Ta Là Chí Tôn

Chương 545: Tìm Được Chàng Rồi!




Vân Dương tằng hắng một cái, cười khổ nói:

- Lan tỷ, chuyện tỷ hỏi ấy... thật sự không liên quan lắm đến tiểu đệ, cùng lắm chỉ có thể là cơ duyên xảo hợp... Ta thật sự việc này rất không liên quan đến mình... Cho nên tỷ hỏi như vậy ta mới cảm thấy không biết nên bắt đầu nói từ đâu, vẫn mong tỷ thông cảm cho phép ta cẩn thận hồi tưởng lại một chút để có thể cân nhắc câu chữ... Như vậy ta nói cũng lưu loát mà tỷ nghe cũng thoải mái hơn đúng không nào...

Nguyệt Như Lan rõ ràng không tin, lạnh lùng hừ một tiếng, liếc mắt nhìn hắn chằm chằm.

Kế Linh Tê mặt mũi tràn đầy lo lắng nhưng lại dịu dàng thì thầm nói:

- Ngươi cứ từ từ nghĩ, từ từ cân nhắc câu chữ, chúng ta không vội.

Cho dù ngoài miệng nói không vội, nhưng mà bàn tay nhỏ đã siết chặt lại đến mức khớp xương cũng trắng bệch kia đã bán đứng cảm xúc lo lắng của nàng.

Vân Dương trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng thở dài, quyết định nói thẳng chân tướng.

Dù sao cứ che giấu mãi như vậy cũng không phải phải cách. Tuy nói thực tin bát ca của các nàng đã chết là một sự tàn nhẫn, nhưng cứ mãi che giấu, nhìn các nàng đau khổ tìm kiếm khắp thế gian thì càng tàn nhẫn hơn.

Lúc trước hai nàng vì tìm kiếm Kế Lăng Phong đã chết mà đã bỏ lỡ bao nhiêu năm tuổi xuân, chẳng lẽ còn phải để các nàng mãi tìm kiếm một người đã không còn chút hy vọng gì?

Để các nàng bị dày vò mãi như vậy?

Thậm chí, hành động tìm kiếm của các nàng không chỉ đơn thuần là lãng phí tuổi xuân, mà trong quá trình đó chưa hẳn sẽ không dẫn đến những nguy hiểm không biết trước được, gặp phải Lôi Động Thiên trước đó là một chứng cứ rất rõ ràng. Nếu che giấu đã không có quá nhiều ý nghĩa vậy thì cứ lộ rõ chân tướng đi. Dù sao đau đớn nhất thời còn hơn lo lắng cả đời!

Còn thân phận của mình...

Đối mặt với tẩu tử của mình và muội muội của bát ca, bại lộ... cũng bại lộ rồi!

- Ta hiểu rWrjuYBdwWṠồi, hai người đi theo ta.

Vân Dương đứng dậy, đi trước dẫn đường.

"?"

Trong lòng Kế Linh Tê còn đang định truy vấn, rốt cuộc có chuyện gì mà không thể nói rõ ở đây, phải đến một nơi khác phân trần thì bị Nguyệt Như Lan giữ lại, im lặng kéo Kế Linh Tê chưa kịp lên tiếng đi theo Vân Dương ra ngoài.

Nguyệt Như Lan lan tâm huệ chất, từ hành động của Vân Dương nàng đã đoán ra, Vân Dương muốn nói với các nàng một bí mật kinh thiên động địa, hơn nữa bí mật này có liên quan đến Kế Lăng Phong.

Vậy thì nơi này thật sự không phải chỗ nói chuyện.

Mặc dù nơi này là Vân phủ nhưng không phải là nơi có thể không cố ý, nói ra chuyện cơ mật.

Vì thế dĩ nhiên nàng sẽ im lặng đi theo.

Bất kể như thế nào, Vân Dương cũng sẽ không làm hai người mình thương tổn. Nơi Vân Dương cho rằng an toàn thì ít nhất sẽ nắm chắc hơn nơi này nhiều. Đặc biệt hiện tại chuyện có dính tới Kế Lăng Phong, phàm có một chút nguy hiểm cũng phải né tránh.

Ba người nối đuôi nhau bước vào tiểu viện của Vân Dương, tiến vào thư phòng, Vân Dương tiện tay nhấn một cái.

Một bức tường đá nặng nề im lặng mở ra.

Vân Dương đi vào đầu tiên.

Kế Linh Tê và Nguyệt Như Lan thấy vậy thì lấy làm kinh hãi, các nàng đã ở trong Vân phủ một thời gian khá dài, trước đó Vân phủ xây dựng lại các nàng cũng có mặt, cũng được coi là có phần tận mắt chứng kiến Vân phủ xây dựng lại. Nhưng trước nay các nàng không hề biết trong Vân phủ còn bố trí cơ quan xảo diệu như thế này. Đây gọi là gặp gì biết nấy, chỉ cần nhìn thông đạo thâm thúy kéo dài không thấy đầu bên kia này là không khó có thể tưởng tượng công trình này cực kỳ khổng lồ!

Còn cả bức tường đá dày khoảng ba trượng kia lúc mở ra hoàn toàn lặng lẽ cũng xảo diệu đến cực điểm, nhìn mà chỉ có thể cảm thán!

Hai nàng đều là người thông tuệ vừa nhìn thấy cảnh này lại hồi tưởng lại biểu hiện của Vân Dương ban nãy, trong lòng không khỏi nặng trĩu.

Nói về cái chết của vị hôn phu mình, đại ca mình mà phải chạy tới nơi bí mật như thế này thì đã đủ nói rõ tính nghiêm trọng của vấn đề!

Ba người vừa mới bước vào trong thì cánh cửa mật thất liền một lần nữa đóng lại, vẫn vô cùng lặng lẽ, rất kín kẽ, giống như trên bức tường kia không hề có cửa đá vậy.

Đồng thời trong miệng mật thất bị đóng cũng hơi sáng lên, trong thông đạo dần phát sáng rồi kéo dài, kéo dài xa thật xa.

- Dạ sắc thạch!

Nguyệt Như Lan thấy vậy thì đôi mắt đẹp sáng lên.

Nguyệt Như Lan xuất thân danh môn vọng tộc, kiến thức rộng rãi, làm sao không biết trước mắt là vật để chiếu sáng.

Dạ sắc thạch là tồn tại hiếm có còn hiếm hơn cả dạ minh châu. Dạ sắc thạch là chỉ loại tinh thạch đặc biệt chỉ ở hoàn cảnh tối đen năm ngón tay đưa lên cũng không thể nhìn thấy mới có thể phát ra ánh sáng. Nhưng phàm là nơi xung quanh có chút ánh sáng, dạ sắc thạch sẽ giống với hòn đá bình thường, chắc chắn sẽ không lộ ra chút khác thường nào nên rất khó có được nó.

Mà bây giờ, vào lúc này, ở ngay đây, phía trước mặt chính là dạ sắc thạch kia, hơn nữa cứ cách mỗi ba trượng lại có một viên. Khoảng cách giữa mỗi viên dạ sắc thạch với nhau là ba trượng, nói chung cũng chỉ vì khoảng cách cảm ứng lẫn nhau của dạ sắc thạch là năm trượng mà thôi.

Thiết kế khéo léo này quả nhiên vô cùng tuyệt vời.

Trong không khí im lặng và sáng sủa trước mắt, bóng dáng áo tím của Vân Dương phiêu nhiên tiến lên trước, cùng với bước chân đi về phía trước của hắn, cảm xúc của hai nữ tử kia càng ngày càng nặng nề.

Rốt cuộc là bí mật kinh thiên động đại cỡ nào mà phải tới nơi như thế này để nói?

Chắc chắn một nơi như bí tàng hoàng gia sẽ không tốn công tốn sức xây không...

Sau khi liên tiếp cua vài ngõ cua thì trước mặt xuất hiện một đại sảnh. Xuyên qua đại sảnh Tần Dương lại ấn vào một bức tường khác, lại một mật môn xuất hiện, chỉ cần nhìn lướt qua đã nhìn thấy vô số bảo bối.

Bảo bối ở đây có thể được xưng là bảo vật, bởi một vật tùy tiện nào đó đều là những thứ người thường cả đời chưa thẳn đã có thể nhìn thấy hoặc là nghe nói.

Chắc chắn trên 99% người tới đây đều cho rằng đây đã là điểm cuối cùng. Nơi cất nhiều thiên tài địa bảo hãn thế kỳ trân như vậy đương nhiên nên là điểm cuối cùng rồi.

Thậm chí hai nữ tử cũng nghĩ như vậy. Hai nàng nghĩ có lẽ Vân Dương nên nói ra ngọn nguồn sự việc liên quan đến Kế Lăng Phong rồi. Đã nến nơi bí ẩn thế này rồi mà còn không phải sao?!

Bất ngờ là Vân Dương không hề dừng lại, hắn quay người điểm một cái vào vị trí bên trái chỗ vừa tiến vào lập tức một cánh cửa mật thất chậm rãi mở ra.

Đây chính là góc chết của tư duy con người!

Cho dù là nơi này có bị người xâm nhập tìm tới, đối phương vẫn không cam lòng, vẫn sẽ tìm cơ quan trên ba bức tường khác nhưng chắc chắn gã sẽ không thể nào nghĩ, ngay mặt làm cửa tiến vào lại ẩn một mật môn khác.

Tinh túy của bố trí này chính là không muốn ngươi nghĩ ra, cho dù nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra!

Nguyệt Như Lan và Kế Linh Tê thoáng nhìn nhau đều có thể thấy được tia thán phục và sợ hãi trong mắt đối phương.

Hai nữ tử đầu bội phục tâm tư cẩn thận và sự bố trí khéo léo của Vân Dương.

Quả nhiên nhìn thấy thì chỉ biết than thầm!

Mất thất đen ngòm vừa mới xuất hiện này bên trong không hề có thiết bị chiếu sáng như da minh châu hay dạ sắc thạch, nó tạo nên chênh lệch rõ rệch với hoàn cảnh trước đó.

Vân Dương đứng ở cửa, không lập tức bước vào mà như pho tượng, giống như đang chần chừ gì đó.

Một hồi sau, Kế Linh Tê bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.

Bóng lưng Vân Dương đang ở trước mắt, giống ngọn núi hùng vĩ như ngày thường nhưng Kế Linh Tê lại đột nhiên cảm nhận được sự cô độc, thê lương, bi thương khó nói thành lời từ bóng lưng thẳng tắp này.

Một tiếng thở dài thoải mái vang lên, cuối cùng Vân Dương đã cất bước bước vào gian mật thất đen ngòm kia, lập tức, một vùng tăm tối trong nháy mắt bao phủ hắn.

Gần như vào thời khắc này, Vân Dương đã thuận thế hóa thân trở thành u linh, hòa thành một thể với bóng đêm.

Sự sợ hãi trong lòng Kế Linh Tê còn chưa kịp dâng lên thì đã thấy ánh lửa trong mật thất đột nhiên sáng lên, hoàn toàn xua tan đi đen tối vô biên.

- Vào đi!

Một mình Vân Dương lặng lẽ đứng trong mật thất.

Kế Linh Tê và Nguyệt Như Lan gần như vô thức bước vào theo, giống như lúc trước, cánh cửa mật thất sau lưng lặng lẽ đóng lại.

Biến hóa này lại khiến nơi này lập tức trở thành không gian độc lập hoàn toàn bị phong bế!

Hai nữ tử vốn đang mờ mịt lập tức sinh ra một cảm giác khác thường, giống như bắt đầu từ giờ khắc này gian mật thất này đã hoàn toàn cách ly với thiên địa hồng trần!

Gần như đồng thời, một không khí nghiêm túc áp bức dị thường bao phủ lấy hai người.

Hai nữ tử chăm chú đảo mắt nhìn quanh thì thấy đối diện mật thất treo một bức vẽ cực lớn!

Ừm, nói là tranh treo tường chi bằng nói cả mặt tường chính là một bức họa.

Phía trên là một mảnh lờ mờ, vô cùng hỗn độn. Bên dưới là sơn hà đại địa, như núi sông vô tận.

Chính giữa bức vẽ có tám người.

Tám người áo đen bịt mặt.

Một người, cho dù dùng khăn đen che mặt, mặc quần áo đen che giấu nhưng khí độ vẫn nghiễm nhiên ung dung, chỉ đứng chắp tay mà đã thể hiện rõ đại khí đường hoàng, dưới chân sơn hà rung chuyển, thổ long xoay tròn, sơn băng địa diệt. Uy thế rõ ràng như vậy nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh nhạt, lù lù bất động.

Người thứ hai đứng nghiêng người, một tay đưa ra, trước mặt là một khi rừng rậm cây cối khô cằn vặn vẹo cực điểm, rễ cây vặn xoắn giống như một đám ác ma đột nhiên vươn hai tay ra.

Người thứ ba im lặng đứng bên trái người đầu, dưới chân sóng bạc chọc trời, đào nhiên vô tận.

Người thứ tư hai duỗi tay, vô số đao kiếm lao vào tay gã, trong lòng bàn tay gã rõ ràng là một mảnh khí tướng kim loại, ánh sáng lập loè, rung động lòng người.

Người thứ năm toàn thân sôi nổi, dưới người còn có hỏa long hét giận dữ, vừa nhìn đã bất giác nảy sinh cảm giác cực nóng.

Người thứ sáu bị ngàn vạn thiên lôi quấn quanh một cánh tay giơ cao, giống như đây là nơi quy tụ và xuất phát của thiên lôi lít nha lít nhít!

Thứ bảy người một tay chắp sau lưng, một tay quét ngang xuống, chỉ có thể nhìn thấy màu đỏ tươi đầy rẫy, máu tung vạn dặm, kéo dài vô tận.

Người thứ tám cuối cùng cũng toàn thân áo đen, cả người bay vút vào trong mây mù, trước và sau người đều hiện rõ trường phong vạn dặm, phong vân khuấy động chi tướng, mặt dù không thể thấy rõ diện mạo nhưng chỉ một con mắt của mé khuôn mặt đã lóe lên sự sảng khoái và thoải mái. Thân hình đó có sự tiêu sái không thể nói bằng lời, không ai có thể bì nổi.

Dường như cho dù gã có đối mặt với trường thiên đại địa thì vẫn có thể thoải mái cuồng tiếu.

Tám người áo đen!

Ánh mắt Kế Linh Tê đầy kinh hãi nhìn hình ảnh trước mặt, cảm thấy linh hồn của mình dường như trong nháy mắt bị kéo vào trong bức ảnh, không kìm được thốt lên:

- Cửu Tôn?!

Đôi mắt Nguyệt Như Lan bình tĩnh nhìn chằm chằm một vị cuối cùng, là bóng dáng tiêu soái vươn người bay lượn, xung quanh là vẻ tùy tiện ngông cuồng nhưng lại có sự phong khinh vân đạm không thể nói ra bằng lời. Nước mắt của nàng không kìm được đột nhiên tuôn trào, lẩm bẩm nói:

- Lăng Phong!

Đôi mắt sáng lóng lánh nghiêng đầu nhìn sang, như đang ở bờ bên kia chăm chú nhìn mình, trong mắt đầy dịu dàng.

Gã đang nhẹ nhàng kêu lên:

- Lan Lan...

Sóng mũi Nguyệt Như Lan đột nhiên cay cay, bưng kín miệng mình, cố gắng để mình không khóc ra thành tiếng. Nhưng hai con ngươi sáng rõ mang theo lệ kia lại nhìn chằm chằm không chớp mắt con mắt sáng lấp lánh trên bức họa kia!

Cả người lập tức sụp đổ!

Đó là... Kế Lăng Phong!

Lăng Phong!

Ta tìm được chàng rồi!

Cuối cùng ta đã tìm được chàng rồi!