Ta Là Chí Tôn

Chương 664: Sai sai




Bạch!

Bày tay Vân Dương nhanh chóng tiếp xúc thân mật với ngực Kế Linh Tê.

Xúc cảm nhẹ nhàng vừa mới xuất hiện... Ừm, có một chút cảm giác...

Oanh!

Một đạo hồng quang không chút bất ngờ xuất hiện, sau đó người nào đó mới có tiến bộ, đang tràn đầy tự tin đột nhiên như diều đứt dây mà bay ra ngoài.

Rầm rầm rầm...

Người nào đó đụng gãy hai cây hoa thụ liên tiếp, lúc này mới bắn dính lên tường viện, đưa mắt nhìn qua, đã thấy người nào đó mồm méo mắt lác, thất khiếu đổ máu, tứ chi dính cả lên tường, ngừng lại một hồi, mới trôi tuột xuống, hình tượng thê thảm không nói nên lời.

Thượng Quan Linh Tú đứng bên thấy vậy trợn mắt nghẹn ngào.

Kế Linh Tê lại vừa thất lạc vừa khổ sở: “Vẫn chưa được, thực lực vẫn xa xa chưa đủ a...”

Bên kia, Vân Dương nộ lực giãy giụa, kéo dài chút hơi tàn để ngếch đầu lên, bi phẫn cùng cả giận nói:

- Ngươi ngươi... Ngươi có ý gì?

Lúc này mới nghiêng đầu một cái, cứ vậy mà hôn mê bất tỉnh.

Đáng thương cho hắn, còn mới tỉnh lại chưa được bao lâu, mới kịp hăng hái một lát a...

Vân Dương đã từng nghĩ, sau lần tiến bộ này, thế nào đi nữa...

Ví như... Giết tới chỗ Tất tiên sinh, đánh cho đối phương trở tay không kịp? Thiên cảnh Cửu trọng cùng Đạo cảnh Tam trọng tuyệt đối có thể nói là các biệt trời đất, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, nhất là với người có sẵn khả năng vượt cấp giết địch như Vân Dương.

Dù Tất tiên sinh đã có chút định kiến về thực lực của Vân Dương, Vân Dương mới chỉ dừng lại ở Thiên cảnh Cửu trọng, nhất là đối mặt với mười mấy tên sát thủ, đã chỉ có thể kiệt lực cầu duy trì, chiến đấu ác liệt như vậy, căn bản không có bất luận điều gì cần khả nghi.

Nếu trong lúc này, hắn đột nhiên dùng thực lực Đạo cảnh Tam trọng đi làm việc, tuyệt đối có thể làm ít công to...

Thực sự, mới suy nghĩ một chút cũng đã thấy thoải mái.

Người nào đó còn đang hăng hái, thậm chí còn từng nghĩ, không biết với thực lực hiện tại có thể chiến với đám người Lăng Tiêu Túy một trận hay không... Nhưng mấy tiến cảnh trước mắt của hắn, muốn đánh cho mấy lão quái vật kia phải thất kinh cũng không phải là chuyện khó!

Dù sao mấy ngày trước, đám bọn họ còn thấy hắn chiến đấu, từ đó đến nay cũng không cách được mấy ngày!

Biến hóa long trời lở đất như thế, đám lão già các ngươi được trải nghiệm hay sao?

Còn không chói lóa đến chọc mù mắt các ngươi!

Thậm chí, giễu võ giương oai trước mặt tứ đại công tử, làm cho Phương Mặc Phi cùng Lão Mai phải kinh hãi một phen!

Hắn còn nghĩ rất nhiều rất nhiều, tỉ như khoe khoang trước mặt Vân Tiêu Dao, cùng với Ngọc Đường hoàng, lại ra tay tương trợ tam đại lưu manh Thu Kiếm Hàn, triển lộ thực lực trước mặt Thượng Quan lão phu nhân... Không có gì hắn không nghĩ tới!

Nhưng, hắn chỉ chưa từng nghĩ... Một người vốn nên nổ rộ hào quang, khiến cho người người sùng bái như hắn, lại bị hồng quang của Kế Linh Tê một nhát đánh thành trọng thương, sau đó lại bất tỉnh nhân sự như này!

Điều này, thực sự không giống kịch bản a!

Vốn còn tưởng, mới tấn cấp thì có thể ra ngoài trang bức, đùa nghịch uy phong a? Chẳng nhẽ hắn vẫn không phải là nhân vật chính?!

Hắn căn bản không từng nghĩ sẽ làm chuyện đó a!

Quá xui xẻo mà!

Nhất là, kết quả này căn bản chính là do nha đầu Kế Linh Tê, cố tình dùng cái kia của nàng ấy trêu chọc bàn tay của hắn a?!

Kết quả này cũng xem như là lỗi của ta sao?!

Ý thức sau cùng của Vân Dương dừng lại tại đây.

Thực sự tràn đầy biệt khuất cùng không cam tâm...

...

Nhìn Vân Dương mang theo lòng tin tràn trề ra luận bàn, sau đó cứ vậy bị đánh bay, hai người đồng thời im lặng.

Kế Linh Tê ảo não lắc đầu, lại thêm mấy phần cuồng loạn phát điên:

- A a a a... Vẫn chưa được!

Thượng Quan Linh Tú thở dài, trong lúc nhất thời, vô số cảm xúc kéo nhau nườm nượp mà tới, đau lòng, giật mình, thấu hiểu, còn ẩn ẩn có chút mừng thầm...

Kế Linh Tê không nói sai a!

Mặt này, thực sự là...

Đơn giản...

Không thể không nói, đối với Thượng Quan Linh Tú mà nói, điều này thực sự là tin tức không còn gì tốt hơn.

Hết thảy đều rõ ràng.

Nếu không phải vậy, nếu không phải trên người Kế Linh Tê có loại cấm chế thần kỳ này, dựa theo cá tính của Kế Linh Tê, coi như có đánh chết nàng ta, cũng tuyệt không thể để cho Thượng Quan Linh Tú nàng có nửa điểm hy vọng!

Bất kỳ nữ nhân nào, cũng tuyệt không thể chân chính hào phóng trên phương diện này!

Nhưng hiện thực như vậy, dù Kế Linh Tê có không tình nguyện, càng không mong muốn, nhưng... Nhất định phải chia sẻ cơ hội này, và đương nhiên chỉ có thể chia sẻ cho Thượng Quan Linh Tú nàng, thậm chí càng phải xin nhờ, khẩn cầu nàng vào cuộc.

Bất hiếu có ba điều, vô hậu là lớn nhất.

Dù Kế Linh Tê có là tiên nữ hạ phàm, dù Vân Dương yêu nàng đến chết đi sống lại, nhưng... Chẳng nhẽ cứ bắt người ta ngay cả muốn ôm cũng không ôm được... Còn nói gì đến chuyện nối dõi tông đường?

Còn nói gì đến cầm sắt hòa minh?

Còn nói gì đến...

Trừ phi các ngươi một người làm thánh nữ, một người làm thái giám cả đời, làm đủ một đời!

Ngoài đó ra thì nào có lý đó?

Có lẽ trên đời này thực sự có người làm được như vậy, nhưng tuyệt sẽ không phải là Kế Linh Tê cùng Vân Dương, càng không thích hợp với tình huống của bọn hắn!

Nhất là... Loại tình huống gần như khó thể giải này!

Hiện tại, Vân Dương là ai, hiện tại, hắn đã đột phá đến Đạo cảnh, đã trở thành nhẫn vật cấp truyền kỳ của đại lục, thế nhưng đối mặt với đạo hồng quang kia lại vẫn không chút sức hoàn thủ.

Như vậy, cần phải tu luyện tới cấp độ nào mới có thể bài trừ được hồng quang kia?

Coi như không đến mức tuyệt vọng, thế nhưng cũng khó khăn tới cực điểm!

Ngươi cho rằng... Võ giả tiến giai sẽ dễ như ăn cơm uống nước sao? Có rất nhiều rất nhiều người chỉ kẹt bởi một mốc nào đó, mà cả đời không thể tiến thêm một tấc... Trên đại lục này, đâu đâu cũng có minh họa như thế!

Ngươi có thể nói, còn sống là còn hy vọng, ngươi có thể chờ đến khi Vân Dương đủ thực lực đến chống lại hồng quang, hoặc là Vân Dương chờ ngươi, chờ đến khi hồng quang tán thành hắn, nhưng bất kể thế nào, ai có thể biết được phải đến ngày nào tháng nào mới được?

Có lẽ là mười năm sau, cũng có thể là sáu mươi năm sau, nếu thực sự đến lúc bảy tám chục tuổi, coi như có thể toại nguyện, lại còn có thể làm cái kia sao?

Cái này không phải là không có khả năng?

Thượng Quan Linh Tú thở ra một hơi thật dài, thầm thấy bình yên, nghiễm nhiên như một đại tướng quân, bày mưu tính kế ngoài ngàn dặm!

Kế Linh Tê lại thở dài một hơi thật sâu, tựa như không chút vui vẻ vì bản thân có dị năng có thể đánh thương cả cao thủ Đạo cảnh.

Trong lúc nhất thời, Thượng Quan Linh Tú biết rõ bản thân không nên vui vẻ, thế nhưng lại không thể ngăn bản thân cảm thấy mừng thầm.