Ta Là Chí Tôn

Chương 477: Thời khắc cuối cùng! (Hạ)




Tiếng trống rung trời!

Phó Báo Quốc khàn giọng truyền tướng lệnh:

- Thiết kỵ! Xuất chiến!

Vì giảm bớt áp lực cho tường thành, thiết kỵ, đã đến lúc phải xuất chiến.

Vừa ra, chính là tử chiến!

- Vì Ngọc Đường!

- Vì cha mẹ!

- Vì huynh đệ!

- Giết!

Cửa thành vốn đóng chặt nay ầm ầm mở ra, thiết kỵ Ngọc Đường lấy thế như nộ long xông ra, uy thế tràn trề không gì sánh nổi trùng kích đám tướng sĩ Đông Huyền nơi cửa thành đến thất linh bát lạc, quân lính tan rã, thiết kỵ lập tức trùng sâu vào trong quân đội như biển của Đông Huyền!

Quân đội Đông Huyền thực sự nhiều lắm, cho dù lấy thế trùng kích của thiết kỵ, cũng không thể xông phá!

Mưa tên lít nha lít nhít như cuồng phong vũ bão trút xuống, một khắc này, bất kể là nước mưa hay bông tuyết đều bị chặn ở bên ngoài!

Thiết kỵ như nộ long không ngừng trùng sát trong trận địa Đông Huyền, kiệt lực phá hư tiết tấu tiếp viện công thành.

Tổng bộ Đông Huyền, Hàn Sơn Hà nhanh chóng đưa ra đối ứng, đối thủ cũ của thiết kỵ cũng chính là hắc kỵ của Đông Huyền đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, lặng chờ thiết kỵ Ngọc Đường tiến đến!

Trong thời gian này, thiết kỵ Ngọc Đường có thể nói thoắt ẩn thoắt hiện, hắc kỵ đã sớm hận đến ngứa răng ngứa lợi, lúc này nhìn thấy thiết kỵ chính diện xông vào chiến trường, đương nhiên lập tức xông lên, song phương triển khai thế chém giết cực đoan nhất!

Một tên thiết kỵ cùng ba vị huynh đệ của mình bị địch nhân cắt tách, vẫn ra sức trùng sát, người ngăn cản tan tác tơi bời, hắc kỵ bốn phía người ngã ngựa đổ, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện không dưới hai ba mươi bộ thi thể, nhưng mà ba huynh đệ của hắn cũng tuần tự ngã ngựa, hóa thành thịt nát.

Mắt thấy tên thiết kỵ kia sắp ngã xuống, địch nhân sớm giết đến đỏ mắt lập tức chén chúc xông lên, ý đồ cùng nhau phân thây thiết kỵ, không ngờ người này đột nhiên nâng đao lên trời, rống to như sấm:

- Khoan đã!

Hắc kỵ bốn phía nghe vậy lập tức sững sờ, không hẹn mà cùng dừng tay lại!

Chém giết đến hiện tại, bất kể là hắc kỵ hay thiết kỵ đều cảm thấy bội phục đối phương!

Thiết kỵ, không hổ danh đội quân vô địch!

Hắc kỵ, không thẹn danh tráng sĩ chi hào!

Đối mặt với thời khắc cuối cùng của một vị địch nhân tôn kính, hắc kỵ không hẹn mà cùng thu lại binh đao.

Thiết kỵ ngạo nghễ thẳng lưng, thản nhiên nói:

- Ba huynh đệ cùng ta xông trận, chính là ba người đệ đệ cùng mẹ với ta, bây giờ bọn hắn đều đã đi, kẻ làm đại ca như ta cũng không để bọn hắn xuống âm gian mà ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra được a?

- Cho nên, ta muốn chỉnh trang dung mạo cho bọn chúng một chút.

Nói xong, hắn không coi ai ra gì mà nhảy xuống, sải bước trong đội quân hắc kỵ như rừng, tìm kiếm thi thể ba người đệ đệ, từng cái kéo ra.

Ngay trên mảnh đất trống, đem chiến bào đã sớm thấm đẫm huyết thủy, nhổ nước miếng, lau sạch mặt huynh đệ của mình, lại càng lau càng đỏ, càng lau càng không thể nhìn thấy diện mục huynh đệ của mình.

- Tiếp lấy!

Một vị tướng quân hắc kỵ bỗng nhiên hét lớn, đem khăn lông trắng trên cổ mình ném qua, một hắc kỵ binh sĩ cũng cởi túi nước đưa qua.

- Ha ha, đa tạ! Lão tử nhận nhân tình của các ngươi...

Đại hán dùng khăn lông trắng thấm nước, lau mặt cho các huynh đệ, lập tức yên lặng đứng lên, lớn tiếng nói:

- Các ngươi đến bên kia, nhớ kỹ nói cho cha mẹ, chúng ta cùng nhau đến đây, chính là vì quốc gia mà chinh chiến, bảo vệ Ngọc Đường, chiến tử sa trường, có chết cũng vinh dự!

- Chúng ta không có làm cha mẹ mất mặt! Điều duy nhất phải xin lỗi cha mẹ, chính là bốn huynh đệ chúng ta không có để cho Kiều gia lưu lại một chút huyết mạch!

- Chuyện này là kẻ làm đại ca như ta sai, các ngươi qua đó phụng dưỡng cha mẹ, ca ca ta cũng sẽ không qua, sai lầm nghiêm trọng như vậy, đi qua cũng chỉ làm cha mẹ mất mặt!

Lời còn chưa dứt, hắn chuyển thành cười ha ha, răng trắng như tuyết lộ ra, huyết thủy giữa bụng chảy xuôi xuống dưới, nhưng hắn lại thoáng như không hề phát hiện.

Thân thể khôi ngô xoay người một cái, lần nữa cưỡi lên chiến mã, trường đao trong tay chỉ về trước:

- Dũng sĩ hắc kỵ! Cảm ơn các ngươi đã cấp khăn mặt cùng túi nước! Có điều, chúng ta là kẻ xâm lược, người bị tấn công, các ngươi ai muốn cùng lão Kiều ta lên đường?!

Sắc mặt hắc kỵ tướng sĩ vững như bàn thạch, trong chớp mắt ánh lên hào quang không tên, lớn tiếng nói:

- Kiều Lão đại ngươi cũng là trang nam tử, huynh đệ hắc kỵ chúng ta, cũng không phải kẻ hèn nhát, mà bây giờ hai quân đối chiến, hắc kỵ chúng ta cũng không ngốc đến đơn đả độc đấu với người! Bắn tiễn!

Ra lệnh một tiếng, hắc kỵ bốn phía đồng thời kéo cung, mũi tên khóa chặt Kiều Lão đại.

Chính như tướng quân nói, hắc kỵ bọn hắn không phải đồ hèn nhát, nhưng cũng sẽ không ngốc đến làm chuyện vô vị: Chúng ta cũng không có ngu như vậy!

Ngay trong tiếng cười rung thiên động địa của Kiều Lão đại, mưa tên như thác nước trút xuống!

Tiếng cười của Kiều Lão đại còn chưa nghỉ, âm thanh còn văng vẳng bên tai, trường đao như thiểm điện rời khỏi tay. Cùng một khắc đó, cả người lẫn ngựa của hắn hóa thành một con nhím đen!

Nhím sắt!

Trường đao như thiểm điện, cực tốc vọt qua đỉnh đầu chúng quân hắc kỵ, chém một tên hắc kỵ ngoài người trượng cả người lẫn ngựa thành hai khúc!

Trước khi chết vẫn đánh cược một lần, vẫn muốn kéo theo một mạng đệm lưng, đã chắc phải chết, sao lại không kiếm cho đủ vốn!

- Cúi chào!

Tướng quân hắc kỵ ra lệnh một tiếng, hắc kỵ bốn phía đồng thời nhấc tay, chào tên địch nhân đáng kính trước mắt.

Cho đến lúc cuối cùng của sinh mệnh, để tạ ơn khăn mặt cùng túi nước, hắn đã lựa chọn buông tha cho những người xung quanh.

Một đao liều mạng sau cùng đó, thế không thể đỡ, đám người xung quanh không một ai có thể tự tin gánh được!

Một khắc cuối cùng của Kiều Lão đại, lựa chọn đem đao ném ra ngoài, giết địch ở phương xa, không giết bất luận kẻ nào ở bên cạnh!

Chính là đáp lễ sau cùng của hắn!

Kiều Lão đại như biến thành con nhím, vẫn còn lại một hơi cuối cùng, cả người lẫn ngựa lặng im đứng thẳng, thân thể khôi ngô vẫn ngay ngắn đỉnh thiên, sống lưng thẳng tắp. Huyết thủy tí tách chảy xuống, hắn vẫn trên lưng ngựa, dùng chút sức lực cuối cùng quay cổ, dường như muốn quay đầu, nhìn lại Thiết Cốt quan còn đang chiến đấu khốc liệt, nhưng mà động tác sau cùng, nguyện vọng sau cùng của hắn, chỉ có thể dừng lại một nửa

Bất động!

Triệt để bất động!

Tướng lĩnh hắc kỵ thúc ngựa tiến lên, yên lặng hành lễ, thấp giọng nói:

- Yên tâm đi, chít ít trước khi ngươi chiến tử, Thiết Cốt quan còn chưa bị phá!

Oanh một tiếng, cả người lẫn ngựa Kiều Lão đại cứ thể đổ xuống, tựa như tâm nguyện cuối cùng được thực hiện, không tiếc mà kết thúc!

...

Nhiệm vụ xuất chiến của thiết kỵ chỉ có một, đó chính là quyết tử xông trận, tận sức giảm bớt áp lực cho tường thành!

Tổng cộng có năm ngàn thiết kỵ xông trận địch, không ai lui bước, càng không ai chạy trốn!

Mỗi người đều chiến đấu tới thời khắc cuối cùng!

Tướng lĩnh chỉ huy năm ngàn người có tu vi cao nhất, chiến lực mạnh nhất, đơn thương độc mã tả xung hữu đột trong trận địa Đông Huyền, dũng không thể cản, những nơi đi qua, thương ra như mưa, kiếm như lôi đình, trước sau không người có thể chống lại!

Chung quanh hắn đều là địch nhân, trên người hắn không ngừng xuất hiện những vết thương. Thế nhưng hắn hoàn toàn không để ý!

Chiến đến lúc này, hắn đưa mắt nhìn quanh, phát hiện hắc kỵ đã lần nữa kết trận, mà đồng đội của hắn cũng đã vô thanh vô tức.

Hắn hét lớn một tiếng, đột nhiên quay đầu ngựa, một tiếng rống to như lôi đình phích lịch:

- Hàn Sơn Hà, nạp mạng đi!

Một người một ngựa, tựa như mũi tên lao tới, thẳng hướng đại bản doanh của Hàn Sơn Hà!

Tron trăm vạn đại quân, hắn một người đơn thương độc mã, mạnh mẽ xông tới đại doanh chủ soái!

Cử chỉ không khôn ngoan như vậy, lại không có bất kỳ ai dám lên tiếng mỉa mai chế giễu, chỉ nghe tiếng chân như sấm, thương ra như điện!

Người ngăn cản tan tác tơi bời, như phong như lôi!

Đoạn đường này tiến lên, chí ít có tới bảy mươi tên hắc kỵ bỏ mạng dưới tay của hắn!

- Bắn tên!

Một tiếng hét lớn từ phương xa truyền đến, trong nháy mắt, từ bốn phương tám hướng xuất hiện ngàn vạn mũi tên, phạm vi cực lớn, bao phủ không ít hắc kỵ xung quanh!

Đây là chuyện bất khả kháng, tướng quân thiết kỵ cường thế xông trận, mặc dù thực sự không thể uy hiếp được Hàn Sơn Hà, nhưng cao tầng Đông Huyền quyết không thể để người như vậy tiếp tục tiến lên, nếu không sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ của phe bọn hắn, cho dù phải hy sinh một bộ phận hắc kỵ, cũng sẽ không thua thiệt.

Mắt thấy tiễn vũ đánh tới, tướng quân thiết kỵ cũng không tránh không né, giơ thương thét gào:

- Thiết kỵ ở đây! Ai dám phạm Ngọc Đường ta?!

Tiễn vũ như cuồng phong bay tới, dọc theo con đường lao nhanh của tướng quân thiết kỵ mà tạo thành một tấm thảm thật to!

Mặc dù đã chết, chiến mã vân duy trì tư thế công kích, kỵ sĩ trên ngựa vẫn đứng thẳng tắp, trường thương trong tay vẫn nắm thật chặt.

Đôi mắt tràn đầy cừu hận kia, vẫn nhìn chăm chăm nơi soái kỳ của Hàn Sơn Hà tung bay!

Miệng của hắn, có chút giương ra, tựa như còn đang phát lại tiếng thét lôi đình: Thiết kỵ ở đây, ai dám phạm Ngọc Đường ta?!

- Thiết kỵ ở đây! Ai dám phạm Ngọc Đường ta?!

Một tên tướng lĩnh hắc kỵ không hiểu mà rùng mình một cái.

- Người này là ai? Một đường trùng sát này, vậy mà đánh giết chúng ta trọn vẹn tới hơn bốn trăm huynh đệ! Thực sự hận không thể tự tay giết kẻ này!

Không ai trả ời.

- Hậu táng!

Một tên kỵ binh hắc kỵ từ từ tiến lên, đem vị tướng quân kia đỡ xuống ngựa, lại thấy trường thương trong tay người kia lóe sáng, binh sĩ hắc kỵ có dùng sức thế nào cũng không rút ra được.

Một tay khác, kiếm của hắn, cũng ném chặt trong tay, vô luận thế nào cũng không thể kéo lỏng!

Hắn dùng tính mạng của mình, thuyết minh một câu: Bất kể là ta sống hay chất, ta đều vĩnh viễn chiến đấu đến cùng, đến chết không đổi!

- Cả người lẫn ngựa, tính cả thương kiếm, cùng nhau mai táng!

Tướng quân hắc kỵ không nhịn được mà nước mắt chảy ròng.

Đối mặt với địch nhân như vậy, lại có ai có thể không kính nể!

...

Tiếng chết giết đột nhiên kịch liệt.

Trên đầu thành, tiếng trống đột nhiên đại tác.

Chỉ thấy trong mảnh mưa tên tán loạn, thân ảnh khôi ngô của thống soái tối cao Thiết Cốt quan, Phó Báo Quốc thình lình xuất hiện.

- Ta là Phó Báo Quốc!

Tiếng hét lớn như lôi đình phích lịch của Phó Báo Quốc khuấy động gió tuyết, âm vang hoàn vũ!

- Ta ở đây!

- Sinh tử đều ở đây!

- Chiến!

Chỉ hai câu ngắn ngủi cùng một chữ chiến, nhưng binh sĩ Ngọc Đường lại như ăn phải thần hoàn!

Chủ soái đích thân áp trận!

Đứng ngay chỗ nguy hiểm nhất, xem bọn họ chiến đấu, bọn họ còn có gì để mà do dự!

Liều mạng, tận sức! Liều chết, chiến đấu tới cùng!

- Chiến đấu đến cùng!

- Thủ hộ quê hương!

- Vì huynh đệ!

- Vì cha mẹ!

Các binh sĩ nhao nhao rống to, thân thể vì mệt mỏi mà đình trệ đột nhiên trở nên linh động, chiến lực tăng cao, thoáng như thần trợ!

Quân trận Đông Huyền.

- Thí Thần cung, toàn lực ứng phó, bắn chết Phó Báo Quốc!

Vô số Huyền Thiết tiễn như trường giang đại hải vẽ nên một vệt đen kịt, cuồng tập Phó Báo Quốc!