Ta Là Chí Tôn

Chương 698: Báo ứng đến




- Chỉ còn một trăm bảy mươi dặm nữa là Thiên Đường thành.

Một đội nhân mã áo gai cao quan chừng hơn trăm người, một người trong đó vừa phóng ngựa, vừa lớn tiếng nói.

- Ừm, có thể đi chậm lại một chút. Mặc dù bảo đồ da rồng xuất hiện, thế nhưng không có ngàn tám trăm cái sinh mạng lấp vào, tuyệt sẽ không kết thúc.

Một lão nhân nhìn như tiều tụy nói:

- Gần đến nơi, chúng ta sẽ dừng lại nghỉ ngơi một chút, sau khi vào thành cũng không được lỗ mãng xúc động, trước quan sát động tĩnh bốn phương, không cần vội vàng bước vào chiến trường, hấp dẫn lực chú ý của người khác.

- Thái thượng trưởng lão nói phải.

- Đây là kinh nghiệm, nếu chỉ mù quáng xúc động, sẽ chỉ dẫn tất cả chúng ta vào cảnh vạn kiếp bất phục.

- Phía trước có một cái dịch trạm nhỏ, chúng ta có thể qua đó chỉnh đốn một chút.

- Được!

Đám người ra roi thúc ngựa, xông về phía trước.

Cước ngựa mới đến gần dịch trạm, đoán chừng chỉ còn các tầm mười trượng, đột nhiên xuất hiện thiên biến, trên trời phong vân dũng động, một trận cuồng phong thổi qua, hoàn toàn không chút dấu hiệu.

Theo tiếng cuồng phong gào thét, bụi đất bay múa theo gió, tựa như một tấm bình phong, đập thẳng vào mặt đám áo ai!

Cao giai tu giả, đều có cảm ứng với nguy cơ chợt đến, đám người Ma Y phái nhìn thấy dị trạng, lập tức chỉnh tề dừng lại, sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt tuần tra bốn phía.

Người người đều hiểu một chuyện, trận quái phong này, tuyệt không đơn thuần.

- Là bạn hữu phương nào, có gì xin chỉ giáo?

Vị Thái thượng trưởng lão của Ma Y phái mở mắt nhìn quanh, tinh quang bắn ra bốn phía, trầm giọng nói:

- Nếu đã tới, vậy mời hiện thân chỉ giáo, trên dưới bản phái ở đây xin thỉnh giáo.

Tiếng gió vẫn rít gào như cũ, khắp nơi hiện lên vẻ túc liêu.

Bụi đất bốn phía cuốn lên không dứt, càng lúc càng dày đặc, cỏ tranh tung bay, thiên hôn địa ám, lại không có ai đáp lời.

Thái thượng trưởng lão sầm mặt lại, thấp giọng quát:

- Bày trận, đề phòng!

Nếu không có ác ý, vậy sau khi gây ra động tĩnh thì sẽ nên hiện thân.

Còn nếu đối phương đã không đáp ứng lời mời, như vậy nhất định là đến với ý bất thiện, lập trường đối lập không thể nghi ngờ!

Một tiếng xoát nhỏ vang lên, một đám hai tám người Ma Y phái cùng xuất ra Kim Câu lấp lóe, chợt lại phân tản ra, tự mình tìm chỗ đứng, phối hợp cực kỳ ăn ý.

Mà những người còn lại, đứng sau tầng phòng ngự thứ nhất, chia chín người thành một đội, tạo thành từng trận nhỏ, tùy thời có thể xuất kích, công địch cứu bạn.

Vị trí hạch tâm nhất, chỉ còn lại Thái thượng trưởng lão, Chưởng môn cùng ba tên trưởng lão khác, năm người phối hợp tác chiến, đề phòng người đột kích đột nhiên thi tập, hoặc là chuẩn bị xuất đại chiêu, bảo đảm vẹn toàn.

Đại trận tiểu trận, vòng vòng đan xen, trong ngoài hô ứng, chính là Chư Thiên Tinh Tú đại trận uy chấn giang hồ của Ma Y phái.

Ma Y phái bố thành trận thế, cuồng phong vốn đã gào thét, nay lại càng thêm kịch liệt. Sát khí bốn phía càng thêm nồng đậm, dần như ngưng thành thực chất.

Ánh mắt Thái thượng trưởng lão lộ vẻ ngưng trọng chưa từng có.

- Các hạ là ai? Lấy thủ đoạn của các hạ, lại dùng mánh khóe giấu đầu lộ đuôi, không thấy tự nhục? Đã có ý nhắm vào bản phái, sao không hiện thân gặp mặt, chiến một trận đường đường chính chính!

Lời Thái thượng trưởng lão của Ma Y phái còn chưa dứt, trong gió đã truyền đến một tiếng cười lạnh nhạt.

Lập tức, một thanh âm ung dung vang lên, tràn ngập trong gió, theo gió mà chập chờn, không xa không gần, tựa như thiên âm.

- Không tranh với nhân, Ma Y Kim Câu... Bất nhiễm Hồng Trần, bất đọa Cửu U... Một khi kết oán, không còn vĩnh thế... Một khi kết oán, không còn vĩnh thế... Không còn vĩnh thế...

Mấy câu này, chính là lời của Tổ sư Ma Y phái lưu lại, từ khi Sơ tổ Ma Y phái lập phái, xưa nay coi đó là khuôn vàng thước ngọc, bản môn luân âm, đừng nói là không người dám làm trái, mà ngay cả chất vấn, cũng có thể trục xuất khỏi sơn môn, vĩnh viễn không thu lại.

Thái thượng trưởng lão đổ mồ hôi ròng ròng, quát to:

- Ngươi là ai? Ra!

Trong gió, một âm thanh chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải, thản nhiên nói:

- Ngươi chính là Thái thượng trưởng lão của Ma Y phái, ừm, ngươi giang hồ xưng là Kim Câu vương... Vương Trường Phong phải không?

Vương Trường Phong ngưng nhãn nhìn quanh, lạnh lùng nói:

- Tôn giá giở trò như vậy, muốn làm địch với bản môn sao?

Âm thanh trong gió thản nhiên vang lên:

- Là địch hay không há chỉ mình ta nói là được, ta chỉ hỏi ngươi, tổ huấn Ma Y phái, ngươi còn nhớ hay không?

Cơ mặt Vương Trường Phong đột nhiên khẽ co lại, buồn bã nói:

- Tổ huấn Ma Y phái, chính là chuyện của Ma Y phái! Lão hủ có nhớ hay không, còn chưa đến phiên người ngoài như các hạ hỏi.

Âm thanh lạnh lùng trong gió cười một tiếng:

- Quả là trời có nóng có lạnh, người có này có khác, hiện nay Ma Y phái đã sổ điển vong tông, vi phạm tổ huấn. Ngươi có nhớ, kết quả khi vi phạm tổ huấn thế nào không?

Chưởng môn Ma Y phái tức giận nói:

- Ngươi là ai? Luôn mồm nhắc đến tổ huấn Ma Y phái, ngươi dựa vào cái gì, thân phận gì, lập trường gì mà đòi lên tiếng xen vào?!

Thanh âm trong gió lạnh lùng:

- Ngươi chính là đương kim chương môn? Cát Tổ Hằng? Người trong Ma Y phái các ngươi vi phạm tổ huấn, khi sư diệt tổ, chưởng môn như ngươi, nên chịu trừng phạt gì?

Cát Tổ Hằng cười lạnh:

- Trừng phạt gì cũng được, nhưng cũng không đến phiên kẻ giấu đầu lòi đuôi như các hạ đến giáo huấn!

Âm thanh trong không trung lại cười ha ha:

- Không tới phiên kẻ giấu đầu lòi đuôi đến giáo huấn... Rất hay. Người ngoài không thể can thiệp vào chuyện quý phái... Chỉ có điều, lại không biết nếu kẻ giấu đầu lòi đuôi như ta diệt luôn Ma Y phái của các ngươi thì thế nào?!

Cát Tổ Hằng tức giận hừ một tiếng:

- Có gan thì mau hiện thân. Một kẻ giả thân giả quỷ, sính chút miệng lưỡi liền đòi diệt Ma Y phái ta? Chẳng lẽ giang hồ bây giờ đều sính miệng lưỡi như các hạ?!

Âm thanh trong gió lại cười ha ha, trường ngâm nói:

- Một khi kết oán, không còn vĩnh thế...

Phong vân lại hiện, kim quang chợt xuyên, bầu trời xuất hiện lôi minh ầm vang, vô số phích lịch thiểm điện ầm ầm đánh xuống.

Từng đạo ngân xà cuông vũ, thoáng hiện ánh sáng dữ tợn, rơi xuống nhân gian!

Rầm rầm rầm...

Trên mặt đất, tựa như có vô số thùng thuốc nổ, cùng nhau dẫn bạo, chỉ trong chớp mắt, khắp nơi đều thấy ảnh lửa ngút trời.

Thiên lôi kiếp thế, uy thế rung chuyển trời đất, mây gió trên trời càng rung chuyển kịch liệt, gió nổi mây phun, muôn hình vạn trạng.

Nhưng Ma Y phái lại không hổ là đại tông môn truyền thừa cả ngàn năm, đối mặt phong lôi như thế, mặc dù khó tránh khỏi có chút luống cuống hoảng loạn, nhưng Kim Câu trong tay cũng đồng thời phóng lên trời, kim quang xán lạn, chiếu rọi khắp nơi.

Trận lôi kiếp như diệt thế này, thậm chí còn chưa thể giết bất cứ người nào trong số họ, uy thế Chư Thiên Tinh Tú đại trận cũng thực kỳ danh xứng thực!

Trên bầu trời lại truyền đến tiếng cười lạnh:

- Ma Y phái, áo gai của các ngươi cũng thực lợi hại, vậy mà còn có thể ngăn cản thiên lôi oanh kích.

Câu nói này, tràn đầy ý chê cười.

Hiển nhiên nói, Ma Y phái không tuân tổ huấn, nên đến giờ bị trời đánh.

Cát Tổ Hằng điên cuồng gào thét:

- Thứ chuột nhắt! Có giỏi thì ra đi!

Tiếng cuồng tiếu lại vang lên:

- Đừng vội, ta đến rồi đây!