Ta Là Chí Tôn

Chương 525: Vân Hầu chuyển biến




Bởi vì mục tiêu giết chóc của Vân Dương quá rộng, ngay cả Vân Hầu cũng có chút cảm giác giết đến mỏi tay, nhưng Vân Dương mỗi ngày đều thu thập cả một đống tư liệu, trời cứ tối là lại thúc giục buộc mấy người ra ngoài giết chóc cướp bóc.

- Cái này... Không khỏi quá cực đoan đi, không nhất định phải tiêu diệt tất cả đám bọn hắn...

Vân Hầu dần dần bất an, không chỉ một lần thuyết phục Vân Dương.

- Chó không đổi được tính đớp cứt, thậm chí coi như có ít người có thể đổi, nhưng chẳng may không thay đổi được mà lại quấy phá, ta không muốn đem tiền cược trên người bọn hắn! Bởi vì sau đó, chúng ta chưa hẳn có thể chú ý hoặc gặp được những chuyện này. Chằng bằng phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, chúng ta cố nhiên là gánh tiếng xấu, mang tội nghiệt, nhưng... Lại có thể để ngàn vạn gia quyến của tướng sĩ chiến tử được an bình chục năm. Có thời gian này, đủ để hài nhi của họ trưởng thành lớn lên, trở thành trụ cột mới!

Vân Dương thản nhiên nói:

- Cho dù cảm thấy không đành lòng, cho dù cảm thấy là quá khắc nghiệt, cho dù có rất nhiều đối tượng phạm tội không đáng chết, cũng vẫn phải giết cả đi... Chí ít, có thể để những anh linh chiến tử kia an tâm, như vậy là đủ rồi!

- Cho nên ta giết mà không chút gánh nặng!

- Hơn nữa, mấy năm nay Ngọc Đường liên tục chinh chiến, quốc khố trống rỗng, sau đại chiến lần này, ta đoán chừng quốc khố ngay cả tiền trợ cấp cũng không bỏ ra nổi, càng không nói đến trọng khao trọng thưởng...

Vân Dương nói:

- Đoạn đường này chúng ta giết qua, đoạt được... Chờ đến lúc trở lại kinh thành, tối thiểu có thể cống hiến mấy trăm triệu ngân lượng, tin tưởng có số tiền này, có thể giúp quốc khố qua cơn khẩn cấp.

Vân Hầu cười khổ:

- Đâu chỉ là giải cấp... Đoạn đường này chúng ta đi qua, còn chưa được ba ngàn dặm, ngân lượng cướp được đã không dưới bảy ngàn vạn... Mà càng đi về trước, mục tiêu của chúng ta lại càng thêm nhiều... Mục tiêu gần kinh thành càng không phải nói... Số lượng mấy trăm triệu, căn bản không phải vấn đề.

- Không phải vấn đề mới là tốt, càng nhiều càng tốt.

Vân Dương thản nhiên nói:

- Vân Hầu, không biết ngươi có thấy hay không, thường thường trong một thôn trấn, gia đình của mấy tên ác bá thường giàu hơn người bình thường quá nhiều... Thử hỏi, trong đó có bao nhiêu là mồ hôi nước mắt của nhân dân? Chuyện này, không biết ngài có nghĩ tới hay không.

- Chính bởi những người này ai gặp cũng sợ, cho nên bọn hắn muốn làm gì đều rất dễ dàng, gần như hoàn toàn không cố kỵ. Cho nên bọn hắn mới có thể trong thời gian ngắn thu được nhiều tài phú như vậy!

- Những năm qua, thói đời càng ngày càng loạn, thậm chí rất nhiều nơi đều lưu truyền một câu...

Vân Dương trầm mặc một lát:

- Giết người phóng hóa đeo kim đái, sửa cầu trải đường không thi cốt!

(Đái = đai lưng)

Nghe được hai câu này, Vân Hầu cũng không nhịn được mà trầm mặc.

Bởi vì hai câu nói này, đối với một người quanh năm chu du tứ hải như hắn mà nói, không phải chỉ mới nghe qua một lần, mà là nghe qua vô số lần!

- Cần phải có oán hạn cùng bất đắc dĩ thế nào, mới có thể khiến nhân gian lưu truyền hai câu nói này!

Vân Dương lãnh đạm nói:

- Tích đức làm việc thiện, thế mà không bằng địa phỉ ác bá! Sửa cầu trải đường, mà không kịp giết người phóng hỏa!

- Loại hiện tượng này xuất hiện, bản thân chính là một loại thiếu hụt đạo đức của quốc gia!

- Mà chúng ta giết những người này, vỏn vẹn mới là là phần trước của hai câu!

Vân Dương nói:

- Chúng ta giết chóc huyết tinh như vậy, cố nhiên là lấy hung trừ bạo, nhưng cũng nói cho bách tính một câu... Đó chính là, thiện có thiện báo, ác có ác báo, không phải không báo, mà là thời điểm chưa tới!

- Từ đó để người trong nước biết, tích đức làm việc thiện, sửa cầu trải đường vẫn có chỗ tốt, cho dù Thượng thiên không nhìn thấy, nhưng vẫn có người đương quyền, hiệp khách chứng kiến!

- Đây mới là nguyên nhân để ta kiên trì một đường giết chóc!

- Dùng máu cùng giết để nói cho người trong nước biết, trời xanh có mắt! Trên triều còn có con mắt nhìn khắp thiên hạ! Tuyệt không tồn tại cái gọi là trời cao Hoàng đế xa!

Vân Dương nâng ánh mắt, nhìn chằm chằm Vân Hầu:

- Cho nên, phần tội nghiệt này, chẳng những chúng ta muốn gánh, mà còn phải chủ động gánh nhiều hơn nữa, tiếp tục gánh tới!

Vân Hầu chuyển thành kích động, hổn hển mấy cái, trầm giọng nói:

- Không sai! Không sai! Chúng ta phải gánh! Gánh nhiều hơn nữa! Thương thiên có bỏ, chúng ta cũng không qua!

Hắn vui mừng dị thường nhìn Vân Dương, cảm khái nói:

- Vân Dương, ngươi nói... Nếu ngươi thực là con ta, như vậy thực tốt biết bao...

Vân Dương bĩu môi:

- Thôi dẹp đi, hiện tại ngài... Ngay cả thê tử còn không có... Muốn có nhi tử, không phải là nghĩ nhiều sao!

Vân Hầu nhất thời nổi đầy hắc tuyến, nói chuyện cũng đừng có khẩu nghiệp thế được không?

Có điều, sau khi hoàn toàn không còn gánh nặng trong lòng, Vân Hầu như đổi thành một người khác, từ ban sơ khá là bó tay bó chân, nay trở nên tâm ngoan thủ lạt đại khai sát giới. Mà điều khiến Vân Dương không chịu nổi nhất, chình là vị Vân Hầu gia này trực tiếp biến thành một tên thần giữ của!

- Hôm nay ngươi đoạt được bao nhiêu?

Vân Hầu hỏi Bạch Y Tuyết:

- Bạc đâu? Ngươi để đâu? Đưa ta, tất cả đều đưa ta!

- Còn ngươi? Ngươi cướp được bao nhiêu? Cho ta, tất cả đều cho ta!

- Còn ngươi?

Vân Hầu nhìn Vân Dương:

- Hướng ngươi đi có mấy tên mập nhất... Mau mau lấy ra đi, không được phép tư tàng biết không?!

Vân Dương, Bạch Y Tuyết, Phương Mặc Phi: “...”

- Các ngươi biết không? Các ngươi có biết không, hiện tại kế hoạch cướp phú tế bần của chúng ta đã thu được sáu ức bản ngàn năm trăm vạn lượng bạc!

Vân Hầu hưng phấn:

- Coi như lúc quốc khố dồi dào nhất, cũng không có nhiều tiền như vậy, thực quá nhiều tiền mà!

Vân Dương câm nín.

Cướp phú tế bần?

Cướp phú là có thật, nhưng cái gọi là tế bần thực đúng sao? Tế ai vậy? Hiện tại tiền đều trong túi ngài, chẳng lẽ ngài rất bần...

Ừm, hiện tại đúng là Vân Hầu rất bần, bần tiện...

Lúc này Vân Hầu mới lộ ra một mặt mà người thường không biết, tại chỗ tính tính toán toán:

- Bây giờ cách Thiên Đường thành còn có ba ngàn bảy trăm dặm, nếu chúng ta tăng thêm chút sức, tranh thủ quãng đường này tăng ca làm việc, mục tiêu là mười ức! Nhất định phải tranh thủ hoàn thành mục tiêu này, coi như không ngủ không nghỉ, cũng nhất định phải đạt thành!

- Giết thêm mấy người không quan trọng, dù sao đám người này đều sớm nên giết!

- Lúc giết người xét nhà nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không nên bỏ lỡ đồ tốt...

Vân Dương nhất thời cảm thấy cả người không được tốt.

Chuyện chúng ta đang làm, là chuyện lớn lợi quốc lợi dân a?! Thế mà qua miệng ngài, lại như đều biến thành trộm mới cả cướp... Hơn nữa còn phải tuân thủ kỷ luật?

Nghe tuyên ngôn của Vân Hầu, tính tích của của đám người sửng sốt mã mẫn diệt một nửa.

Thực sự, có chút tẻ nhạt vô vị...

- Khi ngươi an bài tìm kiếm mục tiêu, dứt khoát đem hành động bao phủ hai ngàn dặm đi.

Vân Hầu tràn đầy phấn khỏi:

- Phạm vi ngàn dặm quá nhỏ, chúng ta chịu khó mệt mỏi một chút, cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn a...

Trời ạ, Vân Hầu trước đó đi đâu mất rồi, ai đó cứu mạng ta với a!

Vân Dương nháy mắt xuất hiện cảm giác mua dây buộc mình, tự tìm đường chết, mình làm mình chịu!

Tự gây nghiệt, không thể sống a!

- Đến lúc đó, quăng chỗ tiền này vào mặt lão Hoàng đế, có thể vui chết hắn a!

Vân Hầu cười ha ha.

- Vậy nếu hắn hỏi ngài, tiền này từ đâu tới? Ngài sẽ nói cho hắn, vì số tiền này mà đoạn đường này giết mấy vạn người?

Vân Dương hỏi:

- Khẳng định hắn sẽ trị tội ngươi!

- Trị tội ta? Hắn dám trị tội ta?!

Vân Hầu bĩu môi:

- Cùng là đồng căn sinh, hắn làm Hoàng đế, lão tử lại phải chịu khổ lưu lạc giang hồ, cả đời chỉ thấy cha ruột có một lần, đổi lại là hắn con mẹ nó không mặn không nhạt... Đến bây giờ ta còn vì hắn mà tận tâm tận lực, dốc hết tâm huyết, hơn nữa thân phận còn không thể lộ ra ngoài... Hắn dám trị tội ta? Dám trị tội ta ta liền liều mạng với hắn! Con mẹ nó dám trị tội ta... Cũng không nhìn xem lão tử là ai...

Vân Hầu tức giận.

Vân Dương: “...”

Ai có thể nói cho ta biết, vị Thiên Ngoại Vân Hầu một thân thanh bào tiêu sái thong dong đã đi đâu mất rồi a?