Ta Là Chí Tôn

Chương 444: Ta chính là người ngươi muốn giết nhất




Vân Dương nhanh chóng chuyển dòng suy nghĩ.

- Vừa rồi hắn vòng từ bắc đến nam mà không thu hoạch được, sau đó tuyệt sẽ không phạm sai lầm tương tự, hẳn là sẽ quay lại phương nam càn quét.

- Cho nên chỗ mà hắn vừa càn quét qua, chắc chắn không an toàn, quyết không thể ở lại.

Vân Dương quyết tâm, phong tướng hóa thể lần nữa bay về phương bắc, kiếm quang lại lóe lên nơi phương nam, liên tiếp chém xuống vài chục lần, lúc này mới ngừng lại.

Mà lúc này Vân Dương đã rời đi được ngàn trượng.

Mắt thấy thế công của đối phương vừa nghỉ, cũng lập tức giảm tốc, từ xa nhìn lại, mà nơi phương nam kia vừa tĩnh được một chút đã lại có kiếm quang quỷ dị tiếp tục tàn phá.

- Thời gian khoảng cách quá ngắn. Quả nhiên người kia vẫn còn hoài nghi với bên kia, trí tuệ cao tuyệt, ứng biến cùng nhanh...

Vân Dương bản năng thở dài một hơi.

Tình huống hiện tại hắn đã có khả năng chạy trốn, chỉ cần rời khỏi phạm vi năm ngàn trượng bị kiếm khí khống chế, Vân Dương liền có thể thoát thân mà ra!

Thế nhưng trong thời gian ngắn như vậy, hắn tuyệt không trốn được phạm vi năm ngàn trượng này.

Chỉ cần một phán đoán sai lầm, thậm chí ngẫu nhiên bị đối phương chém trúng một kiếm, đều có thể quyết định kết cục, không thể ngăn cản!

Mà sau lần thứ hai càn quét phương nam, người kia lại lần nữa chuyển hướng công kích, Vân Dương suy đoán: Lần này hẳn là công kích càn quét toàn phương vị a?!

Mà một động tác tới này, nơi an toàn duy nhất cũng chỉ có một chỗ: Phương nam mà người kia vừa càn quét hai lần!

Thân thể Vân Dương nhanh chóng phiêu động, bay tới nơi vừa bị kiếm quang tàn phá.

Lúc này hắn với người kia đang đánh một trận cờ trí tuệ.

Song phương đều là hạng người trí lớn tài cao, khác biệt duy nhất ở chỗ: Nếu người kia đoán sai, Vân Dương sẽ có cơ hội chạy trốn. Thế nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là cơ hội.

Còn nếu Vân Dương đoán sai, liền sẽ bị kiếm quang của người kia khóa chặt, hóa thành bột mịn!

Vân Dương đánh cược sinh mệnh, thực sự dùng mệnh mà đánh cược.

Vân Dương tinh tế tỉ mỉ khống chế thần niệm của bản thân, hóa hình cẩn thận từng li từng tí, bảo đảm tuyệt đối sẽ không để đối phương phát hiện bất cứ bất thường. Một mặt khác, lại tận khả năng tránh né uy năng còn sót lại của kiếm khí.

Cơ hồ lấy tư thái thiêu thân lao vào lửa, hướng về phương vị đầy rẫy tro tàn.

Thậm chí, lần hành động này nhất định phải nhanh, rất nhanh, rất nhanh!

Nhưng nếu quá nhanh, liền sẽ tự đụng đầu vào kiếm quang mà chết, còn nếu chậm một chút, thì cũng sẽ bị kiếm võng của người kia bao phủ!

Tỉ mỉ trong đó, thực sự cần đến mức khó thể tưởng tượng nổi.

Dư uy của kiếm quang vẫn như ngân xà lóe sáng, Vân Dương đã tới gần biên giới khu vực vừa bị kiếm quang cắt ra.

Tựa như hai người đã hẹn trước...

Vân Dương vừa bước vào, kiếm quang đã lại lóe lên.

Vân Dương hữu kinh vô hiểm tiến vào khu vực lỗ đen, không gian đang lốp ba lốp bốp dần khôi phục, mà Vân Dương hóa gió nhẹ nhàng tới, không tạo thành bất cứ dị thường.

Một bên khác, kiếm quang liên tiếp không ngoài dự liệu của hắn đã xuất hiện.

Người kia lại xuất thủ lần nữa!

Lần xuất thủ này, cho dù đối với người kia mà nói, cũng phải dùng đến toàn lực ứng phó. Mà Vân Dương cũng cảm giác được, giờ phút này chính là thời cơ sống sót duy nhất dành cho hắn.

Ngay lập tức, hắn đột nhiên cải biến phương hướng, tận lực không tạo thành động tích, lại điều khiển phong tướng dùng tốc độ cao nhất rơi xuống!

Nếu còn dừng lại ở trên này, đối phương sớm mượn cũng có thể bức hắn xuất hiện.

Vì kế hoạch này, cũng chỉ có thể mạo hiểm trở xuống mặt đất, thoát khỏi Lĩnh vực áp chết của đối phương, sau đó mới có thể tính tiếp.

Thân thể Vân Dương tựa như lưu tinh rơi xuống.

Mảng không trung sau hắn, đã lại bị kiếm quang tàn phá bừa bãi. Tuyết lớn mây đen bao phủ đầy trời, bị quấy phá hóa thành từng mảnh nhỏ, kiếm quang tinh mịn xuất hiện mỗi một tấc không gian.

Trăm ngàn đạo kiếm quang kiếm khí xen lẫn kiếm mang thật dài, không ngừng lấp lóe trên không trung, liên tiếp vô tận, tựa như không ngừng không nghỉ.

Mắt thấy đã chỉ còn cách mặt đất không đến năm mươi trượng, lại đột ngột thấy kiếm quang trên không trung đã đình chỉ.

Hoàn toàn không chút dấu hiệu.

Lập tức, kiếm quang lại lóe lên, chém thẳng xuống dưới, một tiếng ầm vang bạo hưởng, tuyết đọng trên mặt đất lập tức phiêu động, sau một tiếng oanh minh, đều biến thành kiếm khí sắc bén!

Trực tiếp cắt nát phương viên mười dặm!

Thế công mãnh liệt còn hơn lúc trước!

Hiển nhiên người kia cũng đoán được dự định của Vân Dương!

May mà Vân Dương cũng đã sớm đoán trước, đồng thời còn chuẩn bị ứng đối, chỉ là lúc hắn tiếp nhận công kích này, Vân Dương vẫn có thể cảm giác thân thể mình như bị cắt ra trăm ngàn lỗ thửng, so với lăng trì xử tử càng thêm đau đớn.

Bởi, mặc dù phạm vi công kích này bao phủ quá lớn, thế nhưng công kích lại tương đối dày đặc.

Đương nhiên, điểm quang trọng hơn, trong kế hoạch của hắn, chịu một kích này cũng chính là mấu chốt để chạy thoát khỏi phạm vi!

Vân Dương cố kiềm nén lại xúc động muốn ngất, theo thế công mạnh mẽ kia mà đáp xuống mặt đất, tiếp đó đột nhiên phát động Thánh Thủy quyết.

Rất nhiều giọt nước, tựa như bởi tuyến đọng phía dưới biến thành, chợt thấm vào tầng tuyết càng sâu bên dưới.

Kiếm khí vẫn không ngừng tàn phá sơn lâm, cơ hồ mỗi một tấc đất, đều bị kiếm quang lật ngược mấy lần, phàm là nơi bị kiếm quang tác động tới, cho dù là một mảnh bông tuyết, cũng se bị đập đến thành phấn bụi!

Những cây cối bị tuyết bao trùm kia, càng giống như gặp phải thiên kiếp trừng phạt, không một phần may mắn thoát được.

Toàn bộ thịt nát xương tan.

Một âm thanh đạm mạc truyền đến:

- Vân Tôn, ta biết ngươi ở ngay trong đống tuyết này!

Lúc này Vân Dương đã ở tầng tuyết dưới, mặc dù hóa thành nước mà thấm xuống dưới, thế nhưng vẫn cảm thấy thân thể không ngừng xuất hiện vết thương mới. Cố gắng chịu đựng, Lục Lục lại không ngừng gián đoạn bổ sung...

Nỗ lực chèo chống, không để bởi tình trạng không tốt mà ngất đi.

Về phần âm thanh bên ngoài, tự nhiên hoàn toàn không rảnh để ý.

Nếu hắn ngất trong lúc này, như vậy sẽ không bao giờ tỉnh lại được. Ngươi muốn nói gì thì nói, ngươi đã có năng lực như vậy, vậy cứ để ngươi phát tiết thêm một chút cũng được!

Tuyết động bên ngoài kẽo kẹt kêu vang, tỏ rõ có người đang bước trên mặt đất, dùng tư thái ưu nhã tiến tới.

Thanh âm kia vẫn đang tự nói chuyện.

Bộ dạng ung dung ưu nhã kia, bao hàm một loại khí thế chưởng khống thiên hạ, bao trùm thương sinh. Tựa như trong lúc nói chuyện, người kia đã nắm cả quyền sinh sát vào ta.

- Ngươi rất thông minh, linh giác cũng rất linh mẫn. Lại có thể sớm cảm giác được nguy cơ tới cứ bản tọa, điểm này khiến bản tọa hết sức ngạc nhiên.

Người này vừa nói chuyện, vẫn vừa huy động kiếm khí không ngừng chém ra.

Xác thực như phán đoán của Vân Dương, người kia không thể tìm tới vị trí cụ thể của hắn, thế nhưng phạm vi công kích vẫn có thể bao trùm hắn trong đó.

Người kia đã chắc chắn Vân Dương chỉ ở phạm vi đại khái năm ngàn trượng!

Cho nên hắn chưa từng tìm kiếm ra ngoài biên giới.

Tựa như hắn chắc chắn: Vị Vân Tôn này, nhất định đang ở trong phạm vi mà hắn vạch ra.

Thanh âm nhàn nhã lại tiếp tục vang lên, tựa như hai ông bạn già đang tán gẫu.

- Linh giác của ngươi thực đáng ngưỡng mộ. Cả đời này của bản tọa, cũng từng thấy qua mấy người có linh giác như vậy, nếu là người giang hồ thì tất đều là cao thủ tuyệt thế, còn nếu trong quân ngũ sẽ trở thành tuyệt thế thống soái. Mà trên quang trường cũng đều trở thành nhất thế danh thần.

- Loại linh giác này, chính là lễ vật trân quý nhất mà ông trời ban cho nhân loại.

- Kỳ thực linh giác như vậy, bẩm sinh mỗi người đều có. Thế nhưng nhìn quanh nhân thế, người có thể vận dụng thành thục linh giác này, từ cổ chí kim, tuyệt không quá trăm người. Còn trong thời thế hiện nay, càng thêm như phượng mao lân giác, lác đác không có mấy.

- Về phần ưu điểm thứ hai của ngươi, đó là trí tuệ! Bản tọa rất ít thấy người trẻ nào có trí tuệ, có mưu trí, có lòng dạ như ngươi. Ngươi rất không tệ, chân chính rất không tệ.

Kiếm quang tiếp tục xuy xuy gào thét...

- Có trí tuệ, chưa chắc có mưu trí, có trí tuệ có mưu trí lại chưa chắc biết dùng thủ đoạn. Người có thể gộp cả ba cái, nhưng lại chưa hẳn đã có lòng dạ cùng tâm cơ... Nhưng những thứ này ngươi đều có được.

- Cửu Tôn Trí Tôn, danh bất hư truyền.

- Ngươi có thể lần lượt xử lý người của ta, hơn nữa còn có thể dùng lực lượng yếu ớt mà xử lý bọn hắn, thực sự rất đáng quý. Thế nhưng điểm mà ta càng xem trọng ngươi, lại chính là động tác tiếp đó của ngươi, từ đầu đến cuối không hề lộ chút thân phận... Điểm này, bản tọa cũng phải nói một chữ phục.

- Nếu đổi vị trí, bản tọa cũng chưa hẳn đã có thể làm được như ngươi.

- Ngươi là Vân Tôn, Cửu Tôn chi Trí Tôn, lại hóa thân Phong Tôn Hỏa Tôn. Phong hỏa liệu nguyên, trọng chấn uy danh. Càng đem bản thân giấu trong sương mù, bỏ danh bỏ lợi. Vẻn vẹn điểm này, cũng không phải ai cũng có thể làm được.

- Có điều đây cũng chưa phải là điểm ta thưởng thức nhất, ngay vừa rồi, giao phong ngắn ngủi. Mặc dù ngươi không nhìn thấy ta, ta cũng không nhìn thấy ngươi, nhưng ngươi nắm rất chắc tâm lý của ta, từ đầu tới cuối ẩn thân trong điểm mù tâm lý, du tẩu một đường sinh tử.

- Thậm chí còn không chỉ thế, ngươi còn có thể lợi dụng điểm mù trong suy nghĩ của ta tìm kiếm cơ hội chạy thoát cho mình. Tu vi chênh lệch của hai ta, cách xa cả thiên địa, thế mà ngươi có thể đoán được mỗi bước của ta, tránh trước một bước. Khó được, thực sự khó được!

- Vân Tôn, ta phải công nhận, ngươi thực sự là một thiên tài!

Âm thanh ưu nhã như đang thở dài, tựa như đối với “Vân Tôn” trong miệng tràn đầy yêu thương tiếc hận!

Thế nhưng âm thanh kiếm khí xuy xuy kia vẫn chưa từng đình chỉ. Ngay trong thời gian vừa rồi, Vân Dương lại cảm thấy chí ít có mấy chục đạo kiếm khí lướt qua người.

Đúng vậy, chính là lướt qua, thế nhưng dù chỉ là lơ đãng lướt qua, cũng đã tạo thành tổn thương nghiêm trọng với Vân Dương. Bởi mục tiêu của kiếm khí là thần hồn, đau nhức kịch liệt tới từ tận sâu trong linh hồn, so với thương tổn nhục thể, càng thêm đau thấu tim gan!

- Nếu như có lựa chọn, ta càng hy vọng có thể thu ngươi làm trợ thủ, mà không phải là giết ngươi.

Thanh âm tràn đầy phiền muộn:

- Chỉ tiếc, ta nhất định phải giết ngươi.

- Lập trường khác biệt, tạo thành tử cục, không biết ngươi có biết hay không, vì sao ta lại nhất thiết phải giết Cửu Tôn như vậy?

Vấn đề này vừa đưa ra, trái tim Vân Dương cơ hồ ngừng đập, kém chút bật thốt, chất vấn đối phương.

Bởi đây vốn là nỗi băn khoăn lớn nhất quấy rầy hắn mấy năm nay.

Nhưng hắn không dám có nửa điểm phản ứng.

Thanh âm bên ngoài tiếp tục vang lên:

- Cửu Tôn với ta, xưa không thù, nay không oán. Thế mà ta bố trí tầng tầng, vận dụng vô số lực lượng thiết kế diệt sát Cửu Tôn ở Thiên Huyền nhai... Sâu xa trong đó, há có thể không có nguyên nhân?

- Chắc hẳn đối với chuyện này, ngươi cũng rất hoang mang? Vẫn luôn rất hoang mang?

Người bên ngoài như tự mình lẩm bẩm.

Nhưng Vân Dương biết, đây là kế công tâm!

Hành động của đối phương chính là cố ý nói đến những thứ mà hắn cảm thấy hứng thú nhất, muốn khiến hắn bất giác mà tạo thành ba động dị thường.

Lấy tu vi, thủ đoạn thông thiên của đối phương, chỉ cần hắn có bất kỳ ba động, như vậy đối phương sẽ lập tức có thể phát giác, lúc đó hắn hẳn phải chết không thể ngờ!

Vân Dương kìm nén suy nghĩ, ngưng thần bất động.

Thanh âm kia lại tiếp tục ưu nhã vang lên:

- Ta biết ngươi hiểu ý ta, thế nhưng hiển nhiên ngươi rất biết tự khống chế, ngươi rất có lý trí, biết lựa chọn thế nào mới là chính xác nhất, thế nào mới có một đường sinh cơ. Có điều, bản tọa phải nói cho ngươi rõ, vô dụng mà thôi.

- Ngươi hẳn là cảm thấy rất kỳ quái, vì sao ta có thể xác định ngươi trong phạm vi này đi?

- Bao gồm cả trên không trước đó, ta cũng có thể xác định ngươi trong một phạm vi nào đó, cho nên mới ngang nhiên xuất thủ, từ đầu tới cuối đều đem công kích trong một phạm vi nhất định, đối với điểm ấy, ngươi không thấy kỳ quái sao?

- Bất kể ngươi ẩn thân kín đáo đến mức nào, ngươi không chết, ta cũng sẽ không đi.

Tiếng cười nhàn nhạt truyền tới:

- Mà chỉ cần ngươi còn sống, ta liền có thể cảm ứng được. Lần này, không chết không thôi.

- Ta biết ngươi đang chờ ta mất kiên nhẫn, hoài nghi phán đoán của bản thân, sau đó thất vọng rời đi. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết... Mong đợi của ngươi, mãi mãi cũng sẽ không xuất hiện.

- Dù ngươi bất động một năm, ta cũng sẽ ở đây, trông chừng một năm!

Tiếng ưu nhã tiếp tục vang lên, không mang theo mảy may khói lửa, thậm chí còn lộ ra mấy phần ý cười:

- Một năm không được, ta chờ mười năm, muốn chơi hao tổn, ta có thể hao tổn được!

- Cho nên, trận chiến này ngươi không có nửa điểm may mắn. Cho dù mưu trí thông thiên, đứng trước thực lực tuyệt đối cũng chỉ là vô dụng! Vân Tôn, nếu ngươi lập tức đi ra, ta có thể giải đáp nghi hoặc trong lòng ngươi, để cho ngươi chết mà không tiếc.

- Trái lại, ngươi cứ kiên trì xuống, từ đầu tới cuối không tự ra, kết quả cuối cùng cũng chỉ có một, chính là mang theo vô hạn nghi vấn tiếc nuối mà mục nát ở đây.

- Ta tin rằng ngươi biết ta là ai, ngươi đoán không sai.

Thanh âm bên ngoài mang theo một tia cười lạnh:

- Ta chính là người ngươi muốn giết nhất, Tứ Quý lâu, Niên tiên sinh!