Ta Là Chí Tôn

Chương 669: Nhân sinh như bàn cờ




Tất tiên sinh nhắm mắt lại, lo lắng nói:

- Lúc ấy, ta cảm thấy bản thân có thể thắng dễ dàng, cơ bản là đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng lại cũng không dám cuồng vọng tự đại, nên mới nói: Bảy trận thắng bốn, thế nào?

- Người đối diện mới cười nói: Ngươi là Đương kim Kỳ thành, mấy năm nay vô địch Thiên Huyền, tự có điều độc đáo, có điều ta chìm đắm trong Kỳ đạo cũng đã hơn ngàn năm... Ai thắng ai thua, vẫn chưa nói được, vẫn là đánh chín cục thắng năm đi. Dù sao cũng rảnh rỗi, chúng ta có thể tự tiêu chút thời gian.

- Ta gật đầu đáp ứng, thậm chí còn định sẽ chỉ thắng bốn trận, để đối phương thắng nhiều hơn một ván, để lại đủ mặt mũi cho bản thân.

- Nhưng ta lại không nghĩ tới, chín ván cờ này, mỗi trận đều dùng thời

gian dài hơn bình thường, một ván lại càng dài hơn một ván. Ván đầu tiên, ta dùng một ngày một đêm, mới thắng được một nước.

- Nhưng mà thông qua ván cờ này ta mới biết, người đối diện hoàn toàn không yếu hơn ta, thậm chí còn là cao thủ Kỳ đạo mạnh hơn ta nữa. Cho nên tiếp đó ta đánh cẩn thận hơn nhiều. Mà người đối diện kia, hắn là do ván đầu có chút khinh thường ta, nên mới để thua, cho nên ván thứ hai hắn cũng bắt đầu cực cẩn thận, kỳ thực mà nói, ván đầu tiên, cả hai chúng ta đều không dùng tới thực lực tiêu chuẩn nhất, đều giữ lại rất nhiều!

- Ván thứ hai, lần này đánh một cái là hết bảy ngày. Cuối cùng, ta lại lại kém đối phương một nước, nhưng đánh xong ván cờ này, mặc dù ta thua, nhưng cũng không hề thất vọng uể oải, lại càng thấy nhẹ nhàng vui sẻ lâm ly, đây là giao phong giữa cao thủ kỳ đạo, mặc dù đánh lâu, khó tránh khỏi có chút mệt nhọc uể oải, nhưng cũng chỉ là thân mệt mà tâm không mệt. Mặc dù ta thua, nhưng đấu ý không chút giảm, thậm chí ta còn cảm thấy Kỳ nghệ của bản thân có tinh tiến.

- Sau khi hoàn tất ván thứ hai, ta nghỉ ba ngày sau đó lại bắt đầu ván thứ ba... Cho đến khi đánh hết chín trận, hai bên đều dùng hết toàn lực ứng phó, cơ bản mỗi một nước đều được suy tính rõ ràng, diệu thủ thiên thiên, mỗi một nước cờ, đều khiến đối phương phải nghĩ mất nửa ngày. Chờ đến khi đánh ván cuối cùng, lúc này so với lúc mới đánh ván đầu, đã cách nhau được một năm!

Một năm!

Ba người khác nhìn nhau không nói.

Chỉ đánh có chín ván cờ, nhưng lại đánh hết một năm, chuyện thế này, thực chưa từng được nghe nói!

- Cho đến khi kết thúc ván thứ chín, người đó mới vui vẻ khen ngợi kỳ nghệ của ta, nói ta danh bất hư truyền, siêu quần bạt tụy, siêu phàm thoát tục. Sau đó mời ta xem tàn cuộc, sau đó liền đưa ta một quyển sách.

Tất tiên sinh lấy tay phủi phủi quyền kỳ phổ trong tay, cười cười khó hiểu:

- Tin rằng các ngươi hẳn cũng đã có chút liên tưởng a, chính là quyển kỳ phổ này! Ta nhớ rất rõ, một tờ trong đó thiếu mất một góc, mà dưới góc này, cũng chính là vị trí Kiếp tài trong ván cờ đầu tiên.

Vừa nói, vừa lật trang sách, lật đến một tờ, nhìn đến vị trí kia, quả nhiên là rách liên hoàn, nên chỉ thiếu chút nữa, là hai bên có thể đẩy đối phương vào chỗ chết, đại hoạch toàn thắng.

Mà tại vị trí khuyết này, vừa đúng chỗ một quân cờ đen.

- Kiếp tài này, liên quan tới thắng bại cả trận,cũng là điểm yếu duy nhất cả ván.

Tất tiên sinh nói:

- Lúc hắn đưa kỳ phổ ra, hắn nói: Bản kỳ phổ này, vào tay hắn đã nhiều nă, nhưng chưa từng được phá giải, ngay cả ván đầu tiên cũng không biết nên hạ thế nào, Kỳ đạo của các hạ đã siêu phàm, đạt tới nhất lưu siêu đẳng đương thời, có tư cách đánh một trận này, tới tới tới, chúng ta nghiên cứu một chút, xem liệu có chỗ phá giải hay không.

- Đó là lần đầu ta nhìn thấy bản kỳ phổ này.

Tất tiên sinh hít một hơi thật sâu, lập tức thở ra một hơi, nhưng vẫn nhịn kích động trong lòng, lúc này mới hít một hơi thật sâu, chậm rãi phun ra.

Ba người khác đã sớm ngây ngời.

- Chẳng lẽ... Bản kỳ phổ này... Có huyền cơ khác...

Một người lắp bắp nói.

- Không sai, đúng thực có huyền cơ, lại hoặc nói, cần may mắn!

Tất tiên sinh nói:

- Ngày ấy, Vân Dương đến phủ Thái tử, nói là cố ý đến tìm ta, mục đích muốn phá cục, sơ sơ ta cũng không quá để ý, dù sao cũng đã quá lâu, không có trận cờ nào có thể lọt vào mắt ta, nhưng khi hắn vừa bày cục, ta liền nhận ra đây chính là tàn cuộc mà ta từng gặp năm nào, lại nhìn hắn hạ tiếp bảy bước, ta càng thêm nhận định, cái này không chỉ là ván cờ năm đó từng gặp... Hơn nữa còn là ván cờ mà năm đó ta cùng từng thế ngoại cao tu kia cùng nhau phá giải.

- Năm đó... Chúng ta cùng nhau suy nghĩ ba tháng, vẫn không thể giải nổi.

- Nắm đó, ta không thể phá giải tàn cục, thương tiếc rời đi, sau đó lựa chọn tiến vào Tứ Quý lâu, không ngờ, đến nay gặp lại, vẫn không thể giải khai.

- Lúc đầu nếu chỉ vẻn vẹn là một ván tàn cục, ta còn có thể bỏ qua, nhưng bản kỳ phổ này, lại là bản kỳ phổ năm đó từng gặp!

Tất tiên sinh nói:

- Cho nên ta lập tức định kế hoạch, cùng ngày phải giết được Vân Dương!

- Nhưng tuyệt không ngờ rằng, sát cục mà ta tự cho là đã vạn vô nhất thất, không thể thất bại, lại đem mười sáu tên hộ vệ tống táng không còn, chỉ còn lại một mình Phương Vận may mắn trốn về. Nhưng kết quả khiến ta ngoài ý muốn nhất... Cũng không phải do hắn không toàn diệt mười sáu người, bởi thế sự vô thường, luôn có điều ngoài ý liệu thắng bại là chuyện bình thường, nhưng hết lần này tới lần khác, Phương Vận lại hoàn thành mục tiêu thứ hai, cũng chính là đoạt bản kỳ phổ trở về, điều này thực khó mà dùng từ ngoài ý liệu để hình dung!

- Thậm chí lúc đó ta ta đã biết, kiếp số của ta, đã đến!

Tất tiên sinh khẽ thở dài một hơi.

Từ đầu đến giờ, hắn vẫn chưa nói chín ván cờ kia, ai thắng ai thua.

Một người sau lưng cau mày nói:

- Lão đại, nếu thực sự muốn đánh giết Vân Dương, sao ngài không tự mình xuất thủ? Dù có lui một vạn bước, để ba người chúng ta xuất thủ cũng được a! Dù Vân Dương có năng lực thông thiên triệt địa, lại có thể chạy khỏi lòng bàn tay chúng ta sao?!

Tất tiên sinh cười khổ một tiếng:

- Thực đúng là người tính không bằng trời tính, vốn bởi thiên ý khó lường, chỉ một chút ngoài dự toán, đã có thể đẫn tới bại cả bàn cờ, nói chung cũng chính là, trong u minh tự có định số. Cả đời của ta, thành cũng do chừng mực, mà thua cũng là do quá phần tấc!

- Khi ta nhìn thấy bản kỳ phổ này bị cướp trở về, ta liền biết ta đã sai, ta phái sai người, nhưng khi đó, ta đã không kịp cải biến.

- Lúc ấy ta tự hỏi bản thân đã rất thông thấu, Vân Dương, thiếu niên tuấn kiệt, nhân tài hiếm có, một thân tu vi đã đạt tới Thiên cảnh Cửu trọng đỉnh phong, có thể nói là cực khó đối phó. Nhưng mà dù chỉ phái một người Phương Vận, cũng đã là quá nhiều, coi như nói dùng dao mổ trâu để cắt tiết gà, e cũng chỉ như vậy. Lại còn có thêm mười lăm người tương trọ... Đội hình như vậy, coi như có tới mười tên Vân Dương, cũng không có thể nhất cử đánh giết, hoàn toàn không chút ngoài ý muốn!

Thế nhưng, lại không thể chân chính giết chết hắn, nhân sính khó lường, Thiên Đạo khó dò?!

Thiên ý thiên ý, chẳng lẽ đúng là ý trời?!

- Đây là sai lầm lớn nhất đời ta, lần sai lầm này. Trực tiếp dẫn đến thua cả ván cờ, quả là sai một chữ, cả bàn thua!

- Kỳ đạo như vậy, nhân đạo cũng thế!