Ta Là Chí Tôn

Chương 426: Không có tư cách là địch với Ngọc Đường




Mà trong lúc Vân Dương muốn áp dụng suy nghĩ, triển khai động tác, phương xa đã có tiếng thét dài truyền tới, một thanh âm nói:

- Vân Tôn, ngươi dám bừa bãi tại Tử U ta vậy, chẳng lẽ nghĩ rằng Tử U chúng ta không có người nào có thể chế trụ ngươi sao?

Trong tiếng thét dài, một đạo nhân ảnh áo đen, hóa thành một đạo kiếm quang lông lẫy từ xa chạy tới, thế như bôn lôi.

Mục tiêu, trực chỉ Vân Dương!

Đánh tới lúc này, cao thủ chân chính của Tử U, mới xem như rốt cục hiện thân lộ diện!

Vân Dương ha ha cười lớn:

- Cao giai tu giả của Tử U cũng chỉ như vậy, ta đã giết được mấy vạn người, tới bây giờ các ngươi mới dám ra, hành vi như vậy, có tư cách gì mà trở thành địch của Ngọc Đường ta?! Ai nấy chỉ biết bo bo giữ mình, tự thân làm trọng, nói gì đến bình định thiên hạ!

Vân Dương vừa nói, thanh âm ầm ầm truyền ra, tất cả những người nghe được, đều không tự giác mà chấn động!

Nhất là Đinh Vân Lộ đang chỉ huy chiến đấu, càng cảm thấy trăm mối ngổn ngang, nhất thời mờ mịt.

Câu nói này, lại nói ra từ trong miệng địch nhân,ng làm cho hắn cảm thấy như chuông sớm trống chiều phủ xuống!

Bo bo giữ mình, tự thân làm trọng, không phải chính là chỉ biết tư lợi sao?!

Bình định thiên hạ? Bình định được bản thân chưa mà đòi bình định thiên hạ!

Đinh Vân Lộ tự lẩm bẩm:

- Không sai, người đã chết sạch, mới dám nhảy ra, rõ ràng là mượn huyết nhục của binh sĩ bình thường, tiêu hao thể lực Vân Tôn! Tâm tính như vậy, hành vi như vậy, bao gồm cả đám hoàng thất Tử U, quý tộc thượng tầng đều là như vậy, nào có tử cách đối địch với Ngọc Đường?!

- Nguyên điểm của chiến dịch này, chỉ là một vị Vân Tôn của Ngọc Đường, vạn dặm bôn tập, bất kể phong hiểm mà tự mình xuất thủ cứu viện, xuất sinh nhập tử, liên tiếp huyết chiến. Một bộ hài cốt của Thượng Quan tướng môn ở đây, người ta mấy đời nhớ mãi không quên, quyết chí thề báo thù, đoàn kết như vậy? Trái lại, Tử U chúng ta, chúng ta lại tính là cái gì? Thực sự có tư các đối địch với người ta sao?

Đinh Vân Lộ càng nghĩ càng thấy đúng, càng lúc càng mất can đảm, tâm tình tiêu cực chồng chất, sắc mặt đột biến, mặt mũi trắng bệch, oa một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra, thân thể thẳng tắp nay đã đứng không vững, lung lay sắp đổ.

Một tiếng cười lạnh từ không trung truyền tới:

- Tiểu bối miệng còn hơi sữa, ăn nói bừa bãi, để xem lão phu có tư cách đối địch với ngươi không rồi biết!

Âm đến kiếm cũng đến!

Vân Dương hừ lạnh một tiếng, thân thể lóe lên, một đao hung hãn vung ra!

Đao Bất Dung Tình!

Đao quang xán lạn đột hiện, vừa tiếp xúc với kiếm quang, đã thấy thân thể người đột kích xoay tròn, trong lúc nguy cấp né qua Đao Bất Dung Tình, kiếm quang cuồn cuộn như thủy triều, cuốn bay mọi thứ:

- Vân Tôn, cũng chỉ đến thế.

Ánh mắt Vân Dương như băng tuyết tinh táo, trở tay lại là Đao Bất Lưu Tình!

Kiếm quang của người kia như trường giang dậy sóng, nối liền không dứt, liên tục vô tận, mặc dù bị Vân Dương liên tục tiêu diệt ba đợt thế công, thế nhưng Đao Bất Lưu Tình cũng đã bị người này đón lấy!

Vân Dương thầm ngưng trọng, càng thêm cảnh giác, vừa rồi tiếp xúc, hắn nhận ra một điều.

Đối phương chính là đại tu sĩ Thiên cảnh Tam trọng đỉnh phong, tu vi này hơn hắn ròng rã gần hai giai vị!

Hơn nữa cái này cũng chỉ là phụ, đối phương có thể tiếp được Thiên Ý đao pháp của hắn, đây mới là điều đáng sợ!

Từ lúc Vân Dương xuất đạo, tu luyện Thiên Ý đao pháp đến nay, chưa từng có kẻ nào có thể thong dong ngăn cản Thiên Ý đao pháp của hắn như vậy, ngay cả Đao Tôn Giả, Băng Tôn Giả cũng bị tuyệt thế đao chiêu áp chế, thế mà lúc này lại không công mà lui. Đủ để chúng minh người cũng là người hữu tâm, trước đó nhất định đã nhiều lần nhìn hắn thi triển Thiên Ý đao pháp, dốc lòng trù tính đối ứng, lúc này mới có thể ngăn được Thiên Ý đao pháp!

Nếu như đơn đả độc đấu, Vân Dương vẫn không cần sợ, thậm chí hoàn toàn vững tin chỉ cần năm chiêu, có thể chém người này dưới đao. Thế nhưng đối phương lại không chỉ có một người, càng sẽ không đơn đả độc đấu với hắn!

Huyền Thiết tiễn, Công Thành tiễn liên miên không ngớt, còn có mấy chục vạn đại quân, tất cả đều là viện thủ, trợ lực của đối phương!

Dưới tình huống như vậy, nếu một dùng sức một người mà xử lý đối phương, cơ hội cực kỳ bé nhỏ.

Chớ nói chi hắn đã ác chiến hai canh giờ, cho dù ngoài mặt thành thục điêu luyện, thế nhưng tinh thần cũng dần cạn, tiêu hao quá nhiều!

Nếu không lấy tu vi trước mắt của hắn, công với Thiên Ý đao pháp, coi như đối phương sớm có ứng

sách, hắn vẫn có thể khiến đối phương chật vật không chịu nổi, nào có như bây giờ, duy trì cách cục cân tài ngang sức.

Song phương sơ sơ giao thủ, đại khái thu được kết quả tương đương, khiến cho đám người tập kích càng thêm tin tưởng, lại lần nữa ngự kiếm mà đến, thế công so với trước càng thêm mạnh mẽ.

Đồng thời, Vân Dương còn ẩn ẩn cảm giác được, có vài chục đạo Huyền Thiết tiễn cùng Công Thành tiễn đang khóa chặt hắn.

Nếu là lúc trước, tuyệt không có khả năng này.

Mà hiện tại, lại có người chính diện kiềm chết, cản trở hành động, lúc này hắn không thể dễ dàng thoát khỏi tiễn công.

Phương xa, lại có ba đạo nhân ảnh phóng lên, thần niệm bài không đảo hải cũng tùy hiện, hướng về hắn mà bọc đánh!

Hiển nhiên đối phương nhìn thấy cơ hội, không muốn để người xuất thủ đầu tiên độc chiếm kỳ công, bọn hắn vừa đến, không khỏi khiến Vân Dương càng thêm nguy hiểm!

Phương xa, vẫn không ngừng có người chạy tới.

- Rốt cục đều xuất hiện!

Vân Dương thầm nhẹ nhàng nói.

Những người mới xuất hiện, mới là vương bài áp đáy của Tử U, cũng là một đám nhân vật cấp Định Hải Thần Châm!

Những người này bình thường tuyệt không dễ dàng xuất hiện, đều ở trong các đại gia tộc hoặc hoàng thành, với vai trò phòng tuyến cuối cùng, không đến lúc sinh tử khẩn yếu, tuyệt không đơn giản đi ra!

Hôm nay, giờ này ngày này, bọn hắn đã không thể không ra tay phó chiến!

Dù là có ích kỷ, bo bo giữ mình hơn nữa, bọn hắn cũng không thể không ra mà ứng chiến với cục diện nguy hiểm không thể nguy hiểm hơn này!

Bất luận tâm tư mỗi người thế nào, thần niệm kết nối đã thành sự thực, đây là kết cục đã định, Vân Dương lập tức có thể đánh giá, mấy người này đều quen biết lẫn nhau, hơn nữa còn vô cùng ăn ý!

Một khi bốn người tụ họp, tình cảnh của hắn sẽ càng thêm gian nan!

Cho nên chuyện khẩn cấp trước mắt... Nhất định phải giết chết người đầu tiên trước khi ba người khác đuổi tới!

Ánh mắt Vân Dương bắn ra mục quang lãnh lệ, Thiên Ý Chi Đao trong tay giơ cao, trong chốc lát, phong kín toàn bộ không gian né tránh của tên này!

Buộc đối phương, liều mạng với hắn.

Đao quang lấp lóe, mũi đao rung nhẹ!

Người này cười cài:

- Ăn ngươi một đao? Lại thêm trăm đao, ngươi cũng có thể thế nào? Điêu trùng tiểu kĩ mà thôi!

Người kia không chỉ có hào khí lăng vân, mà hành động cùng lời nói cũng đều không có chút nhượng bộ.

Vân Dương đương nhiên không dám để cho bốn người bọn hắn tụ hội, nhưng bọn hắn cũng không dám né tránh để Vân Dương tiến lên.

Một phần là hắn biết, sau lưng hắn, đã không có lực lượng để cản trở Vân Tôn, một khi để Vân Tôn đi qua, như vậy vị Vân Tôn này có thể dựa vào tốc độ, một hơi vượt ba trăm trượng!

Hậu quả này, bất luận kẻ nào cũng không thể tiếp nhận được!

Dù sao lại đi tiếp ba trăm trượng, khoảng cách để cửa thành chỉ còn không đến mười dặm!

Tiểu viện của Hình bộ cách cửa Tây ba mươi dặm, trước mắt đã có hai mươi dặm thất thủ, nếu để đối phương tiếp tục tiến thêm ba trăm trượng, quãng đường còn lại chỉ còn tầm bảy tám dặm, khoảng cách càng gần, biến số càng lớn!

Hơn nữa, đối mặt với Vân Tôn, hắn cũng có niềm tin khá lớn, chính như Vân Dương phán đoán, hắn vẫn luôn quan sát đao pháp của Vân Dương, tự tin có thể thấy rõ đường đao, coi như đao pháp của Vân Tôn có thần diệu hơn nữa, luân phiên thi triển, lộ tuyết đao pháp đã không còn gì bí mật, thần diệu. Không đủ để hình thành tuyệt sát chi thế. Mà bản thân hắn lại có tu vi còn trên Vân Tôn, nếu mạo hiểm đánh cược một lần, trọng thương thậm chí đánh chết Vân Dương, cũng thu được đại công đức, vinh quang vô hạn!

Căn cứ vào hai nhân tố trên, cũng chỉ có thể cứng đối cứu một lần!

Đao quang láp lóe, Thiên Ý Chi Đao cùng kiếm quang của đối phương sáng lên, không chút hoa trương giả bộ mà đập vào nhau!

Giống như phán đoán của người kia, lực lượng cực hạn va chạm, chính là cực đoan liều mạng như vậy, đầu tiên là phải thừa nhận trùng kích chính là Vân Dương, Vân Dương đột nhiên cảm thấy cánh tay tê dần, lập tức toàn thân chấn động, mắt thấy kình khí trùng kích sắp đập vào người, lập tức quanh thân hắn tỏa ra hào quang đặc dị.

Lập tức Vân Dương không lùi mà tiến, nghịch thế xuất đao, Đao Ngoại Hồng Trần cùng Sinh Tử Nhất Niệm đồng thời ứng chiêu mà ra!

Răng rắc!

Trường kiếm của đối phương không ngoài ý liệu mà bị Thiên Ý Chi Đao chặt thành hai đoạn!

Đối phương hiển nhiên không nghĩ tới sẽ tạo thành kết quả như vậy, kiếm trong tay hắn là cực phẩm thần binh đủ để xếp trong mười hạng đầu toàn đại lục, thế mà bị người ta dễ dàng chặt đứt, tai họa sát sách, huyết quang trước ngực bắn ra, cả người như diều đứt dây mà bay về sau.

Người kia thực sự là đỉnh phong tu giả, cho dù trong tình huống ác liệt như vậy, vẫn có thể tránh được một đao tất sát, tốc độ ứng biến, linh động biến hướng, có thể thấy được lốm đốm.

Nhưng, hết thảy ứng biến, hết thảy linh hoạt, đều không có tác dụng!

Bởi, phía sau hắn, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nhóc mèo con nho nhỏ, lặng yên không tiếng động, phiêu phù ở nơi đó.