Ta Là Chí Tôn

Chương 446: Đông Huyền chiến hỏa




Đối với tình huống vô kế khả thi này, Vân Dương cảm thấy lòng như lửa đốt, nhưng cũng không thể làm gì.

Đối mặt với địch nhân đáng sợ như vậy, liệu hắn còn giữ được mạng hay không còn là chuyện khó hơn lên trời.

Chớ nói chi tính kế thoát thân, thậm chí chiến thắng... Mấy thứ đó đều chỉ là hy vọng xa vời...

Thế nhưng trước mắt, phải đối ứng thế nào cho phải?

- Chúng ta đương nhiên sẽ không quan tâm một cái triều đại hưng suy tồn diệt. Có điều đem ngươi vây ở đây, cũng đủ đem chuyện này định đoạt.

Vẫn là thanh âm của Niên tiên sinh, chỉ là lần này lại ngửa mặt lên trời cười dài, hăng hái như đã nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay!

Vân Dương, cũng chủ có thể ngưng động nhẫn nại, vĩnh cửu nhẫn nại, thẳng đến khi không còn nguyên khí, không thể nhẫn nại được nữa!

Thế cục trước mắt, không có bất cứ biện pháp nào phá giải!

Cho dù lo lắng tới muốn nổ tim, thế nhưng hắn thực vô kế khả thi!

...

Đông tuyến.

Trăm vạn đại quân dưới trướng Hàn Sơn Hà bày trận hình kéo dài mười dặm, những nơi đi qua tựa như từng dòng lũ đen, thôn phệ hết thảy.

Tốc độ của quân chủ lực Đông Huyền vô cùng chậm chạp.

Tất cả những nguồn nước ven đường đều bị Hàn Sơn Hà nắm giữ, tuyệt không cho phép nửa điểm sơ thất.

Những nơi xung quanh chiến trường, cũng đều bị cày lên một lần, đảm bảo tất cả cây cối thực vật trong tầm mắt đều bị quét sạch. Thậm chí có một chút ngọn núi hiểm trở, cũng bị Hàn Sơn Hà điều động cao giai tu giả, sinh sinh hủy diệt!

Giờ phút này quân đội Đông Huyền, sắp xếp thành một cái hình quạt to lớn.

Ở giữa lõm lại vào trong.

Mà đại quân một mực duy trì trận hình này tiến lên!

Lúc này dù có bị gió thổi mạnh, cũng có thể giữ vững trận hình!

Mặc dù tứ quốc hợp tác, tầng tầng bố cục đem Vân Tôn vây ở Tử U. Nhưng Hàn Sơn Hà cũng không phớt lờ như chủ soái Đại Nguyên. Hiện tại bày trận thế, chính là nhằm vào Cửu Tôn!

Bất kể là Phong Vân Lôi Thủy Hỏa, đều đừng hòng mơ tưởng phá được chúng ta!

Nếu ngươi bị vây chết ở Tử U thì vừa hay!

Nhưng nếu ngươi không bị vây chết, coi như có tới được đây, cũng không có chỗ mà hạ thủ! Chi ít, nếu muốn tạo thành tổn thất lớn như trước kia, tuyệt đối đừng có mơ!

Chính diện chiến trường, hiện tại bắt đầu đấu sức. Có điều mới chỉ có hai mươi vạn binh mã của Chiến Ca, triển khai chính diện ác chiến với Phó Báo Quốc!

Song phương ngươi tiến ta lui, ngươi lui ta tiến, giằng co thật lâu.

...

Phó Báo Quốc trấn định như hằng, trầm ồn già dặn, bất động như núi.

Thậm chí mỗi ngày đều có thời gian triệu tập chúng tướng nói đùa, thả lỏng trạng thái, nhẹ nhàng thoải mái, hoàn toàn không đưa đối thủ, thậm chí chiến dịch này đặt trong lòng. Nhưng mỗi lúc chỉ còn lại mình hắn, khuôn mặt sẽ tức thời chuyển thành cau mày nhíu chặt, lo lắng không thôi.

Trước mắt mới chỉ là quân tiên phong của Chiến Ca, khảo nghiệm chân chính, còn ở phía sau.

Mà hiện tại, cũng đã chiến tới hừng hực khí thế, kịch liệt dị thường!

Quân doanh trực thuộc của Chiến Ca còn chưa tiến vào chiến trường chính, mỗi ngày chỉ phái ra một cỗ lực lượng nhỏ đến quấy rối, nhưng mà cứ cách mỗi ngày, kiểu gì cũng xuất động đại quân tấn công một lần. Chỉ là sau một thời gian ngắn ác chiến, lập tức lui binh tuyệt không ham chiến.

Phó Báo Quốc biết, Chiến Ca làm như vậy là muốn tiêu hao sinh lực của hắn, khiến cho binh lính của hắn đánh lâu thành mệt. Sáng tạo điều kiện thuận lợi cho Hàn Sơn Hà, thế nhưng hiểu là một chuyện, lại không cách nào ứng đối, căn bản vô kế khả thi, chỉ có thể bị động ứng đối, bị động giúp sức cho đối phương!

Hàn Sơn Hà vẫn chậm chạp chưa đưa binh tới chiến trường chính, chỉ huy động lực lượng dùng mọi thủ đoạn ứng phó với Cửu Tôn tập kích.

Mà Phó Báo Quốc, cũng khai thác chiến thuật vườn không nhà trống!

Thời khắc này nhưng dãy núi ngoài Thiết Cốt quan, đều đã bị Phó Báo Quốc dọn trống.

Ngay cả tảng đá, cũng đều bị chuyển vào Thiết Cốt quan, chuẩn bị dùng trong chiến đấu.

Thậm chí có mấy tòa núi gần đó, cũng bị Phó Báo Quốc dỡ xuống chuyển vào.

Cây cối bốn bề, ngược lại không có bị thanh trừ, lại bị Phó Báo Quốc phái đại quân chỉnh thành những gốc chông cao chừng nửa người.

Càng bố trí vô số bẫy rập, hoàn toàn bao phủ mấy ngọn núi, đảm bảo không để mấy ngọn núi trở thành trợ thủ cho Hàn Sơn Hà tấn công!

Phương viên mấy ngàn dặm, bị Phó Báo Quốc bày ra không dưới mười vạn cái bẫy rập! Trên cơ bản tất cả mặt đất, bao gồm cả sơn lâm, đều đã bị hắn biến thành tổ ong!

Đông tuyến Ngọc Đường, trực diện Đông Huyền đế quốc, thực lực Đông Huyền có thể nói là đứng đầu đương thời, lại có đệ nhất danh tướng Hàn Sơn Hà tọa trấn, cho nên phía Đông này luôn là nơi mà Ngọc Đường bố trí nhiều quân nhất!

Mà trước mắt, hai bên chiến trường đều được sắp trọng sinh trấn giữ, ba lăm vạn đại quân của Phó Báo Quốc được hắn bày thành trận hình cánh yến phòng ngự.

Từ trên xuống dưới, chung quanh đều như biến thành thùng sắt, có thể nói là không gì phá nổi, không có kẽ hở.

Nhưng mà đội hình này, bố trí này chỉ vẻn vẹn thích hợp lúc bình thường, hoặc là tuyệt đại tình huống. Một khi đại quân chủ lực của Hàn Sơn Hà đến, chỉ cần tiếp xúc một cái, lập tức có thể phá tan bảy tám phần bẫy rập của hắn.

Mỗi ngày trước khi quân chủ lực của Hàn Sơn Hà đến, Ngọc Đường đều chuyển viện binh tới trợ giúp.

Có người được quan phương điều động, có người là võ sĩ dân gian chủ động tự phát đến, còn có nhân sĩ giang hồ rải rác tới trợ trận, càng có môn phái tổ chức thành đội tới... Tóm lại người tới trợ giúp, nối liền không dứt, mỗi một ngày, đều có thể tăng thêm hai vạn đầu người.

Dù vậy, Phó Báo Quốc cũng không dám hơi chút buông lỏng.

Nhân sĩ giang hồ võ công cao cường, thực lực đơn thể mạnh mẽ hơn xa binh sĩ bình thường. Nhưng một khi tiến vào chiến trận, tiến vào sa trường, tác dụng phát ra chưa hẳn đã lớn.

Điều quan trọng nhất trên chiến trường, luôn luôn là kỷ luật! Là phối hợp! Tuyệt không phải là chủ nghĩa anh hùng cá nhân, một người làm bừa bãi!

Những người đến giúp này, nhất định phải trải qua huấn luyện nhất định mới có thể đưa ra chiến trường, nếu không bọn hắn không những không thể giúp trận, mà thậm chí còn tạp thành phản tác dụng! So ra mà nói, đám người trong môn phái kia có thể yên tâm sử dụng hơn.

Dù sao cũng là người trong một môn phái, có kỷ luật nhất định, giữa nhau cũng có phối hợp, ăn ý.

Nhưng vẫn chưa thể trực tiếp xung quân, dùng như binh chính quy được.

Chỉ riêng chuyện ngôn xuất phát tùy, kỷ luật nghiêm minh một chút, những người này tuyệt không làm được!

Đứng trên Thiết Cốt quan nhìn về phương xa, chỉ thấy nơi xa xuất hiện từng cột khói trùng thiên, tinh kỳ che lấp mặt trời. Hướng Đông Huyền, lại có nhân mã kéo tới Thiết Cốt quan.

Phó Báo Quốc nhíu chặt lông mày, dựng mắt nhìn qua, rất dễ liền có thể nhận ra đối phương tới chừng hai mươi vạn quân đội.

Nhưng mà quân chủ lực Đông Huyền, vẫn còn ở phía sau. Chầm chậm mà tiến, không nóng không vội.

Trong mấy ngày này, không chỉ có Ngọc Đường không ngừng tăng binh, mà Đông Huyền cũng cuồn cuộn không dứt có binh tới giúp.

Giờ khắc này, cơ hồ từ từng phương hướng, từ trong tất cả các nơi xủa Đông Huyền, đều có đại đội binh mã tới trợ giúp.

Vị trí của Chiến Ca nhìn như hải nạp bách xuyên, hấp dẫn từng dòng nước nhỏ, tụp lại, hợp dòng hợp binh, chuẩn bị tề công!

Nếu như Chiến Ca thuận lợi tụ họp, như vậy sĩ khí lập tức tăng vọt, mà binh mã bên hắn cũng sẽ lập tức cảm nhận được áp lực.

Đối với quân tâm sĩ khí, tuyệt không phải là chuyện tốt!

- Vương Định Quốc!

Phó Báo Quốc nhanh chóng quyết định, quát lạnh một tiếng. Triệu tập hãn tướng mạnh nhất dưới tay.

- Có mạt tướng!

- Cho ngươi ba vạn thiết kỵ, tiến đến xông trận!

- Rõ!

- Viện binh quân địch mới tới, khí thế đang thịnh, nhất định phải phá hủy khí thế này!

Lệ quang lấp lóe trong mắt Phó Báo Quốc, âm thanh rét lạnh:

- Ta cho ngươi ba vạn thiết kỵ, nhất định phải toàn thắng chiến dịch này, hơn nữa còn có một yêu cầu! Đó là sau khi xông trận, ngươi phải đem ít nhất hai vạn rưỡi trở lại cho ta!

- Mạt tướng...

- Chỉ cần thiếu một quân, quân pháp xử trí!

Phó Báo Quốc hừ lạnh nói:

- Tình huống trước mắt bất lợi với bên ta, chỉ có dùng thương vong cực nhỏ, xông phá quân trận, áp chế nhuệ khí đối phương, mới có thể tạo thành rung động! Nếu ba vạn thiết kỵ ta đưa ngươi mà toàn bộ tử chiến, cho dù chết có oanh liệt, lúc đó cùng làm gì có tác dụng rung động quân tâm? Đối phương có chết, quân ta cũng tổn thất không nổi!

- Mạt tướng đã rõ, nhất định nỗ lực hết sức, đến chết mới thôi!

- Mấu chốt trận chiến này, chính là quân địch mới tới, sĩ khí tăng vọt, nhưng khó tránh khỏi người mệt ngựa hết hơi. Ngươi có thể trực tiếp xuyên quan giữa quân mới tới và quân Chiến Ca! Sau đó theo đường cũ giết lên, chỉ cần động tác nhanh một chút, không khó có thể đạt thành mục tiêu.

Phó Báo Quốc nhìn về phương xa, hai chi bĩnh mã đang cấp tốc tới gần, lạnh lùng nói:

- Bọn hắn muốn cổ vũ sĩ khí, hai quân hội hợp, cho dù bĩnh sĩ thường ngày hèn nhát, cũng sẽ đột nhiên có huyết tính dũng khí cùng lực lượng...

- Mà ta, liền đánh rụng cái thứ huyết tính dũng khí cùng lực lượng mà bọn hắn đang cố gây dựng.

- Mặc dù không thể đạt tới kết quả khiến Đông Huyền sĩ khí duệ diệt, nhưng ít nhất khí thế hai quân tụ hợp, cũng nhất định không thể xuất hiện!

- Đi thôi!

Vương Định Quốc hét lớn một tiếng, tiếp nhận lệnh tiễn, quay người sải bước kiên nghị mà ra.

Phó Báo Quốc mặt lạnh như thiết.

Hắn biết, sĩ khí địch nhân càng lúc càng tăng, mà lúc này cũng chính là thời cơ áp chế sĩ khí tốt nhất: Chờ ngươi đem sĩ khí tích đến mức độ nhất định, ta lập tức đến đánh tan, trèo cao ngã đau, đạo lý này chưa bao giờ thay đổi!

Chỉ cần thuận lợi hoàn thành, như vậy trong một thời gian tương đối sắp tới, tối thiếu nhất là trước khi Hàn Sơn Hà đến, đại quân tiên phong dù có nhiều hơn nữa, cũng sẽ không thể tạo thành uy hiếp quá lớn!

Mà bây giờ, viện binh của địch mới tới, Chiến Ca ra nghênh đón, còn hắc kỵ vẫn dưỡng sức trong quân trận. Còn hắn cho quân đi vòng qua, trực tiếp cắm vào lòng quân địch, tin rằng hắc kỵ tuyệt đối không kịp phản ứng mà tiếp viện.

Cho đến khi hắc kỵ Đông Huyền phát giác, đã đủ để Vương Định Quốc dẫn quân trở về.

Tin rằng lúc thiết kỵ của phe hắn xông về tới, hắc kỵ của đối phương còn đang gia tốc đuổi đến chiến trường, cuối cùng không thể gặp mặt...

- Có thể tranh thủ đoạn thời gian trước khi Hàn Sơn Hà tới hay không, chính là nhờ vào trận chiến này!