Ta Là Chí Tôn

Chương 670: Nhảy khỏi bàn cờ




Ba người đồng thời thở dài, điều này thực sự không thể nói rõ đúng sai thế nào, thực sự muốn nói, chỉ có thể nói là thiên ý trêu ngươi, hoặc là ông trời cố ý!

Thời cơ đang ngay trước mắt, khí tức cao thủ đỉnh phong đã hoàn toàn biến mất khỏi Thiên Đường thành. Hoặc chính xác hơn, tất cả những cao thủ đỉnh phong nhất hiện có ở Thiên Đường thành, đều là những người dưới tay Tất tiên sinh.

Mà nay, vì muốn đối phó một con chuột nhỏ, hắn đã phái tới tận mười con mèo.

Đủ không?

Dùng đầu gối cũng có thể biết, đủ, quá đủ!

Chẳng lẽ, muốn đối phó với một con chuột nhỏ, còn cần phải xuất động tới bốn lão hổ?!

Nhưng vấn đề lại chính là, ai có thể nghĩ tới, mười con mèo... Lại không thể làm gì được một con chuột nhỏ kia?

Vấn đề này, ai có thể nghĩ tới?

Ai có thể biết được, con chuột nhỏ kia lại là loại chuột ăn được cả mèo!!

- Các ngươi có nhớ, khi ta mới vừa nhận quyển kỳ phổ này, cả bốn người chúng ta đã đồng thời phun một ngụm máu không?

Tất tiên sinh nói.

- Đương nhiên nhớ, sao có thể không nhớ được a.

Tất tiên sinh cười thảm một tiếng:

- Công pháp mà chúng ta tu luyện, khiến chúng ta luyền thành đồng tâm đồng mệnh, Tứ Phương Thần Sát Thần Công. Bộ công pháp này, giúp chúng ta có vinh cùng vinh, tốc độ tu luyện vượt người thường bốn lần, thậm chí là mười sáu lần, có thể nói là kỳ công hãn thế, nhưng mà thiếu hụt cũng nằm ở điểm này, một khi có một người chịu tổn hại, tất cả những người còn lại cũng không thể tránh thoát, bởi vì mệnh mạch bốn người chúng ta đã hòa thành một.

- Một khi có bất cứ ai trong bốn chúng ta chết, những người khác chắc chắn cũng không sống được, không có ngoại lệ...

- Sự tồn tại của bốn huynh đệ chúng ta... Đã có rất nhiều người biết, việc ta có thế thân cũng không phải bí mật gì, thế nhưng... Nhưng nào có ai biết, bốn người chúng ta lại chẳng thể sống khi có một người chết...

- Có điều cũng không cần quá mức bi quan, dù sao khi chúng ta tụ cùng một chỗ, có thể phát huy ra chiến lực gấp mười sáu lần bản thân bình thường.

Người còn lại nói:

- Lấy thực lực tổng hợp của bốn người chúng ta, coi như đối mặt với Lăng Tiêu Túy, cũng có thể chính diện chém giết đối phương.

- Đó là trước kia, còn hiện tại chắc chắn không được.

Tất tiên sinh cười khổ, trên mặt ẩn hiện thần sắc đau thương:

- Quyển kỳ phổ này, đã dẫn động cấm chế trong cơ thể ta. Chúng ta đã không thể phát huy ra được bao nhiêu chiến lực.

- Cho nên ta mới nói... Là ta... Liên lụy các huynh đệ.

Hắn nhìn lại ba huynh đệ của mình:

- Xin lỗi.

Ba người đồng thời lên tiếng:

- Đại ca, ngươi nói gì vậy, huynh đệ chúng ta tung hoành cả đời, khoái ý ân cừu đã sớm lấy đủ vốn, nay huynh đệ đồng sinh cộng tử, có gì mà phải xin lỗi, nói thế chẳng phải quá xa lạ hay sao?

Tất tiên sinh vui mừng gật đầu, lập tức lại nhíu mày:

- Chỉ là, ta còn một vấn đề mà nghĩ mãi chưa rõ...

Hắn cũng không có nói tiếp, lại thầm suy nghĩ: Chuyện này còn một chỗ kỳ quặc, bởi bản kỳ phổ này vốn phải thuộc về người kia, tại sao nay lại đến trong tay Vân Dương?

Vân Dương nắm quyển kỳ phổ này tới, dùng nó làm môi giới để tìm hắn, điều này có thể hiểu... Bởi hắn cũng chỉ yêu thích đánh cờ, điều này rất nhiều người biết, mà tài đánh cờ của hắn, trong cái vòng tròn nhỏ ở Thiên Đường thành này cũng tính là nổi danh. Cho nên nói, tại sao bản kỳ phổ này lại rơi đến tay Vân Dương, điều này thực là vấn đề khó hiểu!

Chí ít, trong nhận biết của Tất tiên sinh, chủ nhân của bản kỳ phổ này không thể nào có quan hệ gì với Vân Dương được!

Hai bên chênh lệch quá lớn, thậm chí còn nên là địch mới phải!

Như vậy, đến cùng vì sao, mà bản kỳ phổ này lại đến tay Vân Dương?

Nếu người kia có lòng muốn giết hắn, cần gì phải phí công như vậy?

Chỉ cần khẽ động chút tâm niệm, hắn cũng đã lập tức phải tan thành mây khói.

Thế nhưng... Làm như vậy, là có mục đích gì?

Có điều, bất kể thế nào, Tất tiên sinh cũng có thể xác định một chuyện, chính là từ khi bản kỳ phổ này đến tay của hắn, từ một khắc dẫn động cấm chế, bản thân hắn, vô luận thế nào cũng không sống nổi!

Bởi vì, thứ khiến hắn phải chết, không phải là địch nhân... Mà là người kia!

Chỉ cần người kia muốn hắn chết, như vậy dù hắn trốn khỏi Thiên Đường thành, chạy ra ngoài ngàn vạn dặm, cũng chỉ là vô dụng.

Thế nhưng, vì sao người kia lại muốn hắn chết?!

Hơn nữa, nhìn tình huống này, là nói hắn phải chết trong tay Vân Dương sao!

Điểm này, thực sự khó lý giải.

- Ngươi tân tân khổ khổ thành lập Tứ Quý lâu, nhưng lại trơ mắt nhìn Tứ Quý lâu bị lực lượng bên ngoài gặm nhấm xâm chiếm từng chút một... Trơ mắt nhìn nhân tài Tứ Quý lâu, từng người tường người chết đi... Đến cùng là vì cái gì?

- Nhiều năm như vậy, ngươi cầm đầu Tứ Quý lâu tiếu ngạo phong vân, chấp nhiếp thiên hạ, vì sao đến lúc này lại muốn tự hủy căn cơ?

- Hết thảy những điều này, đến cùng là vì cái gì?

Tất tiên sinh nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân chảy xiết, trong lúc nhất thời, chỉ thấy đầu váng mắt hoa, nhịn không được mà lại phun một ngụm máu.

Ba người phía sau, cũng đồng thời phum một ngụm máu, thân thể lung lay, thần sắc uể oải.

- Từ đầu đến giờ, ta vẫn luôn là một quân cờ, mặc cho người thao túng. Nhưng nghĩ không tới, đến lúc chết, vẫn bị người thao túng!

- Nếu có kiếp sau...

Tất tiên sinh mỉm cười

- Ta nhất định... Muốn làm người đánh cờ kia!

- Tuyệt không cam tâm... Chỉ làm một quân cờ!

Hắn cười nhẹ đau thương:

- Các huynh đệ, xem ra cũng đã đến lúc chúng ta lên đường rồi.

Ba người khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Tất tiên sinh mang theo vẻ đặc biệt phức tạp.

- Chẳng lẽ còn phải đợi người ta tới giết chúng ta, rồi chúng ta trợ giúp đối phương hoàn thành một chuyện tốt?

Tất tiên sinh cười nhạt:

- Hắn muốn để ta sống thế nào, ta đều sống thế ấy. Nhưng... Hắn muốn ta chết như vậy... Tại lại vẫn không cam lòng, không thể quyết định sinh lộ của bản thân, chẳng lẽ ta không thể tự quyết tử lộ!

Ba người khẽ chấn động:

- Phương Vận đâu?

- Phương vận...

Tất tiên sinh nhắm hai mắt:

- Hắn có việc của hắn... Hắn cần mang theo di chỉ của ta, rời xa giang hồ! Hôm nay dù chúng ta khó thoát tử ách, nhưng thù của chúng ta, chưa hẳn sẽ không có ngày kế, đến lúc đó, tất sẽ có người thay chúng ta báo huyết hận.

Hắn nở nụ cười nhàn nhạt:

- Mặc dù ta là quân cờ của Tứ Quý lâu, nhưng... Phương Vận lại không phải.

- Chúng ta, lên đường thôi.

- Một lần cuối cùng, chúng ta tự mình lựa chọn thời gian lên đường, không phải ý nguyện của người khác!

- Lần này, ta muốn... Nhảy khỏi bàn cờ, hắc hắc...

- Lấy sinh tử làm giá, nhảy khỏi bàn cờ!

Lời còn chưa dứt, Tất tiên sinh lại phun một ngụm máu tươi.

Thế nhưng ngụm máu tươi này, lại không làm hắn mảy may suy giảm, lại cười ha ha:

- Thuần kim Phác ngọc hồng trần hạ, Kiến công lập nghiệp nhân trung long. Chỉ tiếc không gặp Thiên Mệnh chủ, chấn đãng giang hồ nhất mạt hồng...

Trong tiếng cười, một đám lửa đột nhiên bay lên.

Lập tức, cả thử phòng như bị đại hỏa trùng thiên vây lại!

Chỉ sau thời gian uống nửa chum trà, toàn bộ phủ đệ bị lửa nóng hừng hực nuốt chửng.

Ánh lửa ngút trời, hoàn toàn không cách nào ngăn chặn, nhuộm đỏ nửa cái Thiên Đường thành!

...

Trong bóng đêm, Vân Dương cùng Kế Linh Tê còn có đám Thập Điện Diêm Quân, đang cấp tốc chạy tới.

Nơi vốn định quyết chiến, đã biến thành một vùng biển lửa!

- Cháy rồi?

Vân Dương chau mày, bản năng cảm thấy không thích hợp:

- Tăng tốc đi!

Đám người phi tốc mà đi, như lưu tinh xẹt qua trời đêm.