Ta Là Chí Tôn

Chương 509: Ba chén rượu




Ngoại trừ người, còn có chiến mã cũng đều sắp thành đội hình chỉnh tề, cũng không biết tại sao, đám chiến mã bình thường thoan thoát là thế, hôm nay cũng mơ hồ ngấm vào mình một bầu không khí nghiêm túc, cho dù đặt thân trong hoàn cảnh khuấy động này, đám chiến mã cũng dị thường ngoan ngoãn!

Ngay trong tiếng ca trầm thấp sục sôi kia, tất cả quân đội Ngọc Đường, vô luận là bộ binh hay kỵ binh, tất cả đều bày ra trận hình tấn công sắc bén nhất!

Trận hình tam giác dùi nhọn.

Loại thế trận này, tác dụng duy nhất chính là tấn công, theo đuổi tấn công cực hạn mà hoàn toàn bỏ qua phòng ngự, và trận hình này, thường chỉ khi đối mặt với quân đội gấp mấy lần mới được đem ra sử dụng.

Nó, cũng là trận hình cực đoan nhất, quyết tử nhất!

Trong mội đội thiết kỵ, mười hai tiểu tử choai choai trông dị thường nổi bật, bọn hắn cũng chỉnh tề sắp một hàng, trên gương mặt vẫn còn vẻ non nớt, thế nhưng lại không hề thấy được một chút mờ mịt hay do dự, chỉ chất dầy dứt khoát kiên quyết.

Những tiểu tử này, chính là đám tiểu tử trong sơn cốc mà ngày trước Vân Dương dưỡng thương, mười hai người, không thiếu một đứa.

Thượng Quan Linh Tú, Thu Kiếm Hàn, Phó Báo Quốc từng trịnh trọng nói qua, phải chiếu cố bọn hắn thật tốt, tận khả năng bảo vệ bọn hắn.

Trên thực tế, trong đội ngũ hộ tống Lão Nguyên soái rời đi, vốn bao gồm cả bọn hắn, lúc rút đi, ngay cả chủ tướng thiết kỵ cũng đứng ra động viên, nói rõ lúc này rút đi không phải là nhát gan sợ chết, mà là mang theo tương lai, tiến lên phía trước...

Nhưng vô luận nói thế nào, mười hai thiếu niên này lại nói gì cũng không chịu đi.

- Thân sinh ra đã là nam nhi, vì nước mà chiến vốn là bổn phận!

- Lúc này quốc gia nguy nan, nếu chúng ta tiếc mệnh, vốn đã không có tới!

- Chúng ta giết địch báo quốc, không phải đến để được chăm sóc1

- Nếu các ngươi quyết đuổi chúng ta đi, chúng ta liền tự mình tổ đội, tự mình xông trận, tóm lại chúng ta sẽ không đi, chúng ta đã quyết ở lại đây, chết ở chỗ này!

Mười hai thiếu niên, trăm miệng một lời, chữ chữ âm vang.

Cuối cùng, Vương Định Quốc đứng ra dứt khoát:

- Tốt, để bọn hắn ở lại đi!

Một chữ “Tốt”, bao hàm hàm nghĩa cực lớn.

Để Vương Định Quốc nói ra chữ tốt này, không phải ai cũng có thể làm được.

Đám tướng sĩ, cùng càng thêm thấy thân thiết.

Trước đó, đám người bọn họ thấy mười hai thiếu niên này đều cảm thấy nghi ngờ, thậm chí còn thoáng đố kỵ, một đám nhóc choai choai, biết gì mà ra chiến trận, không biết là động một tí chính là sinh tử hay sao, lãng phí ngựa tốt như vậy, thế mà lại còn cần người khác chiếu cố... Tranh thủ rời đi mới là đúng đắn!

Mà hiện tại, trong lòng họ chỉ còn lại tình đồng đội, đủ để đem sau lưng phó thác cho nhau.

Hiện nay, mười hai thiếu niên theo đội ngũ xuất chiến, riêng chỉ từ ngoài nhìn vào, đã là những thiết kỵ hợp cách, đi cùng đồng đội lão binh, hoàn toàn không có nửa điểm khác biệt!

Bọn hắn cũng ôm lòng quyết tử, quyết chiến, bọn hắn cũng là binh sĩ Ngọc Đường, không làm mất quân uy!

...

Phó Báo Quốc đổi lại một thân kim giáp, uy vũ xuất hiện giữa trung quân.

Không biết có phải là trời theo ý người, lão thiên cũng vui vẻ muốn Ngọc Đường thuận lợi xuất chiến không, hôm nay, tuyết lớn mấy ngày đã lập tức dừng lại.

Ánh mặt trời đã lâu không có, Phó Báo Quốc thân mặc kim khôi, chiếu sáng lấp lánh, tựa như thần chỉ, uy thế vô song.

- Trống trận!

Phó Báo Quốc vung tay lên, trầm tĩnh hạ lệnh.

- Đông!

Một tiếng trống trầm trầm bỗng vang lên, thanh truyền về phương xa.

Lập tức...

- Đông... Đông... Đông...

Lại ba tiếng trống.

- Đông đông đông đông đông...

Tiếng trống liên tiếp vang lên, dường như không từng gián đoạn.

Từng nhịp trống tựa như trầm muộn đập vào lòng người. Để cho nhiệt huyết trong lồng ngực, cứ vậy mà sôi trào theo tiếng trống!

Tiếng trống dần sôi sục, trên mặt binh sĩ Ngọc Đường như muốn tỏa sáng.

Thân hình bọn hắn vẫn lù lù bất động, nhưng mà binh khí trong tay, đã từ lâu siết thật chặt, chấp binh ổn định.

Động tác duy nhất, cũng chỉ có nhìn về phía trước, chờ chủ soái ra lệnh một tiếng, lập tức hóa thân thành những mũi tên, hướng tới chiến trường sau cùng.

Đối diện.

Hắc kỵ như thủy triều chậm rãi xông lên.

Binh sĩ Đông Huyền cũng đao thương sáng loáng, sát khí ngút trời.

Hiển nhiên, Chiến Ca cũng dùng phương thức ngạch công chính diện để chiến đấu.

Ngươi muốn tìm chết, để ta thành toàn ngươi.

Dùng chiến lực mạnh nhất của ta, đem phản công sau cùng của ngươi nghiền thành phấn vụn!

Đây cũng là kính ý lớn nhất của ta dành cho ngươi!

Có lẽ, đây cũng là lần kính trọng lớn nhất!

Đông đông đông...

Tiếng trống trận của Đông Huyền cũng ù ù vang lên, cơ hồi cùng lúc đó, một tiếng chiến mã tê minh cũng đồng thời vang lên, sau một khắc, tiếng vó ngựa cũng tùy theo mà động.

Một thớt bạch mã thần tuấn tới cực điểm xuất hiện, kim giáp sáng lấp lánh, uy vũ bất phàm, một đường phi nhanh tới trước đại quân, đột nhiên hô to:

- Phó Báo Quốc!

Người tới chính là chủ soái hiện tại của Đông Huyền, Chiến Ca, hắn tự mình đến trước trận.

Bên kia, Phó Báo Quốc cũng đã ngay ngắn trên lưng ngựa, ánh mắt sắc như chim ưng nhìn Chiến Ca, nhưng không có trả lời.

Dưới ánh mắt mười mấy vạn người hai bên, Chiến Ca lớn tiếng nói:

- Phó Báo Quốc! Ngươi ta một mực chiến đấu tới giờ, mặc dù lập trường khác biệt, ai thờ chủ nấy, nhưng chiến trường này, cũng chính là nơi vinh quang quy túc nhất của chúng ta.

- Ngươi ta đều biết rõ, hôm nay chính là trận chiến cuối cùng, Chiến Ca cố ý tới đây, trước là hỏi thăm Phó soái, sau cũng là tiễn đưa Phó soái!

Lập tức, Chiến Ca vung tay lên, trầm giọng hô quát:

- Mang rượu!

Trong quân trận Đông Huyền, lập tức có hai kỵ binh tiến đến, đưa lên túi rượu.

Chiến Ca gọn gàng nhận túi, lại lấy ra một cái chén lớn, tự tay rót đầy chén rượu, giơ tay, cất giọng nói:

- Phó soái, trận chiến này ai thắng ai thua còn chưa biết, nhưng quân nhân quyết tử sa trường, chung quy chính là bản phận, ta ở đây kính ngươi một chén, cũng mời bản thân mình một chén. Sau trận chiến này, nếu ta chết càng không lời oán giận. Nếu ngươi vong, thì xin mời, nếu có kiếp sau, hai ta làm tri kỷ!

Nói xong, Chiến Ca hơi ngửa đầu, một hơi cạn sạch.

Cứ thế liên tiếp ba chén, Chiến Ca thống khoái uống xong, lau miệng, lại tự đại lên tiếng:

- Ta biết ngươi không muốn uống chén rượu này với ta, cho nên, ta trực tiếp tự mình uống. Trước sinh tử uống ba chén rượu, sảng khoái, sảng khoái! Ha ha...

Cứ vậy đi ra, dùng phương thức như vậy đến mời rượu, lộ rõ bản sắc quân nhân không sợ sinh tử, càng thêm bội hiển khí độ cùng lòng dạ, một chiêu này của Chiến Ca, vô luận là có xuất phát từ chân tâm thành ý hay không, đều có thể nói là thể hiện vô cùng suất sắc.

Làm như vậy, chẳng những làm suy yếu sĩ khí của Ngọc Đường, càng đem một niềm tin tất thắng bao phủ lấy Đông Huyền, sĩ khí tăng lên chưa từng có.

Trong mắt Chiến Ca, lướt qua một tia thần sắc đắc ý.

Hàn Sơn Hà từ hậu phương xa xôi nhìn qua, lại không nhịn được mà thở dài.

Lập trường song phương khác biệt, lúc này đã như thế, cần gì phải dùng chút tiểu thông minh? Hoặc nói là khôn vặt!

Ngươi cho rằng Phó Báo Quốc sẽ vì ba chén rượu của ngươi mà dao động sao?

Múa rìu qua mắt thợ như vậy, thực sự chỉ là tốn công vô ích, thậm chí mình làm mình chịu!

Hiện thực cũng hoàn toàn đúng như Hàn Sơn Hà dự liệu, thanh âm như phích lịch của Phó Báo Quốc vang lên:

- Chiến Ca!

- Ngươi đến đây kính ta ba chén rượu, bản soái không chút hứng thú. Bởi vì những lời ngươi nói, Phó mỗ không muốn gật bừa! Càng có vài câu trong lòng, không nói ra thì không thoải mái!

Chiến Ca nói:

- Phó soái, có gì mời nói.

Vừa rồi hắn muốn làm gì, muốn nói gì, toàn bộ đều thông thuận nói xong. Phó Báo Quốc cũng không hề nói chen ngắt quãng.

Bây giờ, Phó Báo Quốc muốn nói chuyện, nếu hắn cắt ngang, liền sẽ khiến bản thân mất phong độ đại tướng, đem niềm tin tất thắng vừa kiến tạo được đánh thành mảnh vụn, chí ít cũng hiệu quả đại giảm.

Phó Báo Quốc cười ha ha:

- Chiến Ca, vừa rồi ngươi nói, hai bên lập trường riêng biệt, đều vì chủ mình, không thể không chiến. Câu nói này, nửa câu đầu Phó mỗ không phủ nhận, đích thực đều là vì chủ mình, đều có lập trường riêng. Nhưng nửa câu sau, không thể không chiến, lại khiến ta khó mà gật bừa!