Ta Là Chí Tôn

Chương 560: Ta biết tất cả!




Vân Dương đột nhiên nhớ đến Dương Ba Đào.

Vị quân soái của Ngọc Đường.

Y đã rơi vào hoàn cảnh thân bại danh liệt, đầu một nơi thân một nẻo, mà phụ thân của y chính là Băng tôn giả.

Dương Ba Đào sở dĩ rơi vào kết cục như vậy, cũng bởi vì phụ thân của y, Băng tôn giả.

Tuyết vẫn rơi rả rích.

Băng tôn giả đột nhiên thở dài một tiếng.

- Đào nhi...

Giọng nói của Băng tôn giả rất thê lương:

- Không biết bây giờ ở dưới Âm phủ, thê tử của con đã tha thứ cho con chưa?

Tiếng gió rít gào, thổi tan giọng nói của Băng tôn giả thành mảnh nhỏ.

Trong lòng Vân Dương hơi động.

Năm đó, Dương Ba Đào chết, hắn cũng có mặt. Nhưng tại sao...

Chuyện gì xảy ra vậy?

- Vi phụ có lỗi với con.

Xương cốt toàn thân của Băng tôn giả giống như không còn, ngồi bệt xuống mộ phần, giọng nói có chút nghẹn ngào:

- Có lỗi với con....

- Khi con còn nhỏ, ta đã không nuôi dạy con, cũng không tận trách nhiệm của một người cha, vẫn là mẫu thân của con nuôi con lớn. Sau khi con trưởng thành, ta cũng không hề giúp đỡ con. Con tòng quân, cả đời chinh chiến, thiên tân vạn khổ mới có được như ngày hôm nay. Nhưng vì ta, cuộc đời con mới hoàn toàn bị chôn vùi...

Phần mộ vẫn im ắng.

Chỉ có lời nói hối hận bay đi trong gió.

- Con ở dưới đó có từng oán trách vi phụ không?

- Haiz, con không thể nào không oán trách.

Băng tôn giả đưa hai bàn tay đã bị đông cứng lên che mặt, khóc lóc đau khổ.

Vân Dương lặng lẽ nhìn, chỉ thấy nước mắt của Băng tôn giả ngưng thành giọt băng.

- Vi phụ hối hận lắm...

Băng tôn giả nghẹn ngào ngào nói, gần như không thể thành âm thanh.

- Nếu ông trời cho ta một cơ hội làm lại từ đầu, ta nhất định sẽ hủy đi tu vi, trở về với gia đình, sống một cuộc sống bình yên, dần dần già đi rồi chết. Mệnh không dài cũng có gì phải lo lắng? Vợ con đều ở bên cạnh, chẳng phải còn tốt hơn tất cả mọi thứ sao? Cái gì là giang hồ bá nghiệp? Cái gì là thiên hạ vô địch? Tất cả đều là hư vô, không bằng con trai kính cho ta một chén trà...

- Các người không có ta vẫn sống rất tốt, nhưng khi nhận lại người cha này, trong nháy mắt cửa nát nhà tan.

Băng tôn giả nằm hẳn xuống đất, toàn thân run rẩy.

- Ta thật sự rất hối hận.

- Tại sao đến khi chịu vết thương trí mạng mới chịu suy nghĩ kỹ càng? Tại sao đợi đến khi hết thảy không thể vãn hồi mới hối hận?

- Ta hồ đồ rồi, đã đem khoảng thời gian hoàn mỹ nhất, hạnh phúc nhất của gia đình chúng ta chôn vùi đi.

Trong gió tuyết, gương mặt Băng tôn giả tràn đầy nước mắt.

- Ta đã tự tay chia rẽ hai người, tự tay mai táng gia đình chúng ta...

- Trước đó, ta vẫn cho rằng ta là Băng tôn giả của Tứ Quý Lâu, là Băng thần thiên hạ vô địch trong tương lai. Chỉ cần hoàn thành mục tiêu của ta, ta sẽ tồn tại vĩnh hằng. Ta vẫn không ý thức được mình đã sai rồi.

- Cho nên, ta mới bức bách con, để con phạm vào sai lầm ngất trời, đồng thời vì ta mà mất đi hết thảy.

- Nhưng bây giờ, bản thân ta bị trọng thương không còn sống lâu được nữa, ta mới chính thức hiểu ra cái gì là đáng quý nhất, đáng trân trọng nhất trong cõi đời này, mãi mãi không phải là sự tiếc nuối khi không thể trở thành Băng Thần, mà là con của ta, là người nhà của ta.

Giọng nói đau khổ của Băng tôn giả vẫn cứ

vang vọng trong gió tuyết:

- Ông trời ơi, tại sao, tại sao ông lại để cho ta tỉnh ngộ muộn như vậy? Con của ta đang có tiền đồ tốt đẹp, quyền cao chức trọng, trung thành tuyệt đối. Nó là một anh hùng. Anh hùng đấy. Ta đã tự tay đặt lên lưng con trai mình tiếng xấu muôn đời, khiến cho phấn đấu cả đời nó hóa thành hư vô.

- Con của ta từ nhỏ đã không có cha. Nó một mình vất vả phấn đấu, thậm chí còn lập gia đình, nhưng người cha này lại khiến cho nó mất đi toàn bộ. Ta có xứng làm cha hay không? Ta không xứng...

Băng tôn giả khóc càng lúc càng lớn.

Có lẽ nơi này là hoang sơn dã lĩnh, không có gì cần phải cố kỵ. Tiếng khóc của Băng tôn giả cũng không cần che giấu.

Ông khóc đến khản cả giọng.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên:

- Băng tôn giả, ngươi có biết vì sao đến bây giờ ngươi mới tỉnh ngộ không?

Tiếng khóc im bặt.

Toàn bộ thiên địa lập tức yên tĩnh trở lại.

Cơ thể Băng tôn giả cứng ngắc.

Cứng ngắc giữa thiên địa.

Tâm trạng của ông nhanh chóng bình ổn lại.

Một lát sau, ông lạnh lùng nói:

- Là vị bằng hữu nào tìm được nơi này? Có gì xin ra mặt, mọi người cũng dễ nói chuyện hơn.

Khóe miệng Vân Dương nhếch lên.

Dễ nói chuyện hơn?

Nói cái gì?

Ra ngoài, nói chuyện chính là sinh tử.

Nhưng Vân Dương không sợ.

Áo tím bay lên, gương mặt Vân Dương không hề thay đổi xuất hiện trước mặt Băng tôn giả, thản nhiên nói:

- Đã lâu không gặp, Băng tôn giả không nhớ cố nhân sao?

Con ngươi Băng tôn giả co rụt lại, nói:

- Thì ra là Vân công tử.

Sát cơ trong mắt dần dần tích lũy.

Vân Dương có thể cảm giác hắn phát hiện được bí mật của Băng tôn giả, đồng thời cũng đã nhìn thấy mặt yếu nhất của ông.

Cường giả tối cao, bất luận thế nào cũng không thể mạnh mẽ hoài được.

Cho nên, mặc dù ngoài mặt Băng tôn giả vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã phán cho Vân Dương án tử hình.

- Thì ra Băng tôn giả là phụ thân của Dương soái Dương Ba Đào.

Vân Dương lạnh lùng cười:

- Nghĩ không ra, Dương đại soái cả đời anh hùng ở Ngọc Đường chúng ta lại có một người cha ở Tứ Quý Lâu, ngược lại khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Cơ thể Băng tôn giả run lên:

- Dương Ba Đào chỉ là nghĩa tử của ta mà thôi.

Ông dừng lại một chút, giọng nói khàn khàn:

- Là một trong rất nhiều nghĩa tử.

Vân Dương cười mỉa mai, thản nhiên hỏi lại:

- Thật sao?

Giọng nói hời hợt bỗng nhiên khơi dậy toàn bộ lửa giận của Băng tôn giả. Ông bắt đầu bạo phát, thẳng người dậy, trợn mắt nhìn Vân Dương, nghiêm nghị nói:

- Có liên quan gì đến ngươi hay không? Vân Dương, ngươi cho rằng hôm nay ngươi còn sống rời khỏi chỗ này à?

Vân Dương cười như không cười:

- Có phải hay không cũng chẳng liên quan đến ta. Ta cũng chẳng có hứng thú muốn biết. Nhưng việc hôm nay ta có còn sống để rời đi hay không, cũng không phải một tên khốn kiếp hãm hại con ruột của mình như ngươi có thể quyết định.

Câu nói này hoàn toàn chạm vào nỗi đau của Băng tôn giả. Ông thét lên một tiếng, râu tóc dựng ngược:

- Ngươi nói cái gì?

Vân Dương lạnh lùng hỏi:

- Ngươi bị điếc à? Hay là tuổi tác của ngươi lớn quá rồi?

Tiếng gió rít gào, Băng tôn giả quát lên một tiếng:

- Ngươi muốn chết?

Thân hình trong gió tuyết đột nhiên hóa thành một cơn lốc liều mạng lao đến Vân Dương.

Vân Dương không tránh cũng chẳng né, đứng thẳng như núi, nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi có Cửu Tiêu Thải Hồng Thảo phải không? Ta cũng muốn nhìn một chút.

Đỉnh đầu Băng tôn giả đang gấp rút lao đến đột nhiên giống như có sấm sét đánh xuống, dừng lại giữa không trung, gương mặt biến đổi.

Phốc! Ông ta phun ra một ngụm máu tươi, đứng giữa không trung thê lương gào lên:

- Ngươi là ai? Vì sao ngươi lại biết?

Giọng nói như cú vọ, khiến cho người nghe thấy đều cho rằng đây không phải giọng nói của loài người.

Cửu Tiêu Thải Hồng Thảo.

Đó chính là âm mưu lớn nhất của ông đối với con trai.

Cũng chính là áy náy nhất của Băng tôn giả.

Vân Dương chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Băng tôn giả phía đối diện:

- Trước khi Dương Ba Đào chết, ta đã ở bên cạnh y.

Bịch, Băng tôn giả từ trên không trung rơi xuống. Bởi vì rơi quá nhanh, ông ta lại phun ra một ngụm máu tươi, nhìn chằm chằm Vân Dương:

- Ngươi nói cái gì?

Vân Dương nhàn nhạt nói:

- Trước khi Dương Ba Đào chết đã nói rất nhiều chuyện với ta.

Toàn thân Băng tôn giả run lên.

Khí thế, sát cơ trong khoảnh khắc tiêu tan không còn một mảnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Dương, bờ môi run rẩy.

Mặc dù ông không nói một lời nào, nhưng thần sắc trong mắt chính là cầu khẩn.

Ánh mắt Vân Dương vẫn lạnh lùng nhìn Băng tôn giả.

Gằn từng chữ:

- Ta biết tất cả.