Ta Là Chí Tôn

Chương 578: Chú cô sinh~~~




Rất nhanh đã có thanh âm truyền ra, thanh âm ghế gỗ vang lên cốc cốc, tựa như đột nhiên đứng dậy, thanh âm run rẩy của Kế Linh Tê truyền ra:

- Ai?

- Ta.

Vân Dương nói.

Cửa phòng cọt kẹt mở ra.

Thân ảnh xinh đẹp của Kế Linh Tê xuất hiện trong cửa, mắt phượng nhìn Vân Dương, thần sắc trong mắt tràn đầy bi ai cùng uể oải, có chút mờ mịt không biết phải làm sao.

Nhìn ánh mắt của nàng, Vân Dương chỉ cảm thấy tâm thần xóc lên một cái, một cảm giác đau lòng xông lên đại não.

Nhớ năm xưa, thiếu nữ thanh xuân vui vẻ xuất hiện trong màn sương đêm dày đặc, hiện giờ lại trở thành bộ dạng này.

Trước trước sau sau cũng mới chỉ có một năm, đầu tiên là gia tộc nàng coi nàng thành quân cờ mà đưa ra ngoài, cơ hồ chẳng khác bán đi là bao, may mà trốn qua được một kiếp, nhưng sau lại phải nghe tin báo tử của ca ca ruột thịt.

Cùng với đó, người ngày đêm làm bạn bên nàng, Lan tỷ cũng quyết tuyệt không từ mà biệt, nói dễ nghe là không biết đã đi đâu, kỳ thực... Chín thành chín là đã theo ca ca nàng xuống cửu tuyền.

Đến bây giờ, giữa thiên địa này, cũng chỉ còn lại nàng trơ trọi một mình!

Đối với Kế Linh Tê mà nói, nó thực sự quá mức tàn khốc!

Hiện tại, nàng ở lại Vân phủ, bề ngoài có thể nói là vì nàng thích Vân Dương, điểm này mọi người đều biết. Ở lại Vân phủ như vậy, cũng chả khác nào ở nhà người trong lòng, nói thế nào cũng là một chuyện tốt.

Thế nhưng, cứ không danh không phận như vậy ở lại đây, nói cho cùng cũng không thích hợp a?

Cho dù là yêu thích, lại cũng chưa phải đã gả, thậm chí còn chưa xác định quan hệ.

Ăn nhờ ở đậu như vậy, so với lục bình không rễ không biết trôi đi đâu cũng chả khá hơn là bao!

Nhưng nếu giờ nàng rời khỏi Vân phủ, như vậy... Thiên hạ to lớn này, lại có thể đi nơi nào?

Kế Linh Tê cảm thấy buồn bã, bản thân nàng thực sự không biết phải làm sao!

Một năm trước, nàng là thiên chi kiêu nữ, là người có thể lăng độ cửu tiêu, ngay cả tứ đại công tử Xuân Hạ Thu Đông cũng không dám làm càn trước mặt nàng.

Thế nhưng mới chỉ một năm, nàng đã trở thành một bé gái mồ côi, lẻ loi hưu quạnh, không nơi nương tựa!

Thực sự khác biệt quá mức tương phản!

Nói thật, đến giờ phút này nàng còn chưa sụp đổ, còn chưa phát điên... Vân Dương thực sự cảm thấy cô nương này đã kiên cường đến mức khiến hắn phải bội phục.

Chính vì vậy, đột nhiên nhìn thấy vẻ mờ mịt luống cuống trong mắt Kế Linh Tê, Vân Dương chỉ thấy trái tim như bị bóp nghẹn.

Di ngôn của Bát ca, nói hắn chiếu cố muội muội cho huynh ấy, điều này hắn đã làm tròn chưa?

Trong thư của Lan tỷ, cũng nói hắn phải chiếu cố Kế Linh Tê thật tốt, điều này, hắn có làm được a?

Mấy ngày nay, hắn chỉ một lòng một dạ tìm kiếm tung tích của Nguyệt tẩu, thực sự chưa hề để ý tới cảm thụ của Kế Linh Tê, không làm tròn phó thác của Bát ca Bát tẩu, hắn quả thực đáng chết!

- Linh Tê...

Vân Dương nói khẽ:

- Thời gian này thật khổ cho ngươi.

Lời nói của Vân Dương rất bình thản, thế nhưng Kế Linh Tê vừa nghe, lập tức thủy quang nhộn nhạo, nước mắt nhanh chóng chảy xuống.

Để tay lên ngực tự hỏi, trong thời gian này nàng có khổ không?

Khổ!

Khổ đến ngay cả bản thân này cũng tưởng chừng như bản thân còn đang nằm mơ ác mộng chưa tỉnh.

Nếu nhân sinh có thể được lựa chọn, Kế Linh Tê thà xóa sạch hai năm này khỏi kiếp sống của mình!

Bước bước ngăn trở, ngày ngày tai ương, thực sự khó được mấy ngày yên vui!

- Không có gì.

Kế Linh Tê nhỏ giọng nghẹn ngào một tiếng, lập tử lộ một nụ cười nhẹ:

- Hết thảy, đều là số mệnh của ta, là số mệnh của ta, ta nhận!

- Nhận mệnh a...

Vân Dương chậm rãi lặp lại:

- Người sống một đời, chuyện không như ý chiếm đến tám chín phần mười, khó có thể thường thường trôi chảy, nhưng ngươi cũng đừng quá thương tâm, càng không cần mơ hồ hốt hoảng, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, trên đời này còn có ta cùng ngươi nương tựa lẫn nhau, vô luận có chuyện gì, ngươi cũng có thể yên tâm dựa vào, chỉ cần ta vẫn còn, luôn có chỗ cho ngươi dựa dẫm!

Kế Linh Tê nghe vậy hai mắt lập tức sáng lên, ngẩng đầu, ánh mắt trong như nước, ngàn vạn cảm xúc dâng trào mà nhìn Vân Dương.

Sống nương tựa lẫn nhau? Hai người chúng ta?

Hắn nói vậy là ám chỉ điều gì sao?

Đang suy nghĩ, đã nghe Vân Dương thành khẩn nói:

- Mặc dù Bát ca không có ở đây, nhưng ta là huynh đệ của Bát ca, sau này ta chính là ca ca ngươi! Ta chính là thân ca ca của ngươi, ngươi chính là thân muội muội của ta!

Vân Dương dùng một loại khẩu khí tựa như phát thệ, cố gắng muốn để Kế Linh Tê sinh ra cảm giác an toàn, moi tim móc phổi nói:

- Hết thảy, đều có ta!

- Ngươi yên tâm!

Muội muội của ngươi? Gương mặt mang theo ý xấu hổ của Kế Linh Tê lập tức dừng lại, khuôn mặt mới hiện chút đỏ ửng lập tức chuyển thành trắng bệch.

Bờ môi run run hai cái, rốt cục lãnh đạm nói:

- Vân công tử là Thiên Hoàng quý tộc, Kế Linh Tê chỉ là một cô dân nữa, một kẻ thảo dân, không những thân phận thấp kém, lại còn liễu yếu đào tơ, bề ngoài xấu xí, nào có phúc khí mà hy vọng có một ca ca như Vân công tử, với không nổi, với không nỏi.

Vân Dương vội vàng gấp gáp nói:

- Linh Tê, ngươi nói gì vậy?! Chẳng lẽ ngươi hoài nghi tình cảm giữa ta và ca ca ngươi? Chúng ta chính là huynh đệ đồng sinh cộng tử, dù hắn có muốn lấy đầu ta, ta cũng sẽ không chút do dự cắt đầu xuống đưa cho hắn! Ngươi là muội muội duy nhất của Bát ca, ta không chiếu cố ngươi, ta còn được tính là người sao?

Nghe Vân Dương càng nói, thần sắc Kế Linh Tê ngày càng băng lãnh, giọng điệu như trào phúng nói:

- Vân công tử, hóa ra ngài lại là người trọng tình trọng nghĩa như vậy, tiểu nữ cảm thấy vô cùng vinh hạnh, vinh hạnh tới cực điểm!

Vân Dương nói:

- Đối với người ngoài có lẽ sẽ không, thế nhưng đối với muội muội... Ta...

- Ta không thèm... Làm muội muội ngươi.

Kế Linh Tê cúi đầu, dứt khoát nói rõ ràng. Con hươu trong lòng còn không ngừng nhảy loạn.

- Không thèm... Không được!

Vân Dương ngạc nhiên nói:

- Ca ca ngươi đã nhắn lại... Ngươi là muội muội của ca ca ngươi, chính là muội muội của ta! Điểm này, không có bất luận cái gì cần hoài nghi!

Lời còn chưa hết, gương mặt mới đỏ ửng của Kế Linh Tê đã biến thành tái nhợt, lạnh lùng cắt đứt lời nói của Vân Dương, khẽ cắn môi nói:

- Cả đời này, ta chỉ có một ca ca duy nhất.

Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt kiên cường trừng mắt nhìn Vân Dương, thanh âm như băng châu rơi trên bàn ngọc:

- Kế Linh Tê ta, cả đời này, sẽ không gọi bất kỳ người nào khác là ca ca, tuyệt đối sẽ không có ngoại lệ!

Vân Dương nghe vậy lập tức có chút thất vọng cùng mất mát, hắn thực sự không tài nào hiểu nổi, tại sao Kế Linh Tê phải chấp nhất với một cái xưng hô như thế, vẫn cố gắng cứu vãn nói:

- Như vậy... Không gọi là ca ca cũng được, dù sao Bát ca gọi ta là đệ đệ, nếu ngươi không muốn gọi ta là ca ca, vậy gọi ta là đệ đệ... Cũng được... Cũng được a...

Kế Linh Tê triệt để phẫn nộ, trực tiếp đứng lên, cả giận nói:

- Ngươi có thôi đi không, ta không muốn có thêm ca ca, cũng không muốn có đệ đệ, ca ca đệ đệ cái gì, gặp quỷ cả đi!

Tâm tình của nàng lúc này đã phẫn nộ tới cực điểm, thanh âm không khống chế mà bén nhọn muốn thủng màng nhĩ, ngôn từ cũng không thèm sắp xếp lựa chọn.

Vân Dương càng chật vật, càng không thể hiểu nổi, càng không biết đã chọc giận Kế Linh Tê ở đâu, mờ mịt hỏi:

- Vây... Ngươi định gọi ta là gì?

Thầm nghĩ, thúc thúc, gia gia, đều không được a... Coi như ngươi thực sự dám gọi, ta cũng không dám đáp ứng, nếu không sau này gặp lại Bát ca, Bát ca nhất định sẽ sửa trị hắn, chiếm tiện nghi của ngươi, chả khác nào chiếm tiện nghi của Bát ca, tiện nghi của Bát ca dễ chiếm vậy sao?!

Không thể không nói, IQ, EQ của người nào đó trên phương diện nào đó, thực sự ngu ngốc tới cực điểm, so với đám tiểu bạch, còn càng thêm thuần khiết, nếu là Kế Lăng Phong có mặt ở đây lúc này, tuyệt đối sẽ không thèm đôi có với người nào đó, trực tiếp xắn tay đấm thẳng, đấm đến tên hỗn đản nào đó đến phế mới thôi!

Ta muốn gọi ngươi là gì? Cái này còn cần hỏi sao?

Kế Linh Tê nghe được câu nghi vấn ngô nghê của người nào đó, cực kỳ chật vật mà gầm thét:

- Gọi ngươi là đầu gỗ, gọi ngươi là tên ngu ngốc, được không! Được không?! A A A!

Vân Dương thở dài, ăn nói khép nép:

- Cái này... Cũng được a, tùy ngươi, ngươi vui vẻ là được, gọi ta cái gì, ta cũng đồng ý, ai bảo ngươi là muội muội của ta a, ta không chiều ngươi thì ai chiều ngươi...

Trong lòng lại một mảnh bất đắc dĩ, thầm nghĩ cô muội muội này của Bát ca... Tính tình quá quái lạ, mới vừa rồi rõ ràng còn vui vẻ... Đột nhiên đã liền trở mặt.

Được thôi, ngươi vui vẻ là được, ta không phản đối!

Muội muội... Thế nào mà ngươi cứ luôn mồm muội muội không buông a!

Kế Linh Tê nín một hơi trong lồng ngực, trong lúc nhất thời chỉ thấy sao vàng bay loạn, một cảm giác cứng họng muốn ngất tuôn qua liên miên bất tuyệt, đẩy nàng đến biên giới sụp đổ!

Trên đời này, lại có tên đầu gỗ như vậy sao? Quả thực thế gian huyền bí, không thiếu cái lạ!

Thế nhưng sao lại để ta gặp phải, lại còn để ta coi trọng hắn a?!

Chút trí tuệ suy sinh dưỡng này, thế mà còn dám cuồng vọng tự xưng là quân sư trong Cửu Tôn?

Kế Linh Tê hận hận nói:

- Hôm nay ta xác thực một chuyện, ca ca của ta chết thật oan a!

Vân Dương thở dài, thanh âm trầm thống:

- Đúng vậy a... Hiện tại nghĩ kỹ lại, đúng thực là rất oan, năm đó chúng ta vì Ngọc Đường, trải qua không biết bao nhiêu huyết chiến, nhưng... Nhưng vẫn để có nhiều nội gian như vậy... Nếu không có những tên cặn bã khốn kiếp kia, chư vị huynh trưởng sao lại...

Lời còn chưa hết, Kế Linh Tê đã đứng bật dậy, sắc mặt như sương lạnh, trong mắt không khống chế nổi mà ẩn hiện hung quang:

- Vân công tử, ngài còn chuyện gì khác không?

Thế mà bắt đầu đuổi người.

Nếu còn đuổi không được, ta sẽ đánh người a...

Thực sự muốn nhẫn mà nhịn không nổi.