Ta Là Chí Tôn

Chương 577: Cầu viện




- Từ những điểm trên, các ngươi tìm tới Huyết Đao đường, trêu chọc Vô Tình lâu, thậm chí dẫn động Tuyệt Sát lệnh hiện thế, đều là chuyện danh chính ngôn thuận!

- Vô luận là vì Băng Thần chi cốt, hay là giữ thể diện ủng hộ các ngươi, Tứ Quý lâu đều phải nhanh chóng xuất thủ tiếp viện.

Vân Dương nói:

- Kể từ đó, các ngươi có thể danh chính ngôn thuận kéo Tứ Quý lâu vào vòng xoáy lớn này, hẳn là cũng không phải là việc khó a?!

- Chờ sau khi viện quân đến, chỉ cần các ngươi mang theo bọn hắn đánh mấy trận thật ác liệt, giết thêm mấy người của đối phương... Đến lúc đó, nếu các ngươi cảm thấy đủ thì có thể rời đi là được, còn Tứ Quý lâu lại muốn thoát không xong, nhất định phải tiếp tục quấn xuống, mãi cho đến khi một phương triệt để hủy diệt, có phải hay không?!

- Coi như lúc đó các ngươi chưa muốn đi, muốn báo thù tới cùng, chỉ cần các ngươi không để lộ sơ hở, Tứ Quý lâu cũng sẽ tuyệt không từ bỏ các ngươi.

Vân Dương nói với vẻ không thể tưởng tượng nổi:

- Cho nên có thể nói, ta không thể nào hiểu được, sao các ngươi lại nghĩ mình sẽ không có viện binh? Ba vị Tôn giả a, rõ ràng các ngươi có lực lượng viện binh mạnh nhất thiên hạ mà!

- Lại nói, các ngươi nghĩ Tứ Quý lâu kia vì sao mà xuất hiện?

Vân Dương nói:

- Chẳng lẽ là vì ba người các ngươi sao? Sai! Sai hoàn toàn!

Vân Dương nói như chém đinh chặt sắ:

- Thứ mà Tuyệt Sát lệnh muốn đối phó, chính là Tứ Quý lâu, chỉ có Tứ Quý lâu!

Hai mắt Tuyết Tôn Giả ngày càng sáng, Kiếm Tôn Giả cùng Sương Tôn Giả cũng như đại triệt đại ngộ.

Đúng a!

Bọn hắn không coi bản thân là người Tứ Quý lâu nữa, bí mật của Tứ Quý lâu bọn hắn cũng đều đã biết!

Nhưng điều mấu chốt... Đám người Niên tiên sinh, cũng không có ai biết điều này!

Giống như lời Vân Dương nói, tình huống hiện tại chẳng khác nào trận chiến với Lôi Động Thiên khi trước!

- Không sai... Diệu kế!

Tuyết Tôn Giả khẽ vê cằm.

- Không sai.

Trong mắt Kiếm Tôn Giả cũng hiện lên tinh quang lấp lóe, khí thế cũng trở nên sắc bén như xưa, không còn vẻ uể oải mới rồi.

- Quả là túc trí đa mưu, cao minh, cao minh!

Sương Tôn Giả mừng rỡ nhìn Vân Dương.

Hiển nhiên, ba người đều đang nghĩ tương lai sẽ làm gì, phải làm thế nào.

- Đã nói hai kế thượng trung, chúng ta lại nói đến hạ sách một chút, hạ sách này thực ra cũng không phải...

Vân Dương còn chưa nói xong, đã bị Tuyết Tôn Giả cắt lời:

- Hạ sách này không cần nói, chúng ta chọn trung sách, trung sách này đã là sách lược đối ứng tốt nhất!

Vân Dương đổ mồ hôi:

- Vẫn là để ta nói nốt rồi hãy quyết, hạ sách này...

- Nói cũng không có tác dụng, vậy nói làm cái gì? Ngươi tốn nước bọt, chúng ta cũng lãng phí thời gian a!

Kiếm Tôn Giả một bộ đương nhiên nói:

- Chuyện này cứ quyết vậy đi.

Vân Dương nhất thời câm lặng.

Thực sự đủ lôi lệ phong hành.

- Nếu ba vị đã quyết định, như vậy ta cũng không dông dài, có điều vẫn cần nhắc nhở các vị một câu.

Vân Dương nói:

- Chờ viện binh tới, các ngươi phải khống chế cảm xúc, biểu lộ... Bảo đảm không lộ sơ hở, nếu không... Ba người các ngươi thực sự xong đời....

Tuyết Tôn Giả tức giận không vui:

- Chúng ta hành tẩu giang hồ mấy chục năm trời, chẳng lẽ ngay cả chút đạo lý này cũng không hiểu...

- Việc này không nên chậm trễ, ta lập tức liên hệ về lâu.

Tuyết Tôn Giả đột nhiên đứng lên:

- Đối phương đã phát Tuyệt Sát lệnh, sát thủ đỉnh cấp khắp Thiên Huyền đại lục cũng không phải là số ít. Nếu để chậm hơn nữa, chỉ sợ đến lúc bị người phanh thây, viện binh cũng còn chưa tới kịp, tính mạng là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đại kế mới quan trọng.

Vân Dương đồng ý:

- Không sai, việc này xác thực nên làm sớm, không thể để chậm trễ!

- Cứ làm vậy đi!

Sương Tôn Giả híp mắt nhìn Vân Dương, tựa tiếu phi tiếu:

- Vân công tử, không hổ là thần tử trung thành của Ngọc Đường, vì tìm phiền toái cho Tứ Quý lâu, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào a, quả thực đã nhọc lòng!

Vân Dương tức giận không vui:

- Sương Tôn Giả nói gì vậy, thứ nhất, ta làm vậy là giúp các ngươi, thứ hai... Tứ Quý lâu với Ngọc Đường đế quốc ta có thù không đội trời chung, chẳng lẽ ta muốn gây phiền phức cho bọn họ lại là việc không nên? Không hợp lý hả?

- Nên vậy, nên vậy, vô cùng hợp lý...

Sương Tôn Giả cười khổ.

Chưa thấy người nào ngay thẳng như vậy a, hoàn toàn không chút che giấu!

- Mong các ngươi tuyệt đối không nên lộ ta ra ngoài.

Vân Dương dặn dò:

- Vì các ngươi, ta thực đã hết lòng quan tâm giúp đỡ a, nếu như các ngươi bán ta ra ngoài... Như vậy, ta coi như chết oan...

- Tuyệt đối không có chuyện đó!

Ba người trịnh trọng thề.

Địch nhân của địch nhân, chính là trợ giúp của bản thân, việc này lý nào cũng không nên bán a!

- Lập tức cầu viện!

Đám người Tuyết Tôn Giả thương nghị xong xuôi, lập tức thi hành, đề phòng chuyện chẳng may, trù bị tình huống xấu.

Vân Dương đi thẳng, toàn thân cảm thấy nhẹ nhàng thư sướng, khoái ý chưa từng có.

Có điều trên đường về, Vân Dương đã lại đem chuyện này gạt hẳn sang bên, bắt đầu trù tính chuyện khác.

Tuyệt Sát lệnh đã hiện, chỉ cần tam đại Tôn giả không để lộ sơ hở, như vậy Tứ Quý lâu sẽ phải đối mặt với sự khiêu chiến của tất cả sát thủ trong thiên hạ, lấy thái độ tự cao của Niên tiên sinh, lấy uy danh của Tứ Quý lâu, tuyệt đối sẽ không thể bỏ mặc tam đại Tôn giả, tin rằng trong một thời gian tương đối dài sắp tới, trò hay sẽ lần lượt lên đài, có thể đoán được hai bên đều phải hao binh tổn tướng, thực lực đại tổn. Điều này chính là thứ mà hắn muốn thấy.

Mà chiến lực hai bên tập kết lúc này, cũng vượt xa phạm trù ngăn cản của Vân Dương, đụng một chút chính là thương cân động cốt, cho nên hắn thúc đẩy đến đây đã là cực hạn, chuyện tiếp đó chỉ cần bỏ mặc, tọa sơn quan hổ đấu là tốt nhất.

Việc của hắn hiện tại, chính là đặt trọng tâm lên những chuyện khác, thù của lão cha còn chưa giải quyết, tên tiểu nhân Âu Dương Tiêu Sắt kia từ khi rời khỏi Tử Long thành, vẫn không thấy lộ chút tung tích hạ lạc!

Thủy Vô Âm bị Vân Dương thúc tới gấp muốn nhảy lầu, nhưng cho dù lấy hệ thống tình báo hiện tại của Cửu Thiên lệnh, vẫn không thể thu được bất cứ tin tức gì, tựa như người này đã biến mất khỏi thế gian.

- Lần này Tuyệt Sát lệnh xuất hiện, có lẽ cũng chính là thời cơ để tìm được kẻ này, tên Âu Dương Tiêu Sắt này cùng lão cha hắn đều là sát thủ đỉnh cấp một thời, nói không chừng lần này cũng sẽ tới tham gia hội nghị!

Trong mắt Vân Dương ánh lên sát khí cuồng nhiệt.

Nói tới người mà Vân Dương hận nhất hiện nay, Niên tiên sinh chiếm cứ ngôi đầu, mà hạng thứ hai chính là Âu Dương Tiêu Sắt!

Mối thù của Lão Độc Cô, có thể nói là tâm bệnh lớn nhất hiện nay của Vân Dương!

- Toàn lực chú ý tung tích Âu Dương Tiêu Sắt!

Vân Dương truyền tin cho Thủy Vô Âm.

Thủy Vô Âm nhận được tin tức, có chút dở khóc dở cười.

Từ bấy tời giờ, hắn vẫn chưa từng buông lỏng a.

Ngài một ngày thúc đến tám lần, ai dám phớt lờ? Nhưng vấn đề là... Thực sự không tìm thấy.

...

Trước cửa Vân phủ, Vân Dương mang theo tâm sự nặng nề bước vào đại môn, liếc mắt liền thấy một thân ảnh mảnh mai, lóe lên dưới gốc hoa thụ, tựa như một con thỏ nhỏ bị kinh sợ, lặng yên tiến vào Tây sương phòng.

Đó là... Kế Linh Tê!

Vân Dương thở một hơi thật dài.

Mấy ngày hôm nay, không chỉ có Vân Dương chạy bốn phía mà tìm tung tích Nguyệt Như Lan, mà Kế Linh Tê cũng tương tự như vậy, thế nhưng thủy chung không thu được bất cứ tin gì, tốn công vô ích.

Đến mức gần đây, mỗi khi Vân Dương từ ngoài trở về, Kế Linh Tê đều sẽ đứng ở bên mà nhìn chằm chằm, trong mắt đầy vẻ chờ đợi.

Đôi mắt tú lệ hiện lên thần sắc khao khát, khiến mỗi khi Vân Dương nhìn thấy, đều cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹn.

Mỗi một lần, Vân Dương đều chỉ có thể im lặng mà đối mặt.

Bởi vì, không có bất cứ kết quả nào.

Cứ liên tục như thế, Vân Dương thậm chí đã không thể nói đến câu không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.

Mà thần sắc trong mắt Kế Linh Tê lại dần ảm đạm, về sau chỉ cần nhìn qua sắc mặt Vân Dương, lập tức im lặng trở về phòng.

Từ đầu tới cuối không nói một câu.

Lúc này im ắng thực đúng như một cực hình, cái cảm giác yên lặng ảm đạm bao phủ, đem tất cả buồn khổ đau đớn giấu ở trong lòng, không ai có thể cảm giác!

Mấy ngày gần đây, Vân Dương không còn nhìn thấy Kế Linh Tê ra nghênh tiếp hắn nữa. Xem ra, đối với chuyện tìm kiếm Nguyệt Như Lan, Kế Linh Tê cũng đã tuyệt vọng.

Nhưng mà vừa rồi nhìn thoáng qua, Vân Dương lại lập tức minh ngộ, Kế Linh Tê không phải không muốn hỏi, mà chẳng qua là biết rõ không có kết quả... Không muốn tăng áp lực cho hắn mà thôi.

Vân Dương thầm thở dài, cất bước đi qua, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.