Ta Là Chí Tôn

Chương 421: Huyền thú giương oai




Đám cao thủ yên lặng gật đầu, ánh mắt phức tạp đến cực điểm.

Đám người này đều là cao giai tu giả của Tử U, vốn dĩ tính toán để quân đội đi trước tiêu hao Vân Tôn, thuận tiện nhìn hành công lộ pháp của hắn, tính toán biện pháp nhất cử bắt được.

Diệt Hồn Nhận càng tranh thủ thi triển thần niệm công kích, hắn vốn là đại hành gia trong Lĩnh vực này, mà Vân Tôn trong truyền thuyết ngoài có chư tướng thần công, tu vi cũng không tính là cao, mà thần thức cùng tu vi thì có quan hệ tỉ lệ thuận, ắt hẳn thần thức cũng là sương mềm của Vân Dương, nhằm vào điểm này, hẳn có thể thu được kỳ hiệu!

Diệt Hồn Nhận còn từng định bố trí tất cả cùng dùng thần niệm công kích, nếu thần niệm thực sự là nhược điểm của Vân Tôn, đám người cùng nhau công kích, rất có thể nhất cử hủy diệt, khiến cho hắn như Lão Độc Cô, thần niệm tán loạn, thần hồn không đủ, vạn kiếp bất phục!

Không nghĩ tới chiến lược này mới xuất hiện, đầu tiên là một đầu Hắc Kim hùng đột nhiên hiện thân, trực tiếp làm rối loạn kế hoạch cố định!

Trọng kỵ binh khó khăn dùng sinh mệnh đại giá, tạm tời kiềm chế Hắc Hùng bạo tẩu, lại xuất hiện một thanh đao sắc bén, trắng trợn thu gặt sinh mệnh đám trọng kỵ binh, một người một gấu hợp sức, nếu đám người không ra tay, chỉ sợ thực sự không thể ngăn được!

Thế nhưng Diệt Hồn Nhận mới ra tay, liền lập tức phản phệ trọng thương, thu hoạch duy nhất chính là tin tức thần thức Vân Tôn cường đại ngoài dự liệu, tiếp tục công kích sẽ chỉ tự làm tự chịu, tự tìm đường chết, kế hoạch ban đầu cũng vì thế mà tuyên cáo thất bại, chỉ có thể chân ướt chân ráo sống mái với nhau!

Lúc này, đám người đồng thời mắng Tứ Quý lâu!

- Con mẹ nó rõ ràng là lừa người mà! Đám vương bát đản Tứ Quý lâu này rõ ràng không đáng tin cậy!

Có người trực tiếp mắng ra miệng.

- Không phải sao, Tứ Quý lâu đưa tới hơn hai mươi tên cao thủ, ngày thường la lối om sòm, không ai bì nổi, hiện tại thì sao, đi đâu hết rồi? Bọn hắn không phải muốn đưa Vân Tôn vào chỗ chết sao?

Có người bất mãn nói.

- Bốn tên đầu linh của bọn chúng cũng thật kỳ khôi! Mẹ nó, chính chủ còn chưa gặp mặt, đã tự mình chạy tới dưới kiếm của Quân Mạc Ngôn, kết quả bị người ta răng rắc... Không phải bốn tên ăn no rảnh mỡ, không có chuyện gì đi kiếm chuyện trêu chọc Quân Mạc Ngôn làm gì? Người ta là thiên hạ đệ nhất kiếm khách, tồn tại song song với Lăng Tiêu Túy, không thấy ngay cả Hình bộ Tử U bị người ta chiếm, Hoàng đế còn không dám thả một cái rắm sao?

- Đúng vậy đúng vậy, phàm là người hiểu chuyện một chút, đều có thể biết được nặng nhẹ trong đó... Bốn tên kia thực là ví dụ điển hình cho thành sự không đủ bại sự có thừa. Ngươi nói xem, bọn hắn xử lý xong Vân Tôn rồi đi tìm chết cũng không sao... Hiện tại lại đảo ngược, từ mình đi tìm chết rồi để lại hung thần này cho chúng ta!

Đám người đầy bụng tức giận, oán khi cơ hồ muốn xông lên tận trời.

Thực sự không trách được bọn hắn, chỉ nhìn tình thế hiện tại, đám người đã sớm biết rõ, cho dù cuối cùng có thể đem Vân Tôn lưu lại đây, đám người bọn hắn chí ít cũng có đến môt nửa bồi tiếp Vân Dương, vùi vào trong đất!

Cùng nhau bước tới cửu tuyền, chung phó u minh!

Có điều hiện tại, nói gì cũng đã muộn, người Tứ Quý lâu không ở đây, cũng chỉ có thể để bọn hắn chống đỡ!

- Giết tới!

Một tiếng rống im lặng vang lên, không biết người nào nói, đám người vô ý thức rút đao rút kiếm, vung vẩy binh khí xông tới.

Lúc này, Vân Dương lập tức cảm thấy áp lực tăng mạnh, nhưng lo lắng trong lòng lại có thể đặt xuống.

Nhìn tình huống trước mắt, xem ra tình huống xấu nhất trong dự liệu của hắn cũng không xuất hiện, không những Niên tiên sinh không tới, mà ngay cả cao giai tu giả cũng không xuất hiện. Nếu không đến lúc này, Niên tiên sinh hoặc đám cao giai tu giả đã sớm xuất thủ, xử lý bản thân hắn, diệt tuyệt hậu hoạn!

Chỉ có Niên tiên sinh cùng đám cao thủ ẩn tàng của Tứ Quý lâu, mới có tử cách năng lực tạo thành uy hiếp tính mạng với hắn, đám người trước mắt, có mạnh hơn cũng chỉ là cao thủ thế tục, dù mang lại áp lực hơi lớn, nhưng lại không đáng để lo!

Đối diện, vị tướng quân kia vẫn bình ổn chỉ huy, bài binh bố trận vô cùng chuẩn mực, mắt thấy đao quang sắc bén của Vân Dương phá tan từng lớp phòng tuyến, lại vẫn không chút hoang mang, thong dong ứng đối!

Từng tấm lưới lớn từ cao rơi xuống!

Vô số ám khí, triệt để bao phủ Vân Dương.

Xung quanh lại có vô số đao kiếm thương việt, vô số thừng gạt ngựa, bẫy rập...

Rất nhiều bố trí, tất cả chỉ hoàn thành trong thời gian ngắn ngủi, mỗi thứ đều có diệu dụng, đều có mục đích, toàn bộ bố trí hợp lại như thiên y vô phùng, hoàn toàn không chút sơ hở!

Phương xa vẫn truyền đến tiếng người hô ngựa hí, thanh âm ầm ầm không ngừng vang lên, không ngừng có binh lính nhanh chóng vọt tới!

Tiếng kèn hùng hồn vang lên không ngớt, đinh tai nhức óc, kinh tâm động phách!

Nhưng mà đối với hết thảy, Vân Dương vẫn duy trì một bộ mắt điếc tai ngơ.

Một người một đao, người ngăn cản tan tác tơi bời!

Trong lòng chỉ có một ý niệm cố chấp, mảy may chưa từng cải biến!

Chính là muốn từng bước giết ra ngoài, giết ra Tử Long thành!

Đụng ngã đạo đạo tường ngăn!

Bên cạnh, Hắc Kim hùng dù là đỉnh cấp Huyền thú, Vương giả sâm lâm, thế nhưng cuối cùng nó cũng chỉ đạt tới cửu phẩm cửu giai, uy năng cùng có cực hạn, một mạch liều chết tới giờ, hư hao rất lớn, thân thể không biết đã trúng bao nhiều Huyền Thiết tiễn, không biết đã chịu bao nhiêu phát chặt ngang, còn có trọng kỵ binh ngăn cản trước đó, mặc dù là cường hoành như lão Hắc, hiện tại cũng dần đến lúc lực không còn đủ.

Hùng chưởng giơ lên hạ xuống đầy mệt nỏi, nhất là phòng hộ trên người nó, hiện tại đã hoàn toàn không thể chống lại Huyền Thiết tiễn, trên thân thể hùng tráng của nó, đã cắm mấy trăm cây Huyền Thiết tiễn, theo thân động, không ngừng có máu tươi tràn ra.

Đây còn là bởi nó có thể chất Huyền thú đỉnh cấp, còn có thể chèo chống thêm một thời gian, nếu không lúc này đã sớm nằm xuống!

Vân Dương thấy thế cau mày:

- Không cần cậy mạnh! Lui ra, thu nhỏ!

Nếu nói trước đó Vân Dương còn có suy nghĩ muốn lấy lão Hắc cùng tiểu Thanh làm bia đỡ đạn, lúc này đã sớm không còn, ngược lại đem lão Hắc cùng tiểu Thanh coi thành người một nhà, lấy cá tính bao che của Vân Dương, đương nhiên sẽ không cho phép Hắc Kim hùng hao tổn ở đây!

Hắc Kim hùng nghe vậy như được đại xá, lập tức lui lại, thân thể nhanh chóng thu nhỏ tới cực hạn, trực tiếp biến thành một đầu gấu nhỏ mini, thế nhưng cũng bởi vậy, Huyền Thiết tiễn cắm trên người nó càng tỏ ra lít nha lít nhít, nhìn từ xa tựa như một con nhím lớn.

Vân Dương vung tay lên.

Một đầu thanh xà đột nhiên bay ra, lập tức một đợt quang manh sâm sâm đột nhiên, tiếp đó chính là tiếng kêu thảm không ngớt.

Một đầu mãng xà khổng lồ xuất hiện trên đường phố, thân thể dài tới hơn ba mươi trọng, tựa như một ngội nhà lớn, ra miệng, tựa như một cái cửa hang.

Nó vừa hiện thân, một đường vọt tới, lực uy hiếp càng mạnh hơn lão Hắc, nhất là trong miệng rắn, còn có phong nhận không ngừng bắn ra, thực sự như một cái súng máy tự nhiên, lực sát thương đột phá mọi giới hạn!

Phong nhận là thiên phú bản năng của Thanh Xà, không thuộc phạm trù vận dụng năng lượng tự nhiên, không chịu Khống Linh đại trận ảnh hưởng. Một đường xông, một đường phun, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Càng đáng sợ hơn, một lần nó há miệng phun, chưa hẳn đã là phong nhận, mà có thể là nọc độc như thiên nữ tán hoa bay ra, mục thịt nát xương, độc tính sắc bén!

Đương nhiên, những công kích này của cự xà, đối với đám cao thủ chân chính cũng không tạo thành quá nhiều trở ngại, thế nhưng đối với đám binh lính bình thường mà nói, lại là thế công trí mạng tuyệt thế!

Vân Dương đứng sau, cũng không có nóng lòng ra tay, một tay hóa thành tàn ảnh cực tốc, chỉ mấy mấy giây, Huyền Thiết Tiễn trên người Hắc Kim hùng đã bị hắn nhổ xuống, chỉ là đám gai ngược của Huyền Thiết tiễn kéo lấy một đám thịt lớn, Hắc Kim hùng ngửa mặt rú thảm, đau đến muốn chết ngất!

Vân Dương nhanh chóng nhổ tên, cũng không dùng thủ pháp đặc biệt, thống khổ mà lão Hắc phải chịu đương nhiên kịch trần, có điều Vân Dương sớm đã có kế hoạch, vừa nhổ xong tên, một đoàn sinh mệnh chi khí sớm đã truyền vào miệng Hắc Hùng.

Hắc Kim hùng đau đến nhe răng nhếch miệng, hai mắt rưng rưng, đột nhiên cảm thấy đồ tốt vào miệng, vội vàng hấp thu, trong lúc nhất thời đại hỷ đại bi cùng xông lên đầu.

Đại mãng đã xông được thêm không dưới trăm trượng, sau đuôi nó là hàng dài thi thể!

Vân Dương chậm rãi ung dung cất bước, lúc này công kích hai bên đều bị hắn tiện tay xuất đá đập trở lại. Chỉ không tới hai hơi thở, đã mang theo gấu nhỏ vững vàng đứng trên lưng đại mãng, một người một gấu một rắn, du động về phía trước!