Ta Là Chí Tôn

Chương 511: Lồng lộng Ngọc Đường, hiển hách Cửu Tôn!




Nếu nói Đông tuyến Ngọc Đường kéo ra dẫn động trận chiến này, như vậy tiếng sấm chớp nổ tung này lại mở màn cho thiên uy hiển hiện, từ đạo thiểm điện thứ nhất đánh xuống, phía sau không ngừng xuất hiện từng đạo thiểm điện thô to, tất cả đều rơi vào quân trận Đông Huyền, thiên địa chi uy, nào phải nhân lực có thể đối kháng, trong tiếng người hôm ngựa hí, cảnh tượng thê thảm hiển hiện khắp Đông Huyền.

Thiên địa chi uy, không thể chống lại. Binh sĩ Đông Huyền vừa phải tiếp nhận lôi điện oanh kích, một chút sau mùi khét cũng đã dần tràn lan trên mặt đất...

Có lẽ mấy chục giây sau, hoặc cũng vẻn vẹn chỉ một cái chớp mắt, sau một tiếng nổ tung, mười dặm đại doanh Đông Huyền đồng thời hóa thành một mảnh hỏa hải.

Thiên lôi địa hỏa đồng thời hiển hiện, uy thế long trời lở đất, tràn trề không gì chống nổi!

Càng nguy hiểm hơn, địa hỏa hiện, bởi gió tây thổi mà tràn khắp đại doanh Đông Huyền, như vậy cũng là hợp tình hợp lý, miễn cưỡng có thể tiếp thu. Thế nhưng lôi điện trên trời thì sao, lôi đình như có mắt, chỉ nhắm vào binh sĩ Đông Huyền mà đánh, thậm chí còn không có nửa binh sĩ Ngọc Đường nào bị ảnh hưởng, điều này thực sự con mẹ nó phi lý, coi như viết tiểu thuyết cũng không dám viết thế a?!

Đáng tiếc, điều hay còn ở phía sau, lại một tiếng ầm vang bạo hưởng, một vết nứt to lớn xuất hiện gần trận doanh Đông Huyền, vết nứt kia tựa như Địa Ngục chi môn bất ngờ mở rộng, vô số binh sĩ Đông Huyền hoàn toàn không đề phòng mà rơi xuống, càng không biết lũ lụt từ đâu tới chảy thẳng vào trong, khiến đám binh sĩ khó khăn mới tránh được cũng không có nửa điểm may mắn.

Biến cố tiếp đó xuất hiện trên mấy ngọn núi mà Đông Huyền hạ trại, hoàn toàn không chút dấu hiệu mà đổ sụp xuống.

Mặt đất nhất thời như hóa thành nước sôi, không ngừng bốc lên náo động.

Người ngựa nhao ngao ngã xuống.

Thực sự đúng như Địa Long phiên thân, hơn nữa còn không phải chỉ có một đầu Địa Long, mà là mấy chục đầu Địa Long cùng nhau phiên thân, động tĩnh kinh người không thể đong đếm!?

Đập vào mắt, phương viên trăm dặm loạn không thể tả, ầm ĩ không ngớt.

Tiếng kêu rên thảm thiết đã sớm hợp thành từng mảnh, mấy ngàn người, mấy vạn người, mấy chục vạn người, tất cả đều phát ra tiếng kêu thảm tuyệt vọng.

Đó là tiếng thảm thiết vô vọng khi đứng trước cánh cửa sinh tử!

Nhưng mà biến cố còn chưa kết thúc, trên không trung đột nhiên xuất hiện từng đạo huyết sắc hoa văn, bện thành một cái lưới to lớn, hô một tiếng rơi xuống, tất cả binh sĩ Đông Huyền bị huyết sắc bao phủ lập tức phá ra tiếng gào thét thê thảm, vô số lỗ chân lông toàn thân tiêu xạ từng đạo máu tươi tinh tế, lập tức huyết cạn nhân vong.

Kim quang liên tiếp thoáng hiện, vô số binh khí trong tay binh mã Đông Huyền lập tức bị kim quang cuốn lấy, lúc chém vào người đối thủ, tối đa cũng chỉ có thể tạo thành thương cân động cốt, khó mà tiến thêm một bước tạo thành thương tổn, muốn lấy tính mệnh đối thủ, độ khó tăng gấp mấy lần.

Tất cả đao kiếm thương mâu, giờ khắc này đều như hóa thành gậy cùi lửa làm bằng sắt vụn.

Đông Huyền gặp phải đủ loại thiên tai địa họa, mà Ngọc Đường cũng bị cảnh tượng kỳ dị chiếu cố. Trong quân trận Ngọc Đường, khắp nơi có thể thấy được lục quang lấp lóe, phàm là binh sĩ được lục quang chạm đến, trước đó dù bị trọng thương, cũng lập tức khôi phục phân nửa, tinh thần đề cao gấp trăm lần, lần nữa sinh long hoạt hổ, tựa như phục sinh tại chỗ, đủ sức tái chiến.

Đập vào mắt, nơi chân trời từng ngọn núi mây trùng điệp, ám uẩn lôi thiên hành điện, phía trên mặt đất, gió trợ thế lửa, lửa tiếp gió uy, sớm đem binh mã chỉnh tề của Đông Huyền quấn thành một mảnh hỗn độn!

Một nồi cháo hổ lốn!

Chiến Ca liều mạng hô quát, liều mạng thu nạp binh mã, hòng ổn định trận cước, thế nhưng thiên tai địa kiếp ập tới tấp nập, sớm đã vượt qua nhân lực có thể khống chế, nào có thể trọng trấn cờ trống.

Lúc này, quân tâm Đông Huyền đã triệt để tan rã!

Gió nổi lên!

Hỏa thiêu!

Địa long!

Lôi điện!

Kim hủy!

Trầm thủy!

Huyết sát!

Mộc phục!

Hết thảy, đều quen thuộc như thế.

Hiện tượng quen thuộc này, thiên địa dị tượng này, tấn công Đông Huyền, lại trợ Ngọc Đường, chỉ có một khả năng.

Lại hoặc chỉ có một lời giải thích!

Cửu Tôn!

Quả nhiên, trên tầng mây cuồn cuộn kia, lập tức hiện lên tám chữ lớn.

Mỗi người đều có thể thấy rõ...

“Lồng lộng Ngọc Đường, hiển hách Cửu Tôn!”

Hàn Sơn Hà ảm nhiên nhắm mắt lại.

Xong!

Tình huống mà hắn sợ hãi nhất rốt cục vẫn xuất hiện!

Một đường đi tới tận đây, hắn để Chiến Ca phụ trách chủ chiến, ngoại trừ có ý rèn luyện Chiến Ca, để cho truyền nhân y bát của hắn có thể chiếm hết quân công, càng có thể thu được chiến tích đả bại đệ nhất tuổi trẻ quân đội Ngọc Đường, thành tựu đại danh. Còn có một tầng lo lắng khác, chính là một khi Cửu Tôn hiện lâm, như vậy còn có bản thân hắn tọa trấn sau đó, luôn có một đường lui.

Nhưng, cho tới lúc công phá Thiết Cốt quan, Vân Tôn vẫn không từng xuất hiện!

Trước đó, Thu Kiếm Hàn lâm nguy sắp chết, một đám tinh anh Ngọc Đường thân hãm tuyệt địa, Vân Tôn vẫn không hiện thân!

Thậm chí đại quân của hắn một đường áp bách binh mã Ngọc Đường, mãi cho đến trước đêm qua, Vân Tôn cũng không hiện thân.

Đại cục gần như đã định!

Mặc dù hắn vẫn luôn khuyên bảo cảnh báo Chiến Ca, nhưng kỳ thực đã sớm tự đưa ra kết luận: trận chiến này, coi như có thảm liệt hơn nữa, dưới cái giá lớn của Đông Huyền, vô luận thế nào cũng có thể đánh hạ Phó Báo Quốc!

Căn cứ tình huống trước mắt, đã có thể xác định, Vân Tôn đích thực đã bị đánh chết, hoặc chí ít cũng đã bị nhốt lại.

Nếu không, đứng trước tình cảnh vong quốc diệt chủng này, tuyệt đối không có khả năng không xuất hiện.

Tuyệt đối sẽ không bỏ mặc trận chiến này!

Như vậy hết thảy lập tức đơn giản, chiến quả trận này bất luận huy hoàng thế nào, sau khi trở về Hàn Sơn Hà hắn cũng chỉ có một con đường chết. Vậy không bằng đem công lao này giao cả cho Chiến Ca, trợ Chiến Ca thành danh, bồi dưỡng một thống soái vô địch cho Đông Huyền, cũng coi là cống hiến cuối cùng của hắn.

Mặc dù hậu quả của hắn không thể thay đổi, nhưng Đông Huyền còn có truyền nhân y bát của hắn, như vậy người nhà, thân nhân, hậu nhân của hắn, vô luận thế nào cũng sẽ không phải quá mức thê thảm.

Người trong quân đội, kiểu gì cũng đứng ra hỗ trợ!

Thế nhưng, ngay khi Hàn Sơn Hà quên đi tất cả cảnh giác, yên lặng nhìn chiến dịch diễn biến như dự định.

Thế nhưng... Cửu Tôn chư tướng thần công, đột nhiên tái hiện nhân gian!

Mà lần này xuất hiện, lại cũng không phải chỉ xuất hiện hai ba kỳ cảnh giống như mấy lần trước.

Lần này, Cửu Tôn chư tướng lực đồng thời xuất hiện, tàn phá chiến trường!

Cơ hồ ngay lập tức, đại quân Đông Huyền đều bị đánh phủ đầu.

Làm sao có thể?

Chuyện này sao có thể?

Coi như Vân Tôn không chết, coi như Vân Tôn tới đây, cũng không thể nào tạo thành kết quả khủng bố như vậy a?!

Chư tướng đồng thời xuất hiện, thiên lôi địa hỏa, sơn hà biến sắc, gió nổi mây phun, huyết võng kim phong, hết thảy lộ rõ đây không phải lực lượng một người có thể có được!

Rõ ràng là Cửu Tôn không chết, một người cũng không chết, lúc này đây đồng thời xuất hiện, cùng lúc xuất thủ mới có thể tạo thành cục diện như vầy!

Tám chữ lớn trên trời kia, phải chăng chính đã chứng minh điểm này, nói rõ Cửu Tôn chưa chết, càng ngay lúc này đây mà cường thế tái hiện!

Nhưng... Cái này... Sao có thể?

Binh sĩ Đông Huyền tuyệt đối không muốn tin đây là sự thực, thế nhưng tự thân trải nghiệm hết thảy, lại không thể không thừa nhận!

Cửu Tôn đồng lâm, cửu tướng hợp thi, thế gian còn có người nào có thể chống lại!

Mắt thấy đại quân đã hoàn toàn sụp đổ, coi như có đánh tiếp, cũng chỉ là không công dâng mạng.

Đã đến lúc này, muốn xoay chuyển chiến cuộc, đã là điều tuyệt không khả năng.

Bại cục đã định!

- Lập tức triệt binh!

Hàn Sơn Hà vô lực nhắm mắt, phất phất tay.

Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn mất hết can đảm!

Chỉ có tự thân cảm thụ qua uy năng của Cửu Tôn đồng lâm, mới có thể hiểu được chỗ lợi hại của nó, ngày đó Đại Nguyên cử binh xâm phạm nam tuyến Ngọc Đường, cũng chiếm được binh lực chi ưu, thế nhưng cũng không thể chống lại chư tướng hợp công, nhẹ nhàng sụp đổ!

Hiện tại sự thực chứng minh, Đông Huyền cũng không thể ngoại lệ, binh lực có mạnh đến mấy cũng chỉ một kết cục như vậy!

Cửu Tôn chi uy, quả thực là chiến trường chung cực vũ khí, không thể tranh phong!

So với cảm xúc tuyệt vọng của Đông Huyền, Ngọc Đường đương nhiên hoàn toàn trái biệt!

Đối với khung cảnh quen thuộc này, cảm giác hạnh phúc đột nhiên ập tới, khiến tất cả tướng sĩ Ngọc Đường không kiềm nổi mà phát tiếng reo hò.

- Cửu Tôn đại nhân!

- Cửu Tôn đại nhân!

Tiếng hoan hô rung trời vang vọng toàn bộ chiến trường, tất cả tướng sĩ Ngọc Đường như phát điên cuồng tiếu, một lòng xông về phía trước, cường thế đột tiến.

- Giết! Cửu Tôn đại nhân đến rồi!

- Ngọc Đường được cứu rồi!

- Chúng ta được cứu rồi!

- Đây là trận chiến cuối cùng, có điều là trận chiến cuối cùng của Đông Huyền!

- Đúng đúng đúng, thắng lợi thuộc về chúng ta!

- Giết sạch đám xâm lược!

Không ít lão binh, kích động rơi nước mắt.

Trong hoàn cảnh gần như đã nhận mệnh này, Cửu Tôn đại nhân đột nhiên xuất hiện!

...

Vừa mới lấy lại tinh thần, vẻ mừng rỡ trên gương mặt Phó Báo Quốc đột nhiên cứng ngắc lại, trên mặt chỉ còn lại nhiệt lệ vô tận chảy ào, sau nửa ngày, đột nhiên cuồng tiếu, vừa cười vừa chảy nước mắt, dùng thanh âm khàn khàn hét lớn:

- Lồng lộng Ngọc Đường! Hiển hách Cửu Tôn!

- Lồng lộng Ngọc Đường! Hiển hách Cửu Tôn!

Vô số người liều mạng kêu vang, cơ hồ gào đến rách cả cổ họng.

Tựa như hô như vậy, vẫn không thể phát tiết ra được cảm xúc hưng phấn vui vẻ trong lòng họ lúc này.

Ngọc Đường khí thế như trường hồng quán nhật, như mãnh hổ hạ sơn, thế không thể đỡ.

Còn Đông Huyền thì quân tâm tan rã, sĩ khí sa sút đến điểm băng, nào còn một chút chiến tâm, ngay cả hắc kỵ tinh nhuệ nhất, kỷ luật nhất, cũng đều tán loạn một mảnh, không thể phản công.

Đối mặt với Cửu Tôn đồng lâm, ai còn có thể chống lại?!

Đó là thiên địa chi uy a!

Thực sự không phải nhân lực có thể đối kháng!