Ta Là Chí Tôn

Chương 593: Tự làm bậy, không thể sống!




- Mau mở cửa, ta thực sự có

chuyện quan trọng, ta cảm giác... Ca ca ngươi, tựa như còn sống...

Vân Dương thấp giọng, thanh tuyến ngưng thực chưa từng có.

Hắn cảm giác được do dự trong lời nói của Kế Linh Tê, trong nháy mắt liền hiểu suy nghĩ của nàng, lập tức tranh thủ giải thích.

Nhưng câu nói này, với Kế Linh Tê lại như long trời lở đất!

Cái gì?

Kế Linh Tê nghe vậy lập tức sững sờ, ý niệm đầu tiên là không tin, nhưng này biết Vân Dương tuyệt sẽ không đem chuyện này ra nói đùa, không khỏi vui mừng không thôi, càng không chần chờ, lập tức vọt tới cạnh cửa, một tay lấy cửa kéo ra, khuôn mặt tái nhợt, run giọng nói:

- Ngươi nói cái gì? Ngươi mới vừa nói cái gì?

Vân Dương một bức vào cửa, lập tức đóng cửa phong lại, lúc này mới nói:

- Việc này nói rất dài dòng, trong đó cũng có rất nhiều khúc triết, ta cần xác minh với ngươi một chuyện, làm rõ rồi mới có thể kết luận.

Kế Linh Tê lui sau hai nước, định mở miệng truy vấn, lại ngạc nhiên phát hiện bản thân vừa rồi vì quá sốt ruột, vội vã ra mửa cửa mà chỉ mặc mỗi áo trong, trong lúc nhất thời hồng quang đỏ ửng, vội vàng kéo áo choàng che thân thể, tựa bên giường nói:

- Ngươi nói thẳng điều ngươi phát hiện là được, còn cần xác minh cái gì, ta nhất định hết sức phối hợp.

Lo lắng cho ca ca, cuối cùng cũng lấn át thẹn thùng, nếu ca ca nàng không sao, vậy ngượng một chút có là gì?!

Vân Dương trầm ngâm một chút, thấp giọng hỏi:

- Linh Tê, ngươi cùng kế lăng phong, ừm, chính là bát ca, là huynh muội ruột thịt cùng cha cùng mẹ sao? Việc này không có vấn đề gì chứ?!

Kế Linh Tê hơi sẳn giọng:

- Ngươi hỏi điều này có ý gì, hai ta đương nhiên là thân huynh muội, cái này còn có thể giả được sao?!

Khuôn mặt tuấn tú của Vân Dương đỏ lên, tức thời sinh ra mấy phần xấu hổ, lại vẫn kiên trì hỏi tiếp:

- Đây chính là vấn đề mấu chốt... Ý của ta thực ra là... Cha mẹ ruột của các ngươi... Hiện tại đang ở đâu? Cái này ngươi có biết không?

Ánh mắt Kế Linh Tê lập tức ảm đạm:

- Cái này ta làm sao biết được... Từ khi ta bắt đầu biết nhớ một số chuyện, ta cùng ca ca đã là cô nhi...

Sắc mặt Vân Dương trệ xuống, ngạc nhiên nói:

- Vậy sao ngươi có thể khẳng định các ngươi là thân huynh muội? Điều này rất quan trọng, nhất định phải chứng thực!

Kế Linh Tê cả giận nói:

- Đến cùng ngươi có ý gì? Chúng ta đương nhiên là thân huynh muội! Cái này còn cần hoài nghi sao! Ngươi bị ấm đầu hả, tự nhiên truy vấn mấy chuyện phiền lòng này!

Vân Dương cười cười, sắc mặt thả lỏng:

- Chỉ cần ngươi khẳng định như vậy là được, vậy nhất định là bát ca không sao, còn sống rất tốt!

- A?!

Kế Linh Tê ngốc trệ, tựa như hòa thượng ngốc gãi đầu mãi không thấy tóc, hồ nghi nói:

- Vân Dương, hôm nay ngươi sao vậy, nói gì mà không đầu không đuổi, ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao? Sao ta càng nghe càng thấy hồ đồ?!

Vân Dương tràn đầy vui mừng, lặng lẽ nói:

- Ngươi không biết trên người ngươi có gì đặc biệt a, trước đó lúc người áo đen kia đột kích, nhờ có hộ thể thần quang trên người ngươi mới giúp hai ta thoát tử kiếp này, trên người ngươi đã có hộ thể thần quang mạnh mẽ như vậy, như vậy cha mẹ người nhất định không phải người bình thường, nếu đã có thể bảo vệ ngươi như vậy, nhất định trên người bát ca cũng không kém, vì thế nên nào có thể xảy ra chuyện?! Cho nên nói, bát ca khẳng định không chết!

- Hắn nhất định còn sống!

Vân Dương nói nói, hưng phấn không thôi.

- Đặc biệt? Hộ thể thần quang? Thoát tử kiếp?

Kế Linh Tê nhíu mày, hồ nghi nhìn Vân Dương:

- Ngươi nói rõ một chút xem nào, ta vẫn như mò mẫm trong sương, không rõ cho lắm.

Vân Dương cười ha ha một tiếng:

- Ngươi đó, không chú ý tới trọng điểm mà ta nói gì cả. Ta nói là, trên người ngươi có lực lượng thần bí bảo hộ, không ai có thể làm tổn thương đến ngươi! Mà ngày trước, tên yêu nhân kia đột nhiên thần hồn câu diệt, chính là do hộ thể thần quang của ngươi phản phệ hắn!

Kế Linh Tê vẫn tràn đầy không hiểu:

- Đây là trọng điểm mà ngươi nói? Ta nghe lại hai lần vẫn không hiểu a, thần quang cái gì, hộ thể cái gì, cái gì là cái gì? Ta vẫn không hiểu được câu nào a?

- Chính là... Bất kể ngươi gặp nguy hiểm gì... Đều sẽ có thần quang...

Vân Dương giải thích cặn kẽ một lần:

- Cho nên, bát ca không chết!

Kế Linh Tê càng khó hiểu:

- Ngươi càng nói ta càng hồ đồ, hộ thể thần quang cái gì, ta có lúc nào? Thứ kia lại có quan hệ gì với ca ca ta, ngươi nói cái gì vậy... A a a...

Vân Dương cũng ngẩn người:

- Ừm? Chính ngươi cũng không biết? Đúng vậy, ngươi cũng không biết, cái này cũng hợp tình hợp lý...

- Thần quang gì? Hộ thể thế nào?

Kế Linh Tê hồ nghi nhìn lại người mình, lẩm bẩm:

- Nào có ánh sáng nào?

Vân Dương cũng không nhịn được mà lo lắng, cái đồ chơi này có vẻ như không dễ chứng minh a?

Đột nhiên nhớ tới ngày đó hắn bị đánh bay, khẽ cắn môi nói:

- Chúng ta thử một chút, ta nghĩ... Hẳn là ta có thể phát động nó.

- Thử thế nào? Phát động thể nào?

Kế Linh Tê kinh ngạc hỏi.

- Ngươi nhắm mắt lại đi...

Vân Dương có chút nhăn nhó.

Kế Linh Tê lại u mê mà mở to ai mắt:

- Cái gì? Ngươi nói cái gì?

Đã thấy Vân Dương đột nhiên tiến tới, sau một khắc, không chút khoa trương giả bộ mà ôm lấy nàng!

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Vân Dương, Kế Linh Tê lập tức sững người, phẫn nộ giãy giụa:

- Ngươi... Rõ ràng không có ý tốt...

Vân Dương giải thích:

- Ta chỉ muốn thí nghiệm thôi, chính là muốn thử phát động...

Nói, một đôi tay đột nhiên hướng tới ngực Kế Linh Tê, Kế Linh Tê nhất thời bật tiếng kêu sợ hãi, chỉ cảm thấy cả người choáng váng, trơ mắt nhìn tay lợn của Vân Dương ôm trọn thần thánh chi địa của mình, thế mà còn xoa bóp một cái...

Sau đó, hắn hắn hắn hắn... Hắn còn muốn nàng cởi quần áo...

Kế Linh Tê ngẩn cả người, toàn bộ tâm tư đều phát mộng, bản năng giãy giụa:

- Vân Dương... Không được... Không được... Cái này...

Ngay lúc này, Kế Linh Tê bỗng nhiên nhìn thấy, từ trên người nàng ung dung hiện ra một đạo hồng quang.

Hồng quang vừa xuất hiện, lập tức không chút báo trước mà tăng vọt ra ngoài...

- Ngao...

Vân Dương hét thảm một tiếng, cả người lập tức bị đánh bay ra ngoài, tựa như đạn pháo mà đạp nát vách tường, đụng gãy hoa thụ trong viện, sau đó mang theo hoa thụ cùng nhau bay, bộp một tiếng dán trên bức tường đối diện.

Mặc dù đã tính trước, thế nhưng hắn vẫn không thể ứng biến kịp thời, thực tế là không có cả cơ hội để ứng biến, càng không có năng lực ứng biến, cuối cùng hai chân hai tay đều ép lên tương, thậm chí nhất thời nhìn qua, chả khác nào ếch xanh nằm ngửa, sau đó như bùn nhão trượt xuống...

Khục một ngụm máu, ánh mắt tán loạn, lẩm bẩm:

- Chính là cái này...

- Vân Dương!

Kế Linh Tê kinh hô một tiếng, vội vàng xông ra ngoài.

...

Vân Dương nằm trên giường, Kế Linh Tê cúi đầu ngồi một bên.

Vân Dương khổ sở không thôi, hơi thở mỏng manh, thương thế không nhẹ, cho dù không đến nỗi trí mạng, thế nhưng cũng nội thương, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động, không phải hai ba ngày là có thể liệu phục.

Nhưng lần ma luyện này, cũng vẫn có thu hoạch, đau đớn thể xác thê thảm như vậy, xác nhận sự tồn tại của hồng quang, nhất là để Kế Linh Tê biết được trên người nàng có thần quang như vậy, loại chuyện này nói ra ngoài cũng chả có ai tin.

Như vậy tính ra, dù cái giá phải trả có vẻ hơi lớn, thế nhưng cũng đáng giá!

Lúc này Vân Dương có thể xác nhận, hồng quang trên người Kế Linh Tê sẽ xuất hiện trong hai trường hợp.

Trường hợp thứ nhất, liên quan đến sự trong sạch... Còn có trường hợp thứ hai, chính là liên quan đến sinh mệnh.

Vừa rồi vì để Kế Linh Tê nhìn thấy, thậm chí xác nhận tồn tại của hồng quang, Vân Dương đành bất đắc dĩ, làm lưu manh một lần.

Vân Dương rất thất vọng.

Hắn dám chịu đảm bảo: nếu như mỗi tên hái hoa tặc mỗi lần làm chuyện xấu mà gặp tình huống như hắn, như vậy... Thế giới này, tuyệt không có chức nghiệp này tồn tại!

Vĩnh viễn tiêu diệt!

Vân Dương vuốt vuốt ngón tay, tựa như trên đó còn lưu lại cảm xúc trơn nhẵn ôn nhu, nhịn không được mà đưa lên mũi ngửi ngửi, lẩm bẩm:

- Cảm giác này... Ừm, vẫn là rất tốt... Không nghĩ tới, sờ qua vật này lại kích thích như vậy... Bữa nào có cơ hội...

- Vân Dương, ngươi muốn chết!

Kế Linh Tê vừa hay tiến đến, nghe Vân Dương tư lẩm bẩm, xấu hổ mà ức, vốn định tới chăm sóc bệnh nhân, kết quả nhất thời rối loạn, một cước đạp ra...

A...

Vân Dương hét thảm một tiếng, hấp hối bay xuống đất...