Ta Là Chí Tôn

Chương 693: Đến đến!




Chắt bóp một chút?

Chắt bóp cái em gái ngươi a.

Chắt bóp thế nào?!

Ngươi thoáng cái đã rút nửa cái mạng của chúng ta, còn chắt bóp thế nào nữa?!

Có điều, đám người lại không có ai dám mở miệng chất vấn, thậm chí còn không dám bất mãn ra mặt.

Vân Dương là ai?

Là Vân công tử, là tiểu Vương gia của Vân Vương phủ a!

Phía sau Vân Vương phủ là ai?

Vân Tiêu Dao, Tiêu Dao vương a.

Tiêu Dao vương không gật đầu, sao Vân công tử dám ra đây làm vậy?

Vậy khẳng định là đã gật đầu.

Mà đằng sau Tiêu Dao vương là ai?

Đương nhiên chỉ có thể là đương kim Hoàng đế Bệ hạ!

Chuyện lớn như vậy, giữa thành thiên bạch nhật bắt chẹt tài sản của người ta, nếu Hoàng đế Bệ hạ không gật đầu, Tiêu Dao vương có thể đồng ý cho Vân Dương làm vậy sao?

Có thể suy ra, nhất định là Hoàng đế Bệ hạ đã gật đầu nha!

Còn về phần Vân Dương một mực nhắc đến Thiết đại soái, chính là bởi Tiêu Dao vương cùng với Hoàng đế Bệ hạ không tiện ra mặt...

Dù không ảnh hưởng đại sự, nhưng bàn ra tán vào cũng không dễ nghe a? Hai vị kia vẫn tương đối muốn mặt mũi!

Có thể nói, chuyện này để Thiết đại soái đứng ra bảo chứng là phù hợp nhất, Vân Dương ra mặt lại càng thêm tuyệt hảo!

Mẹ nó, ai dám không phục?

Không nói tới hai vị to tổ bố đằng sau kia, chỉ riêng bản thân Vân Dương, chỉ sợ cũng không cần chờ đến vương pháp phán quyết, hay là Thiết Đại Nguyên soái gây chuyện, nửa đêm ngủ mà không lo cái đầu mình thì cũng đúng là gan sắt...

Cái gì? Vân công tử làm? Ngươi có chứng cứ hả?!

Coi như ngươi có thể lấy ra chứng cứ, nhưng đối phương cũng có thể lập tức để ngươi biết không thành có, không biết chừng, lại còn hỏi một người khác: Ngươi có chứng cứ sao?!

Loại chuyện này... Hoàn toàn có thể xảy ra, có thể tính ra được.

Chết cũng vô ích a!

Cái gì?

Ngươi nói Vân Dương đi đòi tiền là được Hoàng đế Bệ hạ sai phái? Ngươi có chứng cứ không... Không có chứng cứ, ngươi dám phỉ báng thế tử, vu hãm quân vương, đó là tội khi quân phạm thượng, ý đồ mưu phản hả...

Nếu như vậy, vậy không chỉ mình người, mà là cả nhà ngươi, cả mạch nhà ngươi cũng xong đời!

Có chứng cứ? Lấy ra xem nào? Không lấy ra được, không sao, chết thôi mà...

Trong lòng đám người như có hàng chục tỷ con Thảo Nê Mã chạy tới chạy lui, trong lúc nhất thời, đều ngẩn cả người.

Trong đó, có mấy nhà phú hộ trứ danh, càng khóc không ra nước mắt.

Nhà khác phải lấy ra ngàn vạn lạng thì cũng thôi, nhưng nhà mà cũng phải lấy ra ngàn vạn lạng... Chẳng khác nào bảo bọn hắn chờ chết!

Mặc dù không chỉ thẳng mặt, nhưng... Chuyện này còn cần xác minh chỉ mặt sao?

- Được rồi, vẫn là câu nói cũ, chúng ta đều là người hiểu chuyện, hiện tại bắt đầu quyên tiền góp vốn a. Ừm, lần này là quyên tiền, không phải là vay tiền.

Vân Dương cười ha ha:

- Cho nên mọi người ước lượng bản thân có thể xuất ra bao nhiêu nha, nhất định phải xác định cho rõ. Không chơi trả góp đó nha.

Lặng ngắt như tờ.

- Bản công tử xưa nay cũng không được hưởng bộc lộc ở đâu, tiền trong tay cũng hận không thể bẻ thành hai. Nhưng trong lúc quốc gia nguy nan, đương nhiên phải có trách nhiệm, lần này tiểu đệ móc sạch vốn liếng, hai ngàn vạn lượng.

Vân Dương làm gương tốt, vừa ra tay lập tức hai ngàn vạn lượng.

- Nếu ca ca đã nói như vậy, cho dù tiểu đệ không phải người Ngọc Đường, nhưng dù sao cũng từng sánh vai ngăn địch với nam nhi Ngọc Đường, đến nay còn nhớ lại những ngày đẫm máu ở Thiết Cốt quan, dù trong tay không có nhiều tiền, nhưng cũng nguyện lấy ra hai ngàn vạn lượng!

Hạ Băng Xuyên khẳng khái quyên tiền.

- Tiểu đệ hai ngàn vạn lượng.

- Tiểu đệ cũng góp hai ngàn vạn lượng.

- Ta quyên ba ngàn vạn lượng, chỉ riêng thúc thúc ta làm việc ở Ngọc Đường, thì ta cũng phải thêm ra, thực sự tiền trong tay cũng có hạn, chỉ có thể lấy hơn ngàn vạn lượng so với các huynh đệ, thực hổ thẹn.

Thu Vân Sơn nói.

Tứ đại công tử lập tức đem bầu không khí kéo lên, thực sự bắt đầu chê cười.

Thế nhưng, mặc ba vị công tử chê cười thế nào, đám người còn lại lại như ngươi câm ăn phải hoàng liên, có khổ chỉ mình biết.

- Ta quyên ngàn vạn lượng...

- Ta cũng thế... Ô ô...

- Ngươi khóc cái gì? Ta quyên ngàn vạn lượng!

Đám người dù có không cam lòng, nhưng vẫn no nức tập nập quyên tiền.

Hiện tại, đám người đều nhận thức được một chuyện, số tiền này, chỉ sợ chính là tiền bảo mệnh.

Nếu không quyên... Hừ, chờ xem.

Qua ba lần rượu, Vân Dương đứng dậy cáo từ:

- Các vị đều là lương đống quốc gia, thấy quốc nạn trước mắt liền khẳng khái quyên tiền. Ta ở đây, thay Thiết đại soái đã tạ các vị.

...

Sau đó, Vân Dương thản nhiên đi đầu, chỉ ăn có một bữa cơm, đã bỏ được mười lăm ức lượng bạc trắng vào túi, nói là nhét cả kim sơn vào núi cũng không ngoa!

Trên cơ bản mà nói, làm thế này chẳng khác nào móc sạch vốn liếng của đám gia hỏa này.

Về phần Thiết Tranh... Thiết Tranh đương nhiên cũng không thương lượng chuyện này với hắn. Còn về phần Vân Tiêu Dao cùng Hoàng đế Bệ hạ, đương nhiên cũng không rõ tình hình, chuyện này thực sự chỉ có mình Vân Dương chủ biên chủ diễn, chỉ thế thôi.

Nhưng quyên tiền, thực sự đúng là quyên tiền!

Mấy năm nay, tướng sĩ Ngọc Đường hy sinh phải tính bằng con số ngàn vạn, chỉ trong một năm vừa rồi, liền đã có hơn bốn trăm vạn tướng sĩ vùi thây sa trường, không thể về cố hương!

Một năm!

Một con số tàn khốc tới cỡ nào!

Chỉ riêng bốn trăm vạn người này, dù chia hết số mười lăm ức lượng mới thu được, tính đâu ra đấy cũng chỉ có hơn ba trăm lượng một người. Còn số tướng sĩ còn khỏe mạnh vẫn chưa tính a.

Số tiền kia, thoạt nhìn thì rất nhiều, nhưng thực tính ra cũng chưa thực đến mức dùng mãi không hết.

Cho dù cộng thêm cả số mới cướp bóc trở về kia, vẫn còn thiếu rất nhiều. Dù có nói là hạt cát trong sa mạc, cũng chỉ có chút khoa trương, nhưng Vân Dương phải phụ thêm rất nhiều, mới có thể đủ tiêu dùng.

Mà ngày lúc ban đêm, Vân Tiêu Dao lấy số tiền kia tiến về hoàng cung, vừa vuốt cái nhẫn trong tay, soạt một tiếng, Ngự Thư phòng của Hoàng đế Bệ hạ bị ngân phiếu chất đầy.

Hai huynh đệ trực tiếp chìm trong biển ngân phiếu.

- Ta... Trời!

Hoàng đế Bệ hạ muốn nói: Ta... Con mẹ nó! Nhưng lời chưa ra khỏi miệng liền nhớ thân phận của mình, thế là đổi thành trời...

- Lấy đầu mà nhiều tiền như vậy?!

- Khục... Là Vân Dương, ai, tiểu tử này gan to bằng trời, thế mà đi tổ chức quyên tiền, ngươi cũng biết nhân duyên hắn cũng không tệ...

Vân Tiêu Dao tự nhiên nói thẳng, đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu con trai.

Dù sao thực sự chính là vậy, cũng không có gì cần bàn cãi.

- Tốt, thực sự là đứa nhỏ tố!

Hoàng đế Bệ hạ kích động đến hai tay run rẩy.

Đều nói, hoàng quyền vô thượng, kim khẩu răng ngà, ngôn xuất phát tùy, nhưng mà chỉ có người trong cuộc mới có thể biết, rất rất nhiều lúc, hắn chỉ có thể chọn thỏa hiệp, nào có thể như Vân Dương, tùy ý làm việc, khoái ý ân cừu.

Đạo lý này, Hoàng đế Bệ hạ biết, Vân Tiêu Dao lại càng biết.

- Ý tiểu tử này là... Số tiền kia, việc gì vào việc nấy...

Vân Tiêu Dao nói:

- Đặc biệt chỉ dùng cho gia quyến tướng sĩ hy sinh... Cái này...

- Chuẩn!

Hoàng đế Bệ hạ trực tiếp quyến đoán chuẩn tấu.

- Việc này nếu có đường rẽ...

Vân Tiêu Dao nói.

- Trẫm dốc sức đảm bảo!

Hoàng đế Bệ hạ chém đinh chặt sắt.

Đến tận đây, Vân Tiêu Dao mới thở nhẹ một hơi, của khoai nóng này nên ném cho Hoàng đế Bệ hạ là tốt nhất.

Mặc dù Vân Tiêu Dao biết Vân Dương không thèm để ý tới chuyện này, nhưng có thể bớt một chút phiền toái thì cứ bớt chút phiền toái mới tốt.

- Như vậy, Thần đệ cáo từ.

Xong việc, đương nhiên phải chạy.

- Ai, hiếm khi có được chuyện vui như thế, cảnh đẹp ý vui, há không ở lại cùng Trẫm uống một chén rượu.

Hoàng đế Bệ hạ nói.

- Thôi được rồi...

Vân Tiêu Dao cười khổ:

- Đầu ta hiện đau muốn nứt, mật đồ da rồng kia đột nhiên xuất hiện ở Thiên Đường thành, bên ngoài đã sớm lộn xộn, thứ đồ chơi kia chợt hiện, động tĩnh gây ra sợ là còn lớn hơn Tuyệt Sát lệnh mới rồi...

Vân Tiêu Dao nói không sai, toàn bộ Thiên Đường thành lúc này đã sớm lộn xộn!