Ta Là Chí Tôn

Chương 63: Chuẩn bị động thủ




Tiểu Thôn Thiên Báo này hiện tại mới đạt đến Huyền thú tam giai. Tính trong đồng tộc Thôn Thiên Báo cũng chỉ là một đứa nhỏ mới chào đời, về cơ bản không thể có bất kì sức chiến đấu gì đáng nói.

Coi như là đã đạt đến tam giai, nhưng tuyệt đối không thể có sức chiến đấu như vậy.

Nhưng một trảo vừa rồi, khiến cho Vân Dương hoàn toàn há hốc mồm.

Đừng nói ấu thú Thôn Thiên Báo mới tam giai, coi như Tam phẩm Huyền thú hoàn toàn trưởng thành cũng không thể có công kích sắc bén như vậy.

Rốt cục chuyện gì đã xảy ra?!

- Lục Lục, chuyện này là sao vậy?

Đầu óc Vân Dương có chút mơ hồ hỏi.

Trong không gian thức hải, Lục Lục vui vẻ chập chờn, hai xúc tu không ngừng bay múa, tạo ra từng cảnh tượng giải thích cho Vân Dương.

Lục Lục rất dễ thỏa mãn.

Chỉ cần Vân Dương có thể vào trong thức hải nói chuyện cùng nó, làm bạn với nó một chút, nó liền vui vẻ khiêu vũ. Ngoài đó ra cũng không còn cầu mong gì. Đương nhiên, nếu mỗi ngày có sinh cơ lực lượng tiến vào, như vậy càng tốt hơn….

Rốt cục Vân Dương cũng hiểu rõ.

Đối với Huyền thú, sinh cơ khí tức mà Lục Lục phát tán ra có tác dụng vô cùng lướn, cho dù là một tia cũng là tuyệt thế phúc duyên. Sinh cơ khí tức có thể cải tạo lại tư chất của Huyền thú, làm cho Huyền thú nhanh chóng tấn cấp, thậm chí giúp chúng nó thoát thai hoán cốt, đạt tới độ cao mới.

Trong khi đó, mấy tiểu tử này ngày nào cũng làm bạn vưới Vân Dương, chẳng khác nào mỗi ngày đều được sinh cơ khí tức tẩy luyện thân thể, cứ như vậy sao có thể không nhanh chóng trưởng thành?

Mặc dù trên mặt hình thể chúng không có quá nhiều biến hóa, nhưng thực tế toàn bộ thân thể cùng với linh trí của chúng, đều đã hoàn toàn khác biệt với những đồng loại khác.

- Như vậy cũng có nghĩa là Thôn Thiên Báo hiện tại đã có thể so với nhân loại cao thủ tam trọng.

Ánh mắt Vân Dương lấp lấp, nếu cứ như vậy thì quá tốt rồi.

Hiển nhiên Lục Lục căn bản không biết “nhân loại cao thủ tam trọng” trong lời Vân Dương nói là cái gì, nó mê võng lắc lư dây leo mội hồi, sau đó lập tức thu lại, quấn quanh Vân Dương. Tựa như đứa trẻ đanh làm nũng đòi đồ ăn với người lớn.

Vân Dương vừa liếc, liền biết Huyết Sắc linh chi mà chu cho mình không giữ lại được.

Dưới sự nũng nịu của Lục Lục, bất đắc dĩ phải nộp ra:

- Ta còn chưa biết, rốt cục đây là dược liệu gì…

Ngày khi Vân Dương lẩm bẩm, hắn đã thấy Huyết Sắc linh chi xoát một tiếng, lập tức biến thành bột phấn.

Khóe miệng Vân Dương giật mạnh một cái.

Tiểu gia hỏa này ăn cũng quá nhanh a!

Ngay trong thức hải lúc này, Lục Lục đang vui vẻ lay động, từng sợi dây leo cuốn lấy các đàon linh lực hồng phấn mà nhép vào trong đất bùn dưới gốc.

Càng đưa linh lực vào, Lục Lục càng thêm vui vẻ.

Mà thân thể của nó cũng lớn lên với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ.

Day leo tinh tế, cuốn lấy từng đoàn sinh mệnh khí tức vui đùa.

Thỉnh thoảng lại bắn ra một đoàn, sinh mệnh khí tức kia đã đến bên người Vân Dương, nó gật gù đắc ý, uốn qua uốn lại tỏ vẻ cao hứng. Tiểu gia hỏa ăn no rồi…

Vân Dương vui vẻ ngồi trên giường, bắt đầu nhập định luyện công.

Bốn tên tiểu gia hỏa kia lại bắt đầu vây tới, im lặng dựa vào người Vân Dương…

Khi Vân Dương từ trong nhập định tỉnh lại, trên ngực vẫn còn lưu lại hơi ấm, đó là hơi ấm do một đầu Thôn Thiên Báo khác trở về lưu lại, hiện tại cũng đã yên lặng rời đi…

Mấy này tiếp đó trôi qua rất bình dị, không chút biến động.



Hiện tại Vân Dương còn không biết, phiến khu vực mà hắn giao cho Thôn Thiên Báo tới bảo vệ đã phát sinh biến cố không tưởng.

Ít nhất có tới bảy, tám chục tên lưu manh côn đồ bị giết trên đường. Trên cổ họng mỗi người đều lưu lại một vết cắt tựa như móng vuốt Huyền thú tạo ra…

Nhiều người bị Huyền thú tập kích giết chết như vậy, lại xảy ra trong mấy ngày liên tiếp, tự nhiên khiến người ta ngờ vực.

Người của triều đình cũng đã điều tra tất cả mọi người trong khu vực, ai nấy đều lộ vẻ bất ngờ không rõ.

Không biết a.

Thực sự không biết a.

Huyền thú? Ngươi đang đùa sao? Khu chúng ta đều là người nghèo, ăn còn chả đủ, sao có thể nuôi Huyền thú?

Huống chi Huyền thú còn lợi hại như vậy…

Gì cơ? Ngươi hỏi cảm xúc của chúng ta? Không có gì để nói, mấy tên lưu manh này tán tận thiên lương, chết là tốt, mà chết hết mới tốt.

Trong quá trình điều tra, quan sai phát hiện những tên lưu manh này trước khi chết đều có một điểm chung, đó là… khi dễ người dân lương thiện.

Hoặc là, trêu trọc phụ nữ…

Chẳng lẽ đầu Huyền thú này biết thay trời hành đạo? Nhưng… thủ doạn cũng quá mức hung ác a?

Trong đó có mấy tên lưu manh, nói khó nghe một chút là chỉ đẩy mấy người tàn tật ngã một cái, không thương không tích, ấy vậy mà cũng chịu một trảo chí tử.

Trong mấy ngày vừa qua, quan sai cơ hồ đều tập trung ở khu vực này phá án, hơn nữa còn đặc biệt đem ra mấy tên lưu manh, để bọn hắn đi bắt nạt người khác, nhằm hấp dẫn Huyền thú hung thủ xuất hiện.

Tuy nhiên, đếm ban đêm phát hiện, người đều chết hết… mà không có bắt được dù chỉ một chút dấu vết.

Đám quan sai quả là sứt đầu mẻ trán.

Sự việc lúc này càng lúc càng lớn!

...

Trong quá trình quan sai phá án, đều có bách tính vây xem. Nhất là khi khám nghiệm thi thể, người xung quanh vây chặt thành vòng.

Thỉnh thoảng, có một tiểu nha đầu phấn điêu ngọc trác, trong ngực ôm một con mèo nhỏ tinh xảo đáng yêu, rụt rè tới vây xem...

Nhưng sau khi mọi người nhìn thấy, đều quát lớn một tiếng: mau về nhà, trẻ con xem mấy cái này làm gì...

Mọi người hiển nhiên không chút hoài nghi đối với mèo con trong ngực nữ hài...

Mào con còn chưa đầy tháng nhỏ yếu như vậy, ai có thể hoài nghi đến?

Mèo con giương trong mắt nhìn hai cái đùi nhân loại trước mắt, thoáng qua liền nhắm lại.

Mấy thi thể này hiển nhiên do tiểu gia hỏa tạo nên.

“Chủ nhân đã nói để ta thủ hộ... Vậy ta nhất định phải bảo vệ sao cho cẩn thận. Chủ nhân nói không thể để người dân ở đây bị bắt nạt... Như vậy ai dám bắt nạt họ ta liền cho hắn một vuốt...”

Tiểu gia hỏa đơn giản là suy nghĩ như vậy, còn vấn đề chúng có đáng chết hay không, tội đáng phạt như nào? Tuyệt nhiên không phải vấn đề nằm trong sự quan tâm của nó, hơn nữa nó cũng không thể suy nghĩ phức tạp nhứ vậy.

Nó chỉ đơn thuần là đang thi hành mệnh lênh của chủ nhân!

Dám khi dễ người ta cần bảo vệ, ta liền vồ chết ngươi!

Bản án này, vô luận điều tra như thế nào cũng không thể tra ra kết quả! Một đầu Thôn Thiên Báo đã đạt đến tứ giai, hơn nữa còn là một tiểu gia hỏa thời thời khắc khác luôn trải qua biến dị, việc xử lý mấy tên lưu manh tuyệt đối dễ như trở bàn tay, hơn nữa tuyệt nhiên không để lại bất kì dấu vết...

...

Trong mấy ngày này, cứ rảnh rỗi là Vân Dương lại đi thẩm vấn Sở Thiên Lang, mỗi lần thẩm vấn hắn đều lấy góc độ khác nhau mà hỏi về cùng một vấn đề.

Sau khi hỏi xong, hắn liền tìm Lý Trường Thu để so sánh...

Sở Thiên Lang vì vậy mà bị dằn vặt tới thiếu chút phát điên. Mỗi lần đều muốn cầu khẩn: cho ta một cái thống khoái đi a... Ta thực sự không chịu nổi...

Trong thời gian này, Vân Dương cũng thu thập rất nhiều tư liệu về đám quan viên, tướng sĩ, kể cả hạ nhân trong phủ thái tử điện hạ, mỗi người đều lạp thành một phần hồ sơ.

Những tư liệu này, vẫn không ngừng truyền đến tay hắn.

Sao đó hắn sẽ nghiêm túc sàng lọc, từng bước loại bỏ. Ngoại trừ tư liệu trong hoàng cũng không truyền được ra ngoài, còn lại tư liệu đã chất đầy một gian mật thất.

Sau khi tra hỏi Sở Thiên Lang tới bảy, tám lần, Vân Dương mới rốt cục cũng cẩn trọng xác định: những gì Sở Thiên Lang nói tới đều là thật!

- Một tên phụ tá của thái tử, nếu ta phân tích không nhầm, nhất định là một trong ba tên kia. Vị tướng quan thần bí kia thì khó xác định. Nhưng kẻ mang danh Trấn Bắc tướng quân kia, tất là một trong mấy kẻ này... Còn vị trong cung, tạm thời ngoài tầm vưới...

- Một tên chính phương đại thần còn lại, cũng không có đầu mối.

- Ngoài ra, nhất định phải cảnh giác với tất cả, người Tứ Quý lâu không phải chỉ có từng ấy! Nhất định còn những người khác mà Sở Thiên Lang cũng không biết được.

- Nếu ta tùy tiện hành động, chẳng may đánh rắn động cỏ, e rằng hậu quả khó mà cứu vãn.

Vân Dương không ngừng sàng lọc những tài liệu này, dù có cái đầu phi phàm, nhưng hắn cũng cảm thấy đầu mình căng lớn ba vòng.

Có điều hắn không định chờ đợi thêm nữa, cũng không muốn tiếp tục phân tích tài liệu làm gì.

Hắn muốn bắt đầu động thủ.

Bất quá, trong lòng Vân Dương còn một vài chỗ chưa hiểu: con hàng Đông Thiên Lãnh kia, sao mấy ngày nay không tới? Rốt cục có thắng hay không? Dựa theo tính cách của con hàng này mà nói, nếu hắn thắng, không phải sẽ khoa trương tới độ muốn cả thế giới đều biết sao?

Cứ bình tĩnh như vậy, có chút không bình thường a.

Còn nữa, mấy tên công tử Tứ đại gia tộc các kiểu kia, sau sau khi đối phó Sở Thiên Lang, liền bất động rồi?

Vốn Vân Dương cho rằng, mấy tên kia kiểu gì cũng muốn tới kiểm tra ngọn nguồn thân phận của mình mới đúng, nhưng thủy chung vẫn không có người đến dò hỏi.

Điều này cũng làm cho Vân Dương cảm thấy có chút không thích hợp.

Điều thứ ba mà hắn không hiểu chính là... Không phải sau khi mấy vị khuê mặt của Kế Linh kia tới bái phỏng mình một lần rồi coi như xong chứ? Chuyện này cũng không phù hợp vưới tính nết đám nha đầu kia a?

Bất quá, những chuyện này cũng chỉ khiến Vân Dương bận tâm một chút mà thôi.

Hắn cầm bút, nhìn cào mấy tăm cái tân xung quanh mình một lượt, rốt cục nhẹ nhàng nói:

- Liền bắt đầu... Từ kẻ gọi là Trấn Bắc tướng quân này đi!

Đây cũng chính là một kẻ mà hắn nắm chắc nhất.

- Tứ Quý Lâu quả thực cường đại, nhưng nếu ta chủ tâm đối phó chúng, nhất định có một ngày lôi chúng ra ánh sáng!

Vân Dương thầm nghĩ:

- Bắt được Lý Trường Thu liền lộ ra Sở Thiên Lang, mà Sở Thiên Lang lại đem đến cho ta thông tin của mấy người khác... Cứ như vậy, một ngày nào đó...

- Cái ta có chính là sự kiên nhẫn!

Ánh mắt Vân Dương ánh lên hàn quang lấp lóe.

Qua mấy ngày, thân thể Phương Mặc Phi đã khôi phục hơn phân nửa, tu vi cũng khôi phục sáu phần. Điểm này khiến Vân Dương cảm thấy ít nhiều cũng có một chút lực lượng.

- Lão Phương, theo ta làm chút việc.

Vân Dương an bài.

Phương Mặc Phi hào hứng đi tới.

Ngay sớm hôm sau, hai người cùng nhau rời khỏi Vân phủ, Vân Dương bận một thân tử y, tiêu sái đi hướng Thanh Vân phường.

Thanh Vân phường vẫn náo nhiệt thịnh vượng như vậy.

Tiếng sao trúc vang lên du dương vương vấn bên tai.

Vân Túy Nguyệt biết Vân Dương đến liền đem khách nhân bỏ qua, đưa Vân Dương lên tới lầu cao nhất. Đây chính là đãi ngộ những người khác hoàn toàn không được hưởng.

Các vị khách nhân khác nhao nhao bĩu môi.

Đây không phải công tử nhà Vân Hầu sao? Cũng chỉ là một tên tiểu bạch kiểm mà thôi... Vừa đến đã được dùng quy cách cao quý nhất tiếp đãi... Có điều không thể phủ nhận, tên tiểu tử này cũng thật tuấn tú, khó trách Túy Nguyệt cô nương cũng phải động tâm... Aiz, ai bảo cha mẹ ta không sinh cho ta một tướng mạo tuấn tú a...

- Tiểu đệ, có tin tức mới sao?

Vân Túy Nguyệt nhìn có vẻ tiều tụy hơn lúc trước không ít.

- Không có.

Trong lòng Vân Dương thầm chua xót.

Hắn nhìn Vân Túy Nguyệt thống khổ, nhiều lúc cũng muốn nói ra chân tướng, để nàng có thể bớt đi sự chờ đợi vô ích.

Nhưng suy nghĩ một lúc, lập tức gạt bỏ suy nghĩ này.

Nếu cứ để cho nàng một hi vọng như thế, nàng mới có một hi vọng để sống tiếp, một khi cho nagf biết sự thực tàn khốc... Vân Dương cũng không cách nào tưởng tượng điều gì có thể xảy ra.

Nửu nhân này tính cách liệt hảo kiên trinh, tính cánh này Vân Dương từng lĩnh hội qua. Nếu bởi vì hắn nói ra sự thật mà lại phát sinh chuyện không nên phát sinh...

Có điều, cứ để Vân Túy Nguyệt như vầy, lương tâm Vân Dương cũng chịu dày vò rất lớn!

Nếu không phải bất khả kháng, hắn thật không muốn nhìn thấy bộ dạng thương tâm của nữ tử khiến người khác đau lòng này.

...

------------

Phóng tác: xonevictory