Đừng tự làm mình mất mặt?
Ánh mắt Hồng Trảm lại càng trở nên nguy hiểm dị thường.
Phóng nhãn toàn bộ Thiên Huyền đại lục, có ai dám bảo Hồng Trảm tự làm mất mặt?
Đã rất nhiều năm, ông chưa từng nghe có người nói ra mấy chữ này trước mặt ông.
Ông ta nhìn Vân Dương, nói:
- Lý do?
Vân Dương thong thả bước về phía trước hai bước, lãnh đạm nói:
- Khách giang hồ đến Thiên Đường thành muốn làm gì thì làm, muốn giết ai thì giết, muốn chấp hành nhiệm vụ gì ta không quản, cũng chẳng phải việc ta nên quản.
- Với người của hai tổ chức sát thủ các ngươi mà nói, các ngươi nhận tiền để lấy mạng, chấp hành nhiệm vụ cũng chẳng có gì đáng trách, ta đương nhiên không xen vào. Trừ phi người các ngươi muốn giết có liên quan đến ta. Như vậy, ta đương nhiên sẽ làm chuyện đó với các ngươi. Điều này không cần phải nói, hẳn Hồng Đường chủ cũng hiểu. Đây chính là lập trường của ta.
Hồng Trảm nghe xong, trầm giọng nói:
- Vân công tử nói rất hay, rất hợp tình hợp lý. Nhưng những lời này và hành động của Vân công tử dường như có chút mâu thuẫn?
- Có mâu thuẫn gì sao? Vì sao Hồng đường chủ không hỏi một chút xem thuộc hạ của mình đã làm những chuyện gì không nên làm? Ở Thiên Đường thành này, có bất cứ người nào hãm hiếp con gái nhà lành, hoặc ức hiếp người lương thiện, đừng nói là ta vô tình bắt gặp, cho dù chỉ là để ta biết, tất cả đều…
Vân Dương nhe răng cười một cái, nói:
- Phải bị giết.
Sắc mặt Hồng Trảm trở nên khó coi.
Chỉ nghe Vân Dương ung dung nói tiếp:
- Mặc kệ là Huyết Đao đường hay là tổ chức nào, cho dù ngươi là Đường chủ, chỉ cần phạm phải những chuyện này, ta cũng chẳng nể mặt.
Lúc này, một người đàn ông dáng người khôi ngô đi cùng với Hồng Trảm, ánh mắt tràn ngập ác ý nhìn chằm chằm Vân Dương, nói:
- Đường chủ, nói với cái thứ công tử ca này cũng vô dụng thôi. Tiểu tử này đã thừa nhận hắn giết người của chúng ta, vậy thì kết thúc chuyện này, trực tiếp xử lý chẳng phải tốt hơn sao?
Gã vừa nói xong, đám cao thủ còn lại của Huyết Đao đường lập tức ngo ngoe muốn động, nhất thời sát ý dâng cao.
Chỉ có Hồng Trảm vẫn im lặng.
Mặc dù vừa nãy ông ta tỏ thái độ hung hăng vấn tội, thậm chí dùng lời lẽ rất khó nghe, cường thế dị thường, nhưng thực chất bên trong không hề có ý định giết Vân Dương ở đây.
Với cách làm người của Hồng Trảm, có thể động đao giết người thì động đao, tránh thêm việc.
Nhưng nguyên nhân không động đao nằm ở chỗ, trong lòng ông ta biết rõ, loại người có vỏ bọc Thế tử Tiêu Dao Vương như Vân Dương cũng không phải nhân vật dễ giết.
Chỉ một thân phận này thôi cũng đủ để sát thủ trong thiên hạ phải chùn bước. Lấy việc bốn nước bao vây Ngọc Đường thất bại mà nói, không những nguy cơ bị diệt quốc không còn, mắt thấy còn thống nhất cả Thiên Huyền, nếu động đao lấy mạng con trai trưởng duy nhất của Tiêu Dao Vương Ngọc Đường đế quốc, phần huyết cừu này tuyệt đối không cách nào cứu vãn được.
Đừng nói chi đến tu vi võ lực của vị Vân công tử Ngọc Đường này cũng khó mà giải quyết. Mặc dù cái danh hoàn khố của Vân đại công tử lưu truyền rất rộng trước đây, nhưng trong trận đánh giữa Ngọc Đường và Đông Huyền, hắn đã một mình một ngựa xông trận, xuất nhập trăm vạn đại quân như vào chỗ không người, chém tướng đoạt cờ, danh tiếng vô lượng, lưu truyền thiên hạ, dùng sức của một mình mà áp chế rất nhiều cao thủ đỉnh phong của Ma Y phái, cũng đủ làm cho người ta phải ghé mắt, đủ để chứng minh hắn là cường giả Thiên cảnh.
Cho nên, Vân Dương Vân đại công tử này vừa có võ công tuyệt thế vừa có vỏ bọc thế tử Tiêu Dao Vương.
Động đao giết hắn?
Bất luận có đắc thủ hay không, cũng chỉ gây phiền toái cho bản thân mà thôi.
Cho dù trong tay ông ta có một tổ chức sát thủ nổi tiếng cũng chưa chắc đã gánh nổi hậu quả.
Một khi giết chết Vân Dương, khó mà tránh được đại họa diệt thân.
Một thế lực tổ chức giang hồ đỉnh phong, cuối cùng vẫn không cách nào chống lại một đế quốc cường thịnh.
Đối mặt với phiền toái đại siêu cấp này, mặc dù Hồng Trảm cao cao tự đại, nhưng cũng không dám trong lúc đang gánh một nhiệm vụ quan trọng lại gánh thêm một gánh nặng lên người mình.
Cho nên, đối với tình huống trước mắt, Hồng Trảm vẫn khá do dự. Mặc dù Hồng Trảm cảm thấy không nên ra tay với Vân Dương, nhưng năm thuộc hạ đi theo ông ta lại không nghĩ được xa như vậy, mà ông ta thì lại không muốn bị mất mặt.
Thân là lão đại nhất định phải có khí thế của lão đại. Cái gọi là thua người không thua trận chính là đạo lý này.
Cho dù Vân Dương có bối cảnh thâm hậu, năng lực bản thân lại cao, nhưng có mấy lời Hồng Trảm không thể không nói. Dù sao, đối phương giết nhiều người của mình như vậy, chẳng lẽ một câu nói cũng không nói được?
Đây cũng chính là nguyên nhân Hồng Trảm thể hiện tư thái hùng hổ, dọa người ngay từ ban đầu, nhưng lại rất kiên nhẫn nghe Vân Dương nói.
Thậm chí nếu Hồng Trảm biết Vân Dương không phải đồ đần, tất nhiên cũng sẽ liên tưởng đến, đối phương đến đây trong thời tiết như thế này, tuyệt đối không phải đến ngắm cảnh tuyết rơi mà là có chuyện khác để làm.
Chính vì điều này, ông ta tin rằng vị Vân công tử này không muốn là địch với ông ta, cũng không muốn liều mạng với ông ta.
Cho nên, Hồng Trảm chắc chắn Vân Dương sẽ phối hợp giải thích với mình. Cho dù khẩu khí cao ngạo, thái độ ác liệt nhưng cuối cùng cũng vẫn là giải thích.
Chỉ cần giải thích, hai bên sẽ có nấc thang mà đi xuống.
Về phần thái độ của Vân Dương ác liệt đến cỡ nào, Hồng Trảm ngược lại không quá để ý. Ông ta dùng ác ngôn cáo trạng trước, người ta là một công tử thế gia, làm sao có thể chấp nhận. Chế giễu lại cũng là chuyện nằm trong dự liệu.
Hồng Trảm cũng không định truy cứu. Cho dù có truy cứu, cũng đã vi phạm dự tính ban đầu của ông ta.
Cưỡng gian thiếu nữ nhà lành là tối kỵ trong giang hồ. Giết bọn họ cũng chẳng có gì đáng trách. Trong lúc ông ta định nói ra mấy lời xã giao, sau đó bỏ qua ân oán mà rời đi, thuộc hạ của ông ta ngay trong thời điểm mấu chốt lại muốn giết Vân Dương.
Bầu không khí đã rét lạnh vì tuyết, bây giờ lại càng thêm giương cung bạt kiếm.
Ta biết thuộc hạ của ta đui mù, nhưng không nghĩ lại đui mù đến mức không hiểu chuyện như thế, đoạt quyền nói chuyện của lão đại.
Nhưng điều khiến cho Hồng Trảm càng bất đắc dĩ chính là, đồng đội heo không chỉ có một người. Ông ta hết thảy mang đến năm tên đồng đội heo.
- Đại ca, giết hắn đi, báo thù cho các huynh đệ.
Lại thêm một người lên tiếng.
Sắc mặt Hồng Trảm càng lúc càng đen, càng lúc càng khó coi.
- Lão đại, ngàn vạn lần đừng để cho huynh đệ chết không nhắm mắt.
Lại thêm một con heo mở miệng.
Trong lòng Hồng Trảm như muốn khóc.
Ta làm sao muốn để bọn họ chết không nhắm mắt chứ? Không phải ta đã nghĩa chính ngôn từ đòi một lời giải thích cho bọn họ sao?
Tại sao các người lại không nói bọn họ đã làm ra chuyện gì chứ? Nếu đổi lại là các người, các người có dám nói tốt cho mình không?
- Đại ca, thi cốt của các huynh đệ còn chưa lạnh…
Một người khác than thở, khóc lóc.
Hồng Trảm: “...”
Vân Dương là loại người nào chứ. Hắn đương nhiên biết tâm tư của Hồng Trảm, cứ như vậy mà thản nhiên đứng nhìn gã Đường chủ này rơi vào tình huống khó xử.
Hắn giống như cười mà không cười nhìn Hồng Trảm, cũng không mở miệng xen vào, chỉ mỉm cười, nụ cười tràn đầy ý vị thâm trường.
Dù sao Hồng Trảm cũng là lão đại đứng đầu Huyết Đao đường, quả nhiên cầm được thì buông xuống được, có thể làm việc mà người khác không thể làm. Ông ta hung hăng trừng mắt nhìn đám thuộc hạ, sau đó nói:
- Huyết Đao đường chúng ta ăn cơm giang hồ, liếm máu trên đầu đao. Có rất nhiều chuyện có thể làm nhưng có những chuyện bỉ ổi, chúng ta tuyệt đối không thể chạm vào.
Ông ta nói tiếp:
- Bọn họ đã phạm vào kiêng kỵ trong giang hồ, tất nhiên trừng phạt đúng tội. Cho dù Vân công tử không giết, ta cũng sẽ giết.
Ông ta lại nói thêm vài lời cảnh cáo để vãn hồi mặt mũi, sau đó chuẩn bị rời đi.
Nếu quả thật đến chỗ này thôi, không những vãn hồi được mặt mũi mà còn có thêm tấm vải lót, cho dù không khỏi yếu thế hơn nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, không ảnh hưởng đến khí thế uy nghiêm của bản thân.
Nhưng một người vốn đang nằm bò dưới đất, toàn thân dơ bẩn không chịu nổi, lúc này chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Chỉ là một Huyết Đường đao thôi mà, cũng dám cuồng ngôn trước mặt bổn tọa. Ngân đao Hồng Trảm bất quá chỉ được bọn chuột nhắt giang hồ thổi phồng. Bây giờ ngươi lại đứng khoác lác trước mặt bổn tọa, quả là chán sống.
Hồng Trảm bị một câu nói bất thình lình làm cho những lời lẽ đã dự định sẵn trong đầu bị nghẹn lại trong cổ họng, một chút cũng không nói ra được.
Hồng Trảm quay lại nhìn lão gia hỏa không hiểu chuyện đột nhiên xuất hiện này, chỉ cảm thấy nổi trận lôi đình.
Chuyện gì vậy?
Ta đã muốn lặng lẽ rời đi.
Ngươi lại nắm chặt không buông, là có ý gì?
Ngươi nói như vậy, ngươi bảo ta làm sao xuống đài? Ngươi muốn gây sự sao, cái tên đầu đất kia?