Ta Là Chí Tôn

Chương 633: Mục tiêu của Tất tiên sinh




Tâm tình Thái tử điện hạ càng thêm không tốt!

Nhất là mấy đêm nay, đêm nào cũng bừng tỉnh từ ác mộng, nghẹn ngào ngồi xuống, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hai mắt đăm đăm, mặt mũi đầy tái nhợt.

Mấy đêm liền nghỉ ngơi không tốt, tinh thần Thái tử cũng càng thêm uể oải, ngay cả Thái tử phi cũng bị dị trạng của Thái tử dọa muốn phát điên.

Nhưng mà sự nghiệp sinh hoạt song thất của Thái tử còn chưa kết thúc, vẫn còn có tiếp sau, vì nhằm vào ảnh hưởng đại thế trước mắt, Thái tử bí mật an bài Tất tiên sinh, liên hệ các tổ chức sát thủ, tiền cọc cũng đã thanh toán một nửa...

Mà hiện tại...

Cũng không phải đám sát thủ không tới, trên thực tế, những sát thủ mà Tất tiên sinh liên lạc đều đã tới, nhưng sát thủ không liên lạc cũng tới, thanh thế vô cùng, ban sơ Thái tử cũng hết sắc vui mừng, nhưng cũng không khỏi hoải nghi, hắn rõ ràng chỉ an bài có hai nhóm, thế mà những người khác cũng tìm đến làm gì?

Đây là một vấn đề lớn!

Mặc dù kết quả này cũng là điều Thái tử muốn thấy, nhưng vấn đề này vẫn cần phải coi trọng, sát thủ tới càng nhiều, tự nhiên cũng tương ứng với người có ý đồ cũng càng nhiều, tương ứng với số kẻ ham muốn hoàng vị cũng đông đảo, Thái tử há có thể xem nhẹ.

Thậm chí, bất kể là đám sát thủ kia tới tìm ai, trong lúc mấu chốt trước mắt này, tất cả tội lỗi đều do Thái tử gánh, ai bảo Thái tử mới là người được lợi lớn nhất trong vụ này!

Nhưng nếu việc này thuận lợi hoàn tất, đứa bé kia biến mất, như vậy dù có phải gánh hay không cũng không quan trọng.

Người thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết, một chút chi tiết là điều khó tránh khỏi, sau này đền bù cũng không muộn.

Thế nhưng...

Sau khí từng đám từng đám sát thủ đến, chỉ tập kết lại, hết lần này tới lần khác lại không làm chuyện gì?

Thanh thế thật lớn, khiến cho toàn bộ người trong Thiên Đường thành đều biết, lòng người bàng hoàng là chuyện nhỏ, nhưng bây giờ từ Hoàng đế Hoàng hậu hay văn võ bá quan đều nhìn hắn với ánh mắt kỳ dị, các ngươi hiểu được bao nhiêu a?

Đám phú thương, nhà giàu, đại gia tộc đều đóng cửa cẩn thận, e sợ trêu phải sát thủ tới nhà.

Trên thực tế, lại không ai có ý xuất thủ gì.

Vậy các ngươi đến làm gì? Chẳng lẽ Thiên Đường thành này có gì đáng để đám các ngươi đến du lịch một lúc thế này sao?

Mặc dù nhìn tình huống trước mắt, đám sát thủ tụ hội thực sự giống như đi du lịch, thế nhưng sát thủ kiếm sống, thì có liên quan gì với nghề nghiệp thông thường sao?

Còn có chút tố dưỡng nghề nghiệp hay không?

Với cái đức hạnh này của các ngươi, còn dám xưng là tổ chức sát thủ đứng đầu giang hồ?!

Vốn dĩ, Thái tử vẫn luôn nghĩ như vậy, thế nhưng mấy ngày nay lại không khỏi càng thêm phiền muộn.

Các ngươi không dám kiếm sống thì cứ không kiếm sống, cho dù thực sự tới chơi cũng không quan trọng, nhiều lắm là tiền đồ của ta đổ sông đổ biển, của đi thay người còn không được sao?!

Thế nhưng... Các ngươi không muốn kiếm sống thì thôi, lại còn muốn đấu tranh nội bộ làm gì?

Thậm chí, ngay cả Tuyệt Sát lệnh cũng kéo ra ngoài!

Có ý gì?!

Con mẹ nó... Các ngươi còn là tổ thức sát thủ sao?

Con mẹ nó sao không thành lập quốc gia sát thủ luôn đi!

Tổ chức sát thủ tới, sát thủ không cần kiếm sống, chỉ nhảy ra thăm dò mấy lần, sau khi có mấy người chết lập tức im thin thít, thiết tắc của đám sát thủ các ngươi ở đâu? Nguyên tắc cam đoan quyền lợi của hộ khách ở đâu? Thực lực kinh người của siêu cấp tổ chức sát thủ ở đâu cả rồi?!

Phảng phất như nghe được tiếng lòng của Thái tử, đám sát thủ lập tức ra tay, thể hiện thực lực kinh người, cường độ kia hoàn toàn vượt qua nhận biết của Thái tử, thế nhưng mục tiêu mà nó nhằm vào, lại không phải mục tiêu ký định ban đầu, mà đấu đá lẫn nhau... Đối với Thái tử mà nói, Tứ Quý lâu, Vô Tình lâu hay là Huyết Đao đường... Con mẹ nó đều là tổ chức giang hồ, nếu đã thuộc về giang hồ, vậy đều là tổ chức sát thủ!

Nếu đã đều là tổ chức sát thủ, vậy không phải đang tự mâu thuẫn nội bộ thì là cái gì?

Trong lúc mấu chốt này lại nội chiến, khiến cho Thái tử giương mắt nhìn vô phương, chỉ có thể đem tiếng lòng đổi thành một tiếng thở dài:

- Đám giang hồ mọi rợ, thành sự không đủ bại sự có thừa, không đáng tin cậy a!

Hôm nay ầm ầm đánh mấy trận, chết mấy người, ngày nay lại oanh long đánh mấy trận, lại chết mấy người!

Sau đó ngày kia các ngươi lại con mẹ nó triển khai quyết chiến!

Trực tiếp tổ chức đại quyết chiến ngay trong kinh thành Ngọc Đường ta!

Mắt thấy giang hồ hừng hực phân tranh, trong đầu Thái tử như có mười ngàn đầu thảo nê mã gào thét chạy qua.

Có thể làm chuyện chính xong rồi mới làm cái này được không a..

Chính sự thì không làm, Thiên Đường thành của chúng ta đã bị các ngươi quậy gần nát!

Các ngươi ai cũng có thực lực mạnh như vậy, vì sao không trực tiếp giải quyết mục tiêu của hộ khách luôn đi, có thể có tránh nhiệm một chút, đạo đức nghề nghiệp một chút không a!

- Tình huống hôm nay thế nào? Trận phân tranh này có thể kết thúc sao?

Thái tử điện hạ hỏi, sắc mặt vẫn không dễ nhìn.

- Nghe nói là phe sát thủ thắng, thế lực đệ nhất giang hồ Tứ Quý lâu chỉ có ba tên thủ lĩnh trốn được ra ngoài, những người khác toàn quân diệt tuyệt.

Một vị mưu sĩ nói:

- Điện hạ, đây là tin tốt a, trận phong ba này, có thể nói đã qua rồi, thời gian tới sẽ không còn như vậy nữa.

Thái tử âm u hỏi:

- Hiện tại ta chỉ cần tin cụ thể, bọn hắn đang ở đâu? Có thể lập tức động thủ không?

- Sau khi đánh xong, ai nấy đều tự mình ẩn núp.

Sắc mặt người kia có chút xấu hổ:

- Điện hạ cho chúng ta theo dõi, thế nhưng đám sát thủ giang hồ này đều có công phu không tầm thường, sở trường lại là ẩn núp chạy trốn, cho nên chúng ta rất khó mà nắm được tung tích bọn hắn, chỉ có thể đợi bọn hắn chủ động liên lạc với chúng ta. Y theo luật lệ sát thủ, bọn hắn đã thu tiền cọc, như vậy nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời.

Thái tử hừ một tiếng, quay đầu:

- Tất tiên sinh, theo ngươi thì sao?

Tất tiên sinh mặc một bộ thanh bào, khuôn mặt gầy gò, ba sợi râu dài, tướng mạo thanh nhã, dáng người cao, rất có vài phần đạo vận.

Cho dù là Thái tử điện hạ, đối với vị Tất tiên sinh này cũng không dám coi hắn như phụ tá, mà luôn vô cùng coi trọng.

Chỉ thấy Tất tiên sinh tay vuốt râu dài, mỉm cười thản nhiên nói:

- Thái tử điện hạ, ta thấy ngài không nên quá sốt ruột, phải biết chuyện chậm chì tròn, dục tốc bất đạt.

Thái tử điện hạ buồn rầu nói:

- Sao ta không biết đạo lý này, nhưng tình huống bây giờ không còn nhiều chỗ giảm xóc, thực đã cấp bách, không nóng không được a, lửa sắp đốt đến người, ngay ngày hôm qua, mấy tên oắt con kia cũng bắt đầu châm ngòi thổi gió, manh mối thì chỉ thẳng đến ta... Trước đó còn có mẫu hậu che chở, nhưng mấy ngày nay cứ gọi vào cung là lại mắng ta, khuyên bảo, nói gì mà chân tình... Ánh mắt nhìn ta thì đầy oán trách...

Nếu không phải cố kỵ hình tượng, Thái tử điện họa thực sự muốn khóc òa lên.

Tất tiên sinh mỉm cười ấm áp:

- Nhưng chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, xa xa chưa thể dao động căn bản của điện hạ được, Thái tử không cần quá sốt ruột, quá cấp tiến chỉ làm người khác bắt lấy nhược điểm, lúc đó mới thực sự là không tốt.

Hắn trầm ngâm một chút, nói:

- Hiện Hoàng đế Bệ hạ đang chú ý vào đứa nhỏ Ngọc Càn Khôn kia, điểm này mọi người đều thấy được. Thậm chí có thể nói, người kế thừa hoàng vị trước mắt chỉ có hai người. Chính là Thái tử điện hạ ngài cùng với di tử đột nhiên xuất hiện của Đại hoàng tử này.

- Thế nhưng, danh phận Đông cung chi chủ của Thái tử đã lập, đây mới là thượng phong. Mà Ngọc Càn Khôn kia dù nắm được đế tâm, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, muốn trưởng thành đến đủ để chưởng khống triều cương, vẫn còn cần nhiều dạy bảo, cùng với thời gian tương đối ma luyện.

Tất tiên sinh nói:

- Trước khi đến thời khắc mấu chốt đó, cho dù Hoàng đế Bệ hạ có muốn cũng quyết không thể hành động thiếu suy nghĩ, cho nên xem tình huống trước mắt mà nói, Hoàng đế Bệ hạ tuyệt không có khả năng tùy tiện phế bỏ trữ vị của Thái tử.

- Truyền thừa là chuyện trọng đại, quá trình trưởng thành của một đứa bé còn tồn tại rất nhiều vấn đề không xác định.

- Mà trước khi trưởng thành, bất cứ kẻ nào cũng không thể nói trước được.

- Cho nên, coi như... Nhanh nhất cũng cần phải đến mười một mười hai tuổi.

- Nói cách khác, thời gian cho Thái tử chuẩn bị còn ít nhất bảy tám năm nữa.

- Trong bảy tám năm này, cho dù Hoàng đế có bất mãn với Thái tử nhiều hơn nữa, cũng sẽ không tùy tiện động thủ. Mà thời gian bảy tám năm này, còn vô số cơ hội, cũng có vô số thủ đoạn để vận hành.

- Cho nên có thể nói, thời gian còn rất sung túc, cần gì vội vàng cấp tiến, nóng vội không ăn được quả chín!

Tất tiên sinh khuyên bảo, khiến sắc mặt Thái tử cũng dần khá hơn.

Hắn cũng là người có trí tuệ, tự nhiên có thể hiểu được biểu đạt của Tất tiên sinh, kỳ thực đối phương muốn nhắc nhở hắn, chuyện tìm sát thủ lúc trước là quá mức, tốn công vô ích lại tự đẩy mình vào thế khó, khiến cho người hữu tâm bắt được cơ hội.

Nhưng đối phương không dám nói thẳng, mà dùng phương thức uyển chuyển quanh co một chút, thực là thủ đoạn trí giả.

Chính như lời Tất tiên sinh nói, Ngọc Càn Khôn kia muốn uy hiếp được hắn, còn cần phải có quá trình trưởng thành, bản thân hắn còn rất nhiều thời gian, thực sự không cần nóng lòng nhất thời, thực đúng là để người khác nắm nhược điểm.

- Nhưng bây giờ, người cũng đã tới, cũng không thể không làm gì a.

Thái tử hỏi.

- Tự nhiên là không thể không làm gì.

Tất tiên sinh như đã tính trước:

- Làm thì phải làm, có điều mục tiêu cần sửa lại, mục tiêu của chúng ta, tuyệt không thể nhằm vào Ngọc Càn Khôn.

Hắn thản nhiên nói:

- Tin rằng Thái tử điện hạ cũng biết, nhắm vào Ngọc Càn Khôn kia quá khiến người chú ý, hơn nửa kẻ này được thủ vệ sâm nghiêm, tùy tiện đối phó hắn, cũng tương đương với nhắc nhở Bệ hạ, khiến lực lượng bảo hộ Ngọc Càn Khôn càng thêm mạnh! Đương nhiên, lực lượng của chúng ta cũng khó mà tiếp xúc được với đứa nhỏ này, tùy tiện hành động, sẽ chỉ khiến được không bù nổi mất.

- Vậy tiên sinh muốn đem mục tiêu này ấn định cho ai?

Thái tử hỏi.

- Thế của của Tiêu Dao Vương, Vân Dương!