Ta Là Chí Tôn

Chương 547: Tình Trời Sao Bổ, Hận Biển Khó Lấp!




Nghe Vân Dương đọc đến đây, Kế Linh Tê vốn đang trong trạng thái lắng nghe càng thêm chăm chú hơn. Đôi tai nàng dựng thẳng đứng, hết sức chăm chú lắng nghe, trong đó còn kèm theo tiếng nghẹn ngào khe khẽ, không hề bỏ sót chữ nào, khắc sâu toàn bộ sự quan tâm cuối cùng của ca ca vào trong lòng mình.

Cùng với nội dung di thư được nói ra, Kế Lăng Phong hồi tưởng lại những năm tháng gian khổ thời ấu niên của mình và muội muội cùng những oan ức của mình ở gia tộc Kế thị. Mặc dù nội dung này đều được nói ra với khẩu khí khôi hài, vui đùa nhưng Kế Linh Tê vừa nghe nước mắt vẫn vừa rơi như mưa.

Nhớ lại bao nhiêu năm nay, ca ca đã vì mình nỗ lực rất nhiều, bi thương vốn đã tích lũy đến cực điểm càng thêm chồng chất, trong lúc nhất thời nàng chỉ cảm thấy ruột gan đứt từng khúc, gần như khóc đến hôn mê bất tỉnh, khóc không thành tiếng...

- Ca ca... huynh thương muội muội nhất... sao huynh không thèm nhìn muội lấy một cái đã vưt muội mà đi chứ... Sao huynh lại đi rồi...

Hai mắt Kế Linh Tê đẫm lệ mông lung, lại một lần nữa nhìn vào bóng dáng Phong Tôn đang bay trong gió trên bức họa, lẩm bẩm nói.

- ... Muội muội của ta là tâm can bảo bối của ta, có thứ gì tốt đều sẽ cho nàng trước, bảo vệ và dỗ dành nàng thật tốt... Lúc muội muội ta tức giận thích nhăn mũi, ai làm muội muội ta nhăn mũi, ta sẽ bò ra khỏi quan tài đánh chết hắn!

Kế Linh Tê nghe thấy câu này thì cuối cùng đã không còn chống đỡ được, nàng nghẹn ngào kêu một tiếng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Nguyệt Như Lan ôm lấy cơ thể mềm oặt ngã xuống của Kế Linh Tê, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống nhưng lại trừng to mắt nhìn chằm chằm Vân Dương, yên lặng nghe di thư.

Nàng đang chờ, chờ phần thuộc về nàng dù trong mắt đã có chút thất vọng và bối rối.

Nàng không tin trong di thư sẽ không đề cập tới nàng, vị hôn thê của gã!

- Thứ hai... là vị hôn thê của ta!

Vân Dương vừa đọc ra câu này, hô hấp của Nguyệt Như Lan lập tức ngưng lại, trong cổ phát ra tiếng nghẹn ngào rất nhỏ sau đó thì hoàn toàn im lặng. Nàng hoàn toàn nín thở nhìn chằm chằm Vân Dương, chờ đợi...

Chờ đợi, chờ nghe xem Kế Lăng Phong để lại gì cho mình...

Vừa rồi, Nguyệt Như Lan rất sợ nghe Vân Dương đột nhiên nói một câu, di thư hết rồi, không còn nội dung nào khác, hoàn toàn không có phần nào liên quan đến nàng!

Nếu như vậy, Nguyệt Như Lan cảm thấy e là mình sẽ lập tức sụp đổ. Sau khi người trong lòng qua đời còn gặp phải một đả kích nặng nề khác, thậm chí không hề nhẹ hơn tin dữ trước đó bao nhiêu!

May là trong di thư của Kế Lăng Phong có một phần liên quan tới nàng!

Chàng ấy vẫn còn nhớ ta!

Trong vết tích cuối cùng chàng ấy lưu lại còn có cả ta!

Trong lòng Nguyệt Như Lan đắng cay ngọt bùi, bi thương khủng hoảng cùng nhau xông thẳng lên đầu. Trong lúc nhất thời nàng chỉ cảm thấy cả người mình như đang rơi vào trong sương mù, cả người như lơ lửng... giống như giẫm lên mây.

Cái kẻ không có lương tâm chàng vẫn còn nhớ ta sao?

- ... Rất thích nàng, nàng tên Nguyệt Như Lan, có êm tai không? Đây chính là người ta thích nhất, cũng có lỗi nhất ngoài muội muội ta...

Nguyệt Như Lan nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt rào rào rơi xuống.

Kế Lăng Phong.

Kế lang!

Có mấy lời này của chàng, đời này của ta... cũng đáng rồi!

Đã đủ rồi!

- ... Chỉ cần ta sống, ta nhất định sẽ cưới nàng. Chờ chuyện của Cửu Tôn chúng ta kết thúc, ta mời các ngươi uống rượu mừng, mời tất cả huynh đệ cùng uống rượu mừng...

Sau khi Nguyệt Như Lan nghe xong câu nói đó, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt của nàng lộ ra nụ cười đau khổ nhưng vẫn có chút vui mừng.

Ta chờ chàng đến cưới ta.

Ta chờ đến bây giờ.

Ta vẫn đang chờ.

Nhưng chàng... không thể tới nữa rồi...

- Đương nhiên, nếu ta thật sự chết rồi thì phiền huynh đệ nhìn thấy di thư của ta nói với nàng một tiếng, ta đã thay lòng, cưới một nữ tử mặt nào cũng xuất sắc hơn nàng và đi tị thế ẩn cư rồi...

Vân Dương vừa đọc ra những lời này, sắc mặt Nguyệt Như Lan lập tức thay đổi.

Đầu tiên là trở nên trắng bệch, sau đó trở nên đỏ bừng, sau đó lại đổi thành hai mắt tóe lửa, răng nghiến chặt, thở hồng hộc.

- Tên khốn! Sao chàng dám? Sao dám chứ?

Nguyệt Như Lan mắng một câu, nhưng nước mắt lại chảy ròng.

- ... Giao Long Châu cho muội ta... khối ngọc này... là của Lan nhi... cũng có thể trả cho nàng...

Kế Linh Tê vừa mới tỉnh lại nhìn Vân Dương mở một hốc tối trong mật thất lấy ra một viên Giao Long châu và một khối ngọc liền rên rỉ một tiếng rồi lại hôn mê bất tỉnh.

Ngón tay ngọc nhỏ dài của Nguyệt Như Lan nắm chặt lấy khối ngọc này, dường như muốn bóp vụn khối ngọc.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn cẩn thận, trân trọng dị thường, đặt khối ngọc vào trong lòng mình.

- ... Năm đó, ta từng để lại cho Lan nhi một câu, đợi ta trở thành anh hùng quấy động phong vân chắc chắn sẽ mang theo mười vạn đại quân cưới nàng về làm vợ... Vốn phần tâm ý này của ta đến nay chưa từng thay đổi, nhưng, nếu bức di thư này cuối cùng bị các ngươi nhìn thấy, đó thật sự là anh hùng nhất mộng, hồng nhan cả đời rồi...

Vân Dương nói xong.

Còn mấy câu nhờ mai mối cho Nguyệt Như Lan, Vân Dương không đọc ra.

Hắn không muốn đọc.

Hắn biết nếu mình thật sự đọc hết ra, tim Nguyệt Như Lan chắc chắn sẽ một lần nữa bị tổn thương nặng nề.

- Chỉ có vậy thôi...

Giọng Vân Dương rất trống rỗng:

- Còn lại đại khái nói về bí mật giữa huynh đệ bọn ta, không liên quan gì đến các nàng, biết cũng vô ích...

Nguyệt Như Lan ôm lấy Kế Linh Tê, sửng sờ nửa ngày, rất lâu không nói gì, chỉ có nước mắt chảy dài, róc rách rơi xuống.

Lúc này trong mắt nàng đã không còn phẫn nộ, không có chờ đợi, thậm chí, ngay cả bi thương cũng đã không còn. Trong đôi mắt vốn linh động chỉ còn một mảnh tro tàn, vô cùng cô đơn...

- Cả đời bát huynh... chỉ nhớ nhung hai người duy nhất, đó chính là hai nàng.

Vân Dương nặng nề nói:

- Lan tỷ, Linh Tê,,, sau này hai nàng nhất định phải sống thật tốt, đừng để bát huynh ra đi không an lòng.

Nguyệt Như Lan sâu kín nói:

- Hắn là Phong Tôn đại nhân cao cao tại thượng, cả đời vì nước vì dân, quả nhiên hiệp chi đại giả, sao có thể nhớ đến những chuyện nhỏ nhặt của chúng ta... Còn muốn ngươi nói với ta hắn đã thay lòng, cưới được một nữ nhân mặt nào cũng hơn ta... Haha, hắn suy nghĩ thật sự quá chu đáo rồi!

Vân Dương thở dài nói:

- Lan tỷ... Nếu ta ở trong hoàn cảnh của Bát ca... Ta cũng sẽ viết như vậy...

Nguyệt Như Lan thở dài, nói khẽ:

- Ngươi cũng có viết loại di thư này sao?

Vân Dương cười khổ gật đầu:

- Chín người đồng lòng làm việc, những chuyện an bài hậu sự tương tự Bát ca, ta cũng làm.

Nguyệt Như Lan nói:

- Vậy trong di thư của ngươi cũng có sắp xếp cho nữ tử trong lòng ngươi ái mộ sao?

Vân Dương vội vàng cười khổ:

- Lan tỷ quá đề cao ta, ta tổng mới được bao tuổi chứ... làm gì có tâm tư cỡ này, cái tình tiết này bớt đi là được rồi.

Nguyệt Như Lan nói:

- Tức là cho tới giờ ngươi chưa từng có nữ tử trong lòng, là ý này sao?!

Vân Dương nghe vậy thì khựng lại, trầm ngâm một lát, lúc này mới nói khẽ:

- Vâng, không có.

Nguyệt Như Lan thở dài, nói:

- Vân huynh đệ, ngươi muốn chúng ta sống tốt... bản thân ngươi càng cần phải sống tốt... không những vì những người sống chúng ta, mà còn vì những người đã qua đời kia...

Vân Dương gật đầu:

- Vâng, trước khi báo thù cho các ca ca, ta tuyệt đối sẽ không chết!

Nguyệt Như Lan im lặng, không nói nữa. Giờ khắc này bi thương đã tràn ngập trong mật thất có ba người này. Bất kỳ những lời an ủi nào đều không có ý nghĩa ở đây.

Kế Linh Tê vì bi thương quá độ nên đã hôn mê bất tỉnh.

Cho tới khi ba người rời khỏi mật thất thì trên đường đi cũng không ai nói gì.

Cho tới khi rời khỏi cánh cửa mật thất, lúc chuẩn bị ra ngoài Vân Dương mới bất ngờ nghe thấy Nguyệt Như Lan thấp giọng tự lẩm bẩm.

- Đợi chuyện của huynh đệ Cửu Tôn chúng ta kết thúc, ta mời các ngươi uống rượu mừng.

- Đợi ta trở thành phong vân anh hùng nhất định đem mười vạn đại quân cưới nàng về làm vợ.

- Lăng Phong... Nếu chàng muốn cưới ta, không cần mười vạn đại quân...

Nguyệt Như Lan nhẹ giọng nỉ non:

- Chỉ cần một câu của chàng... trọn đời vĩnh viễn...

- -----

Nhất thế chi minh ngôn do tại, tam sinh lộ thượng độc thảng dương;

Hận hải tình thiên nhân hà xử, bán hồ hỉ tửu túy đoạn tràng.