

- Vì sao?!

Vân Dương nhàn nhạt nói:

- Có những nơi, chỉ có thể để mình ta vào.

Kế Linh Tê hừ một tiếng, phì phò quay đầu về phòng.

Chờ Vân Dương ra ngoài, lại lặng lẽ đi theo.

“Ta không tin, bằng tu vi thực lực của ta hiện tại, tiểu tử ngươi còn có thể giấu được ta?”

Nhưng sau khi Vân Dương bước ra khỏi cửa, lại ngoặt một cái liền biến mất không thấy.

Chờ Kế Linh Tê đuổi theo, đã sớm mất tăm mất tích.

Kế Linh Tê ảo não giậm chân:

- Đáng chết, quên mất tên hỗn đản này còn có thể hóa thân!

Ngẩng đầu nhìn phong vân trên trời, xoắn xuýt:

- Rốt cục mảnh nào mới là hắn? Là đám mây hình thỏ kia hả… hay là đám mây giống gấu nhỏ kia…

Ai, có một số việc, không phải cứ tu vi cao là có thể tùy tâm sở dụng, có thể thông suốt hiểu rõ…

Trừ phi tu vi người thực sự đủ cao, cao đến mức không có gì có thể vượt qua sự nắm giữ của ngươi…

Nếu không, cũng giống như phong vân trên trời…

Con mẹ nó…



Cửu Tôn phủ.

Cửu Tôn phủ vẫn trầm mặc đứng đó.

Vân Dương hóa thân phong vân, trú lưu giữa không trung, nhìn tòa đại trận bị mây mù che phủ.

Giờ khắc này, trong mắt lóe lên mây khói, tựa như mây khói mà hắn hóa thân thành, ung dung lướt qua.

Lần này, hắn dừng ngoài Cửu Tôn phủ nửa ngày, lúc này mới nhảy xuống.

Thường nói, cận hương tình khiếp, lúc này Vân Dương cũng như vậy, dù biết các ca ca vẫn còn sống, bi thống trong lòng hắn cũng giảm nhiều, nhưng chỉ cần lại tới đây, thế nào cũng sinh một phần lo lắng không hiểu.

Từ đầu đến cuối… chỉ là vẫn còn khả năng, mà khả năng này… đến cùng có bao nhiêu phần chân thực?

Nhỡ đâu hắn đoán sai thì sao?

Đủ loại suy nghĩ lướt qua, thực sự khiến tâm cảnh của hắn quay cuồng không ngớt, khó mà an lại.

Nhưng dù có lại quấy động, thì đó vẫn là hiện thực, vẫn cần phải đối mặt!

Cửu Tôn phủ.

Trước phòng Tam ca Mộc Tôn.

Vân Dương đừng một hồi lâu, vận khởi Thần Mộc quyết tầng thứ nhất, thuận thế đưa tay chạm vào cửa.

Một lát, cửa lặng yên hé ra, khác với mấy cảnh cửa trước, một cỗ khí tức tươi mát lập tức phả ra.

Vân Dương có chút ngẩn người, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong phòng đầy hoa hoa cỏ cỏ.

Bố cái giá đỡ ở bốn phía, trên kệ đều có ba bồn hoa. Màu xanh biếc nồng đậm, tất cả đều tản ra sinh mệnh chi khí nồng đậm, khiến người nhìn thấy mà thanh thản say mê.

Nên biết căn phòng này đã gần ba năm nay không có người bước vào, tự nhiên cũng không có người quản lý, tưới nước, chăm sóc, thế nhưng mười hai bồn hoa ở đây, lại tỏa ra sinh cờ dào dạt, không chút dấu hiệu suy bại, quả thực khó mà tưởng tượng.

Nhưng mà Vân Dương đảo qua liền thôi, đem ánh mắt tập trung lên mặt bàn giữa phòng, trong phòng này, ngoại trưc bốn kệ hoa kia, chỉ có một cái bàn một cái ghế, mà trên mặt bàn kia, đặt một phong di thư ngay ngắn.

Đó là di thư của Mộc Tôn.

Hiện Vân Dương vẫn có thể nhớ lại rõ ràng ánh mắt ấm áp của Tam ca Mộc Tôn, tựa như mãi cũng sẽ không bao giờ phát cáu, làm chuyện gì cũng ấm áp nhu hòa, không nhanh không chậm, đâu vào đấy, căng chặt có độ.

Tính tình như vậy, trong số các huynh đệ thực sự đúng là tốt nhất.

Bao năm gặp nhau, có vẻ như chưa từng thấy Tam ca phát cáu lần nào, với các huynh đệ, đều chiếu cố có thừa. Mỗi lần ở gần Tam ca, dù không nói lời nào, nhưng cũng luôn cảm nhận được một hơi thở như gió xuân man mác.

Vân Dương đóng cửa lại, nhẹ nhàng bước tới bàn, ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, lúc này mới đưa tay cầm di thư, cung kính mở ra.