Ta Là Chí Tôn

Chương 46: Tâm sự, tri kỷ!




Vân phủ, mật thất.

Vân Dương đơn độc đối mặt với Lý Trường Thu đã bị trói gô.

Lão Mai cùng Phương Mặc Phi đều đang ở bên ngoài.

“Lão Mai, ta thấy công tử rất thần bí a.” Phương Mặc Phi có chút buồn bực nói: “Thật sự là kỳ, nguyên bản ta cho rằng, trong Vân phủ này cũng chỉ có một vị công tử sống cùng với một lão quản gia, liếc mắt liền có thể nhìn rõ ngọn nguồn. Nhưng sau khi đi vào, càng ngày ta càng nhận thấy mơ hồ, không rõ sâu cạn a?” (không tìm ra nội tình)

Lão Mai cười hắc hắc, nghiêng nghiêng liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Không rõ sâu cạn? Vậy thì mới đúng! Lão Mai ta ngây người trong viện tử này hơn ba năm, đến bây giờ, còn chưa có thăm dò sâu cạn đâu! Ngươi vừa tới, liền muốn hiểu rõ mọi chuyện?”

Lão Mai khinh thường cười một tiếng.

Phương Mặc Phi thật sự chịu chấn kinh, mở to hai mắt nhìn: “Lấy bản lãnh của ngươi, mất hơn ba năm, còn không mò ra sâu cạn?”

Lão Mai nhếch nhếch miệng, thẹn quá hoá giận hung ác nói: “Ngươi hiếu kỳ như vậy làm gì? Còn nói ta? Lấy IQ bằng số tuổi của ngươi, đừng nói ba năm, ở trong phủ này ba đời... Ngươi cũng không đào được ngọn nguồn công tử nhà ta!”

Phương Mặc Phi trừng trừng mắt, thương thế chưa tốt, lão tử không thèm nói chuyện với ngươi!

...

“Tiểu tử, đừng uổng phí tâm tư.” Ánh mắt Lý Trường Thu lấp lóe: “Cái gì truyền thừa, lão phu hoàn toàn không biết.”

“Ngươi sẽ giao ra.” Vân Dương cười tủm tỉm tiến lên, một trận quyền đấm cước đá mãnh liệt trút xuống: “Giao hay không giao! Giao hay không giao! Giao hay không giao!”

Phốc phốc phốc...

Lý Trường Thu cắn răng không rên một tiếng, nhưng trong lòng lại càng lúc càng yên tâm. Ngươi muốn truyền thừa? Hừ... Như vậy chắc chắn ngươi không dám giết ta!

Lý Trường Thu đột nhiên biến sắc... Một cỗ khí tức tinh thuần trong nháy mắt đã phong tỏa đan điền, kinh mạch toàn thân hắn..

Mức độ tinh thuần của cỗ khí tức này, cả đời này lần đầu hắn thấy!

Đối phương đã có tuyệt thế thần công như vậy, sao còn muốn Vạn Tà Độc Môn truyền thừa?

Đang nghĩ đến đây, một quyền như lôi đình chớp giật gào thét mà tới.

Ngô...

Răng rắc...

Bốn cái răng cửa bị sinh sinh đánh rớt, máu tươi chảy dài.

“Sĩ khả sát bất khả nhục!” Lý Trường Thu oán độc nhìn Vân Dương: “Làm nhục một vị cường giả như vậy, tiểu tử, ngươi còn có nửa điểm phong độ hay không!”

Răng cửa của hắn bị đánh gãy, thanh âm nói chuyện rất là quái dị.

“Cường giả!?” Vân Dương thu tay lại, cười nhạt một tiếng, lấy một tấm khăn mặt mới tinh, bắt đầu lau vết máu trên nắm đấm của mình, chậm rãi nói: “Lý Trường Thu, nhớ kỹ thân phận của ngươi, ở chỗ này của ta, ngươi chỉ là một tên tù nhân!”

Lý Trường Thu hung tợn nói: “Lão phu nhớ kỹ ngươi!”

Vân Dương mỉm cười: “Kinh mạch của ngươi bây giờ đã bị ta cưỡng chế, muốn tự đoạn kinh mạch, tự đoạn tâm mạch cũng không thể làm được. Đan điền của ngươi cũng bị ta phong tỏa, muốn tự hủy đan điền, cũng chả thể làm được rồi. Hành động của ngươi cũng bị ta hạn chế, muốn treo cổ cũng chả được. Thậm chí răng của ngươi cũng bị ta đánh rụng, muốn cắn lưỡi tự sát cũng không có khả năng.”

Vân Dương nói chuyện rất chậm, nhưng vào tai Lý Trường Thu lại như từng đợt kinh lôi, lão không tự chủ được rùng mình: “Ngươi... Ngươi có ý gì?”

“Không có ý gì cả, chỉ là ta không muốn để cho ngươi chết mà thôi.”

Vân Dương nhe răng cười một tiếng: “Bởi vì tiếp đây, ngươi sẽ phi thường muốn chết!”

Lý Trường Thu khặc khặc cười một tiếng, mơ hồ không rõ nói ra: “Dù ta chết, ngươi cũng đừng hòng lấy được truyền thừa Vạn Tà Độc Môn!”

Vân Dương quái dị cười một tiếng: “Đến bây giờ ngươi còn cho rằng, ta bắt ngươi đến, là vì cái gọi là truyền thừa Vạn Tà Độc Môn gì gì đó?”

Lý Trường Thu bỗng nhiên ngẩng đầu: “Ngươi?”

“Không sai!”

Sắc mặt Vân Dương trở nên băng hàn, khẽ nhếch miệng, lộ ra một nụ cười lạnh lùng, tàn khốc: “Ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề?”

Bản năng Lý Trường Thu cảm thấy không ổn: “Đến tột cùng ngươi muốn cái gì?”

“Ngươi, là, ngày, nào, tháng, mấy?” Vân Dương từng chữ hỏi.

Lông tơ toàn thân Lý Trường Thu trong nháy mắt dựng đứng.

...

“Ngươi là ngày nào tháng mấy?” Sáu chữ rất phổ thông.

Nhưng uy lực tổ hợp lại, nhất là sau khi rơi vào trong tai Lý Trường Thu, lại giống như một đạo thiểm điện, từ trên cao bổ xuống, trực tiếp liền chém vào chỗ sâu nhất trong tâm linh của hắn.

Giờ khắc này, hắn thậm chí có một cảm giác đầu váng mắt hoa.

Đã bao nhiêu năm, hắn chưa từng bị người lột trần như thế, đây chính là bí ẩn sâu nhất trong lòng hắn!

Lý Trường Thu trấn định một chút, nói: “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”

Vân Dương cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Lý Trường Thu, tên giả Lý Thiết Tượng. Ẩn cư mười ba năm tại Thiên Đường thành. Trong mười ba năm, luôn luôn cần cù chịu khó. Binh khí chế tạo đều là tinh phẩm. Hơn nữa, có người đã từng nói, chỉ cần Lý Thiết Tượng duy trì cố gắng có lẽ một ngày nào đó sẽ đột phá, đạt tới tiêu chuẩn đại sư rèn đúc binh khí.”

“Trong những năm gần đây, tên Lý Thiết Tượng càng thêm vang dội, hơn nữa, còn có người coi việc nhận được binh khí Lý Thiết Tượng tự tay chế tạo làm vinh dự.”

“Làm một kẻ gian tế, hoặc nói là cọc ngầm, ngươi có thể làm đến một bước này, đã được coi là đăng phong tạo cực a.”

“Bất quá tính tình Lý Thiết Tượng không tốt, hơn nữa, tâm tình thường xuyên không tốt, cho nên, chỉ cần tâm tình Lý Thiết Tượng không tốt, sẽ đóng cửa mất tích.”

“Mà chỉ cần vị Lý Thiết Tượng trung thực, tính khí nóng nảy, một thân quê mùa, mặt mũi tang thương này mất tích, Thanh Vân phường sẽ xuất hiện một vị phong độ tiêu sái Lý Trường Thu, Lý đại quan nhân.”

“Lý đại quan nhân rất có tiền, xài tiền như nước. Mỗi một lần đến Thanh Vân phường, chí ít bỏ ra mấy trăm lượng bạc.”

“Sau đó vị Lý đại quan nhân này sẽ đột nhiên biến mất, không ai biết hắn là người nơi nào, từ đâu tới đây, lại đi nơi nào. Nhưng trong cùng một thời gian, Lý Thiết Tượng sẽ xuất hiện, tâm tình khôi phục bình ổn. Tiếp tục cần cù chăm chỉ rèn sắt, tiếp tục đúc kiếm.”

“Nếu Lý Thiết Tượng có thể tiết chế bản thân, không để bất luận kẻ nào tìm ra sơ hở, chắc chắn không một ai đem Lý đại quan nhân anh tuấn tiêu sái cùng với Lý Thiết Tượng trung thực thẳng thắn liên hệ với nhau. Dù sao, nhìn từ bề ngoài, hoàn toàn chính là người của hai thế giới.”

Vân Dương chậm rãi nói, con mắt băng lãnh nhìn vào mắt Lý Trường Thu.

Lý Trường Thu mỉm cười: “Ta hoàn toàn không rõ, ngươi nói vậy có ý gì.”

Vân Dương cũng không để ý đến hắn, tiếp tục từ từ nói ra: “Nếu ngươi không chủ động đi cảnh cáo Thu Kiếm Hàn Nguyên soái, như vậy cả đời này cũng không có ai có thể phát hiện ngươi. Chỉ là đáng tiếc, chuyện ngươi đã làm, có muốn cũng không rút lại được.”

“Tin tưởng cấp trên của ngươi khi biết chuyện này cũng sẽ rất kinh ngạc. Lý Thiết Tượng một mực rất ổn trọng, sao lại chủ động đi làm chuyện điên cuồng như vậy? Cho dù tin rằng hiếm có người có thể là đối thủ của ngươi, cho dù ngươi không địch lại cũng có thể tùy thời thoát thân. Nhưng, ngươi làm chuyện này đích thật không hề có đạo lý.”

Lý Trường Thu cười lạnh nói: “Ngươi bắt ta, càng thêm không có đạo lý.”

Vân Dương cười nhạt cười: “Ta vốn cũng rất tò mò, tại sao ngươi lại phải làm như vậy. Nhưng mãi cho đến vừa rồi, ta rốt cục nghĩ thông suốt, vì sao ngươi làm như vậy.”

Lý Trường Thu không tự chủ được hỏi: “Vì sao?”

“Hết thảy chỉ vì... Bốn chữ.” Vân Dương mỉm cười nói: “Bốn chữ này, gọi là xông xáo giang hồ.”

“Xông xáo giang hồ...” Lý Trường Thu chậm rãi nhắc lại, ánh mắt lộ vẻ phức tạp.

“Bởi vì ngươi dù sao cũng là một cao thủ. Hơn nữa, thân thủ của ngươi đã đạt đến độ cao người thường khó thể với tới. Mặt khác, bản thân ngươi trước khi định cư Thiên Đường thành, hiển nhiên cũng là nhân vật có mặt mũi trên giang hồ.”

“Ngươi có địa vị của mình, có thanh danh của mình, có hư vinh của mình, có sự kiêu ngạo của mình. Những thứ đó, đều thuộc về chính ngươi. Nhưng từ sau khi tới Thiên Đường trở thành một tên thợ rèn, ngươi đã mất đi những thứ này, ngươi không còn là chính mình.”

“Tất cả mọi thứ của ngươi, cũng đã mất đi, từ khi đó ngươi chỉ là tên cái thợ rèn.” Vân Dương nói: “Nhưng người giang hồ có mặt khắp mọi nơi.”

“Tiệm thợ rèn của ngươi, cùng người giang hồ gặp nhau cũng sẽ rất nhiều.”

“Coi ngươi nghe được phong vân biến ảo trên giang hồ, nghe được danh tự vô số người, hoặc ngươi biết, hoặc ngươi không biết, hoặc người ngươi nhận biết còn không bằng ngươi, nhưng bây giờ đều rất phong quang, ngược lại, ngươi có thực lực siêu tuyệt lại không thể biểu lộ, không thể dương danh lập vạn, không thể khiến cho thiên hạ đều ngước nhìn...”

“Ngươi nhìn giang sơn đời nào cũng có tài tử ra, ngươi nhìn giang hà sóng sau đè sóng trước. Mà danh tiếng thuộc về ngươi, dần dần bị người đời quên lãng.”

“Cho nên ngươi không cam tâm, ngươi biệt khuất, ngươi không phục. Những con kiến hôi này, dựa vào cái gì? Nếu ta vẫn còn, há lại để cho bọn hắn phách lối? Cho nên tâm tình ngươi liền không tốt, sẽ táo bạo. Tâm tình không tốt, liền đóng cửa, không muốn làm thợ rèn nữa...”

Lý Trường Thu xùy cười một tiếng, thấp giọng nói: “Hoang đường.”

Vân Dương vẫn bình tĩnh, nói: “Mặc dù thời điểm xúc động, không muốn làm thợ rèn nữa. Không muốn bị người ta lãng quên. Nhưng chính ngươi cũng hiểu được, bị người ta quên lãng, bị người đem ngươi xem như thợ rèn chân chính, mới là mục đích lớn nhất của ngươi.”

“Cho nên ngươi không thể đi xa, không thể xông xáo chém giết trên giang hồ, vì vậy ngươi mới đến Thanh Vân phường. Đến Thanh Vân phường để tự mê hoặc chính bản thân, để cho tâm cảnh trở lại bình ổn, sau đó áp chế phần xao động này xuống, sau đó sẽ trở về, tiếp tục làm thợ rèn.”

“Nhưng tích lũy như vậy, lại là một cái tuần hoàn ác tính. Tính tình của ngươi, càng ngày càng táo bạo, tâm tình càng ngày càng tồi tệ.”

“Nhất là, nhìn thấy ngươi ta làm ra đại sự kinh thiên động địa, lại không thể nói, không thể bình phẩm. Từ đó tâm tình càng thêm tồi tệ, cho nên một năm gần đây, thời gian ngươi mở cửa tiệm thợ rèn càng ngày càng ít, mà thời gian ngươi đi Thanh Vân phường, càng ngày càng nhiều.”

Sắc mặt Lý Trường Thu trắng bệch, không nói một lời, gắt gao nhìn Vân Dương.

“Người như ngươi, trong lòng tràn đầy sợ hãi cùng bất an, cho nên, khi một chuyện ngươi cảm thấy không thể thừa nhận phát sinh, ngươi sẽ liều lĩnh đi làm chuyện ngươi cho rằng nên làm. Tỷ như, uy hiếp Thu Nguyên soái.”

“Bởi vì, Ngô Văn Uyên bị bắt, đối với ngươi mà nói, thỏ tử hồ bi, cảm giác nguy cơ, quá nặng. Ngươi sợ hãi, sợ rằng vận mệnh ngươi cũng sẽ như vậy. Bởi vì, xét đến cùng, ngươi cùng Ngô Văn Uyên đều là một dạng người. Cho nên, ngươi nhịn không được.”

“Nhưng chính vì ngươi nhịn không được, mới khiến cho ngươi xuất hiện ở chỗ này của ta.”

Vân Dương lãnh đạm híp mắt, nhìn đôi mắt Lý Trường Thu có chút thất thần, thản nhiên nói: “Bất cứ chuyện gì, mặc kệ là tốt hay xấu. Nhưng chỉ cần phát sinh, chỉ cần bị người làm ra, như vậy, nhất định là có lý do, hơn nữa, nhất định có dấu vết quy luật!”

Dịch: xonevictory