Ta Là Chí Tôn

Chương 624: Chạy thoát?!




Đỉnh cấp cường giả như Lăng Tiêu Túy, Niên tiên sinh, Cố Trà Lương, thần hồn đã sớm nội uẩn, vượt qua lẽ thường, dù thần hồn phá toái, nhưng chỉ cần có một tia tàn hồn tiến vào luân hồi, đời sau vẫn còn cơ hội tìm lại được kinh lịch tâm cảnh kiếp này, đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước khí Cố Trà Lương muốn tìm Tam Sinh Tam Thế Tuyệt Hồn Tửu, Phượng Huyền Ca lại không tránh khỏi kinh ngạc, bởi vì uống xong rượu này, thần hồn diệt tuyệt, tuyệt không may mắn.

Lúc này Cố Trà Lương mở lời cho Lương Thương Hải tự kết liễu bản thân, liền thả thần hồn của hắn về luân hồi, có thể nói là thả một con đường sống!

Nhưng Lương Thương Hải vẫn không đáp, trầm mặc phản kích, tiếp tục chống cự thế công của Độc Cô Sầu.

Độc Cô Sầu nói:

- Cần gì phí công vô ích, nếu đồng bọn của ngươi có thể tới, hắn đã sớm tới rồi, hiện tại vẫn chưa tới, như vậy nhất định không tới được...

- Đối mặt với Lăng Tiêu Túy, trừ khi hắn nguyện trả đại giới... Chỉ là, vì ngươi, hắn có thể bỏ ra nổi sao?!

Cố Trà Lương nói tiếp:

- Lương Thương Hải, người nhà tự biết chuyện nhà mình, hiện tại ngươi còn chắc chắn Niên tiên sinh sẽ tới cứu ngươi sao?! Thôi, ta sẽ không xuất thủ, niệm tình ngươi cũng coi như trang nam tử, ngươi đơn đấu với Độc Cô Sầu đi. Để hắn tiến ngươi lên đường, dù sao so với bị vây đánh mà chết, cũng vinh quang hơn nhiều.

Nghe đủ lời châm chọc khiêu khích, cường độ phản kích của Lương Thương Hải không giảm mà còn tăng, yết hầu không nhịn được mà phát tiếng ôi ôi.

Hiện tại, hắn thực sự muốn nhổ nước miếng vào mặt Cố Trà Lương, nhổ vào khuôn mặt già nua đáng hận kia, sau đó chỉ mũi đối phương mà mắng to: “Các ngươi con mẹ nó đánh lén, sau đó lại vây công, đánh ta tới mức này rồi mới nói để ta đơn đấu với Độc Cô Sầu...”

“Sao ngươi có thể vô liêm sỉ đến vậy a!”

Nhưng hắn có lòng mà lực không đủ, thật sự không nói nên lời, thậm chí tầm mắt đã ngày càng mơ hồ, như đang rơi xuống thâm uyên vô tận, một mực rơi xuống, mãi không thấy đáy.

Độc Cô Sầu cũng nhìn thoáng qua một bên, nhíu mày, sao Lăng Tiêu Túy còn chưa để thả người đến đây?

Sao không làm theo kịch bản... Chẳng lẽ thực sự giết được Niên tiên sinh?!

Ngay lúc này, một tiếng sét nổ đùng giữa không trung, rung động trời cao, một đạo tử kim hào quang như kinh lôi chớp động từ hư không bay tới.

Thanh thế mà đạo hào quang này đột kích tới, hoàn toàn vượt qua phạm trù người thường có thể tưởng tượng.

- Toàn lực xuất thủ, giết chết Lương Thương Hải!

Độc Cô Sầu hét lớn một tiếng.

Cố Trà Lương mới luôn mồm kêu không xuất thủ, lập tức không chút do dự lần nữa ra tay, hơn nữa còn là toàn lực, liều mạng ứng phó, e sợ không thể nhanh nhất đưa mục tiêu vào chỗ chết.

Kết quả là, hào quang mang theo sát khí vô biên kia đã đập loạn xuống Lương Thương Hải đang lung lay sắp đổ.

Trong tiếng thét dài giữa không trung, một bóng người bất chấp đao quang kiếm anh, lao nhanh mà tới.

Đương đương đương...

Đầu tiên là kiếm của Độc Cô Sầu, không biết đụng phải binh khí gì mà liên tiếp vang mấy tiếng động, khiến hắn cưỡng ép quán trú Huyền khí mới miễn cưỡng cưỡng chế xu thế bị đánh bay.

Cố Trà Lương càng không chịu nổi, sau khi kêu đau một tiếng, ngã nhào lật ngược, hiển nhiên là bị người mới tham chiến kia đánh bay.

Phượng Huyền Ca ở chỗ xa nhìn lại, đập vào mắt đã thấy một thân ảnh màu đen loang lổ vết máu lao xuống, khẽ đảo tay, nhất thời có vô số hào quang vẩy quét tới bốn phương tám hướng.

Theo sát đó, lại nghe một tiếng ầm vang bạo hưởng, chỉ thấy vô số hắc vụ theo đó mà tràn ra, trong chốc lát liền bao phủ phương viên trăm trượng, liên tiếp trời đất, che kín bầu trời.

Một thanh âm lạnh lùng nói:

- Thâm tình hậu ý của các vị lần này, đời này kiếp này, tất có báo đáp!

Lời còn chưa dứt, bóng đen còn đậm màu hơn hắc vụ phóng tận lên trời, thoát ly chiến cuộc.

- Còn muốn chạy? Nào có dễ dàng như vậy!

Không chỉ có Độc Cô Sầu ngự kiếm bay lên, mà Cố Trà Lương cũng vũ động Tử Ngọc tiêu, hóa thành một đạo tử quang bám đuôi truy kích.

Thậm chí ngay cả Phượng Huyền Ca vốn vẫn đang ở bên điều tức, cũng lập tức xuất thủ, vô số đao quang thoáng hiện, bay thẳng vào trong hắc vụ.

Hắc vụ chợt hiện tiếng kêu, tựa như có người bởi công kích vũ bão vừa rồi làm bị thương.

Nhưng mà ba người Cố Trà Lương cũng phải nhận phản kích tương đương, đầu tiên là Cố Trà Lương, phốc một ngụm tinh huyết, thất tha thất thểu lui sau hơn mười trượng, Độc Cô Sầu rên lên một tiếng, thân thể lay động không thôi, trường kiếm không thể tiếp tục đưa lên được nữa.

Còn Phượng Huyền Ca, cũng bởi vậy mà thương càng thêm thương, lăn ra như hồ lô ngã đổ, vô cùng chật vật.

Ngay khi ba người đồng thời bị đánh lui, bóng người màu đen trong sương mù dày đặc lại bay lên, chỉ là toàn thân vẫn không kìm được máu tươi phún xạ, lăng không bay lên, xông ra khỏi nồng vụ, bên sườn của hắn còn kẹp lấy một người, không phải Lương Thương Hải kia thì còn có thể là ai!

Thân thể đổ máu khẽ rung động trên không trung, lại hét dài một tiếng rung trời, cả người như nộ long bay về phương xa, chỉ trong nháy mắt, đã không còn thấy bóng dáng.

Đám người Độc Cô Sầu muốn đuổi theo, cũng đuổi không kịp.

Nhưng đúng vào lúc này, giữa không trung lại truyền đến thanh âm của Lăng Tiêu Túy:

- Chạy đi đâu?! Lưu lại cho ta!

Ánh kiếm chợt hiện nơi chân trời, chiếu sáng như Thái Dương phát xạ, vẩy khắp trăm dặm sơn hà, nơi xa lần nữa truyền đến tiếng rên.

Một thanh âm phẫn hận vang lên:

- Tốt tốt, rất tốt! Chuyện hôm nay, ta nhớ kỹ!

Thân thể Lăng Tiêu Túy từ trên không chậm rãi hạ xuống.

Bốn người, Phượng Huyền Ca nằm trên đất, Cố Trà Lương tựa trên nửa gốc cây, Độc Cô Sầu ngẩng đầu nhìn lên, tám con mắt nhìn nhau một cái, khóe miệng đồng thời nở nụ cười tươi.

- Nếu ngươi còn không đem hắn thả ra... Chúng ta cũng chỉ có thể giết Lương Thương Hải...

Cố Trà Lương lung la lung lay đứng lên.

Lăng Tiêu Túy ho khan một cái:

- Chuyện này cũng không thể trách ta, lấy sự cẩn thận của Niên tiên sinh, nếu ta thả hắn quá dễ dàng, ngược lại chỉ khiến hắn hoài nghi. Cho nên ta chỉ có thể làm hắn phun mấy ngụm máy, đại giới này còn chưa phải ranh giới cuối cùng của hắn...

Độc Cô Sầu thở dài:

- Lời lão Cố nói có mấy phần phóng đại... Coi như Niên tiên sinh đến chậm chút nữa, ta nghĩ Lương Thương Hải này vẫn có thể kiên trì... Cao thủ bực này, há lại dễ sụp đổ đến thế.

- Ba người chúng ta liên thủ, cố nhiên là nắm chắc thắng lợi, chiếm hết thượng phong, nhưng đối phương không tiếc đại giới để giữ tính mạng, không tiếc đem tiềm lực sinh mệnh ra thiêu đốt... Chỉ để cầu kéo một hơi tàn. Ý niệm cầu sinh của đối phương thực khó mà dao động, dù lão Cố có dùng kế công tâm, nói cho hắn được thần hồn chuyển thế, cũng hoàn toàn không có hiệu quả, chỉ là lãng phí miệng lưỡi mà thôi.

Độc Cô Sầu nói:

- Cho nên nói, có lẽ nếu chậm thêm chút nữa thì Lương Thương Hải thực sự sẽ bị chúng ta xử lý, nhưng lúc này lại tuyệt không sao.

Lăng Tiêu Túy gật gật đầu.

Cái này, so với suy đoán của hắn cơ bản là nhất trí.

Chính như Độc Cô Sầu nói, cường giả tới cấp độ này, đều không dễ chết như vậy.

Cho dù có ba cường giả cùng cấp vây công, nhiều nhất cũng chỉ có thể chiếm thượng phong, nếu nói đến chuyện thực sự đánh chết, lại là một chuyện khác.

Thực sự đến mức tử quan, người bị vây công phân nửa sẽ lựa chọn thiêu đốt tiềm lực để bảo mệnh, cho dù là thiêu đốt cả Sinh Mệnh Bản Nguyên, cũng sẽ không tiếc nuối.

Bởi vì chỉ có sống sót, mới có thể nói tới tương lai, sống sót mới là vấn đề mấu chốt.

Ngược lại, mấy người chiếm thượng phong lại tuyệt không có khả năng làm như vậy: Thực lực tổng hợp phe mình hơn xa đối phương, cho dù đối phương có dùng phương thức cực đoan nhất để chống đỡ, bản thân cũng có thể cố chịu một chút là giải quyết đối phương, thực sự không cần phải cứng rắn liều mạng với nhau, đánh tới lưỡng bại câu thương, thậm chí cả hai cùng bại vong!

Cho nên nếu tính như thế, chỉ cần địch nhân liều mạng, vẫn rất có khả năng thoát thân mà đi, lấy thế cục hôm nay mà nói, nếu Phượng Huyền Ca lâm trận lùi bước, cái gọi là thế cục tất sát, cũng chỉ là một chuyện cười.

- Chuyện tiếp đó, phải nhờ Phượng huynh rồi.

Ba người Lăng Tiêu Túy đồng thời quay đầu nhìn Phượng Huyền Ca.