Ta Là Chí Tôn

Chương 401: Anh hùng




Di thư a.

Đám nhóc, các ngươi căn bản không biết, hai chữ kia đại biểu cho cái gì.

Nó, đại biểu cho, một khi niêm phong bị mở ra, chính là lúc sinh mệnh của các ngươi bị dập tắt!

Chính là nỗi đau thấu cả tim gan!

Chính là tiếc nuối vĩnh viễn không thể vãn hồi!

Năm đó, chúng ta cũng từng như thế, từng ồn ào náo nhiệt, năm đó, nhưng chiến hữu bị chúng ta cười nhạo, hay cả những người cười nhạo huynh đệ, hiện tại... Bảy tám phần mười, đều đã không còn trên nhân thế!

Nhưng mà đám người may mắn sống sót chúng ta, đến nay còn chưa thể quên được, khi đó chính bọn ta thay mặt, mang di thư về nhà, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thê thảm như trời sập.

Những phong di thư đó, trước khi niêm phong lại, mọi người đều đọc qua, lúc ấy không ai có cảm giác gì, chỉ thấy rất buồn cười, rất thú vị.

Nhưng... Vào cái lúc chân chính mở ra, lại nhìn thấy ngữ khí quen thuộc, nước mắt không sao cầm được!

Loại chuyện này, sau khi trải qua một lần, không còn ai muốn đoạt di thư của người khác!

Bởi, mỗi một phong di thư, như đâm vào tim một đao!

Đám nhóc các ngươi ồn ào náo nhiệt... Nhưng chẳng mấy chốc nữa các ngươi sẽ biết, vui cười hôm nay, sẽ mang đến cho các ngươi hoài niệm, thậm chí nặng nề cả đời!

Khi những chiến hữu này dùng thân chắn cho các ngươi một đao, dùng đầu thay ngươi ngăn một tiễn, các ngươi sẽ ngạc nhiên phát hiện, vui cười hôm nay, là một chuyện đáng quý cỡ nào, các ngươi cũng hiểu, thế nào là nỗi khổ thấu tim, khắc cốt minh tâm!

Cười đi, náo đi. Chúng ta sẽ không can thiệp.

Bởi vì lúc này, có lẽ chính là thời gian cuối cùng mà các ngươi có thể khoái hoạt cùng đám huynh đệ!

Bỏ lỡ hôm nay, có lẽ sẽ không còn cơ hội vui cười được nữa!

Cũng có rất nhiều tân binh, đối với đám lão binh vô cùng bất mãn, mà loại bất mãn này, thời nào cũng có.

Đám lão gia này ỷ vào mấy trận đánh, cho tới bây giờ đều giữ một bộ không coi ai ra gì, có ý tốt lôi kéo làm quen, thế mà còn làm bộ không để ý tới... Quả thực quá đáng.

Các ngươi không để ý tới chúng ta, chúng ta cũng không để ý tới các ngươi.

Loại bất mãn này, một mực kéo dài cho đến khi bọn hắn đánh được vài trận, trở thành lão binh, mới có thể hiểu được.

Chiến trường vô cùng hiện thực, hành vi của lão binh há có thể không có nguyên nhân, không phải là không muốn để ý, không muốn kết giao bằng hữu, mà là không dám để ý, không dám kết giao bằng hữu. Bởi, tùy thời đều có thể sinh ly tử biệt, tùy thời đều có thể xuất hiện tâm linh thương tích...

Sống trên chiến trường một thời gian, không ai dám kết giao bằng hữu!

Chỉ có thể cô độc lạnh nhạt, người sống chớ gần, mới có thể giữ vững bản tâm.

Các nước đều xắn tay mài thương, khí thế kinh thiên động địa.

Biên cương tứ phía Ngọc Đường cũng chiến ý tăng vọt, nhiệt huyết sôi trào trong lồng ngực, đối mặt cường địch sắp tới, không chút run sợ.

Nhưng mà triều đình Ngọc Đường, lại khắp nơi lo lắng, khói mù trải rộng.

Trong thời gian này, Hoàng đế Bệ hạ nóng lòng đến phát nhiệt. Thu Lão Nguyên soái cũng ngày đêm không ngủ, mặt ủ mày châu, hết lần này tới lần khác lại không thể nói với người khác, thậm chí ngay cả Hoàng đế Bệ hạ cũng không dám nói.

Bởi, giữa thế gian, chỉ có mình hắn biến: Vị Phong Tôn đại nhân có thể điên đảo càn khôn, chi phối chiến trường, giờ phút này chỉ sợ... Đã không còn ở Ngọc Đường!

Không biết hắn đi đâu!

Cái này mới là điểm chết người nhất.

Hơn nữa, tứ quốc trắng trợn xuất binh, không khó để có thể đoán được, rất có thể đã bố trí âm mưu, khốn trụ Phong Tôn, cho nên mới dám không chút kiêng kỵ cử binh áp cảnh, ý chỉ trong một lần chiến dịch, kết thúc Ngọc Đường!

Cái suy đoán đã chắc tám chín phần này, ép Thu Lão Nguyên soái tới không thở nổi.

Nếu thực sự như vậy, tình huống e là thực khẩn cấp!

Thế nhưng trong lúc mấu chốt này, Phong Tôn lại đi đâu cơ chứ?

Hơn nữa, thanh thế tứ quốc to lớn, Phong Tôn không có khả năng không biết, nhưng lại không gấp rút về tiếp viện, điểm này cũng thực đáng ngờ!

Mà cái này, liệu có biến thành mê hoặc không thể giải đáp không a?!

- Phát động mật thám tứ quốc!

Thu Kiếm Hàn trực tiếp hạ lệnh:

- Thu thập hất thảy tin tức bất thường, không tiếc bất cứ giá nào, phải tìm ra dấu vết tương quan, tìm tới hạ lạc của Phong Tôn!

Lão bước tới trước cửa sổ, ngóng nhìn minh nguyệt trên trời, lẩm bẩm:

- Chỉ mong, ngươi có thể về kịp! Nếu không, trận chiến này... E là khó qua nổi...

Rạng sáng...

Hoàng đế Bệ hạ Ngọc Phái Tranh ban bố quốc lệnh!

- Ngọc Đường không sợ bất luận kẻ nào! Ngọc Đường cũng không mượn thăng quan phát tài, thống nhất thiên hạ làm lý do!

- Trước đó, tướng lĩnh tứ quốc tới Ngọc Đường xem lễ, vì thế, năm nước ký Thái Bình Quốc Thư. Trong năm không chiến, âm vang còn đó, rõ mồn một trước mắt. Bây giờ, tứ quốc nói không giữ lời, công nhiên xé bỏ minh ước, Thái Bình Quốc Thư chỉ là một tờ giấy! Hèn hạ vô sỉ, cũng không hơn gì cái này! Tứ quốc lật lọng, khiến người khinh thường!

- Ngọc Đường ta xưa nay không ngại chiến sự! Ngọc Đường xưa nay cũng chưa từng ngã xuống! Ước định, chúng ta tuân thủ! Tôn nghiêm, chúng ta có được! Bằng hữu, chúng ta hoan nghênh! Chiến đấu, chúng ta ứng đối!

- Nay, Trẫm lấy thân phận quốc quân, tuyên bố Ngọc Đường tổng tuyên chiến lệnh! Phàm là con dân Ngọc Đường, đều chung phó quốc nạn, toàn dân kháng địch, mãi cho đến chiến tử một khắc! Bất luận nam nữ, già trẻ, cường tráng, tàn tật... Đều có nghĩ vụ tòng quân báo quốc!

- Trẫm không chết, quốc phúc vĩnh cố, Ngọc Đường không chết, quốc vận thường tại! Người Ngọc Đường không chết, quốc hồn trường tồn!

- Bằng thiết cốt của chúng ta, đúc chặt biên cương! Bằng sinh mệnh của chúng ta, cường tráng Ngọc Đường!

Đạo chính lệnh này, cấp tốc truyền khắp thiên hạ Ngọc Đường!

Đám truyền tin như muốn phát điên, ngày đêm thúc ngựa, quốc lệnh phổ chiếu khắp nơi, ai nấy đều có thể thấy được!

“Bằng thiết cốt của chúng ta, đúc chặt biên cương! Bằng sinh mệnh của chúng ta, cường tráng Ngọc Đường!”

Khẩu hiệu này, cấp tốc trở thành khẩu hiệu lưu hành nhất trong bách tính Ngọc Đường!

Không có cái một trong!

Mỗi một toàn thành thị, chỗ ghi danh trưng binh đều đông nghìn nghịt!

Vô số thanh niên, tráng niên, gương mặt kiên nghị, nghĩa vô phản cố xếp hàng!

Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách!

Bằng sinh mệnh của ta, cường tráng Ngọc Đường!

Vòng ngoài chỗ ghi danh, một vòng lại một vòng lão nhân, phụ nữ, trẻ em... Các nàng nhìn con của mình, nhìn trượng phu của mình, nhìn phụ thân của mình, cẩn thận bước từng bước, kiên định tiến lên, báo tên của mình, nhận lấy một thẻ số, sau đó, được báo đến đâu đưa tin, tham chiến huấn luyện ở đâu. Sau đó, vẫn kiên nghị cầm thẻ số, trở lại bên cạnh các nàng.

Thê tử trẻ tuổi nhìn trượng phu mà nàng vẫn luôn nghĩ rằng là đồ bỏ.

Trượng phu của nàng tính cách yếu đuối, tựa hồ mãi cũng không thể cứng rắn được, cho dù bị một chút quá lời cũng tỏ ra ủy khuất. Xưa nay nhìn người cũng đỏ mặt. Đối với thê tử càng trung thực đến không tưởng. Trong nhà, vẫn luôn là nàng nói một không hai, trượng phu chỉ có thể cúi đầu nghe dạy.

Bản thân nàng vẫn cho rằng, trượng phu không có khí khái nam nhi, ừm, chính là không có mà không phải khuyết thiếu, nào giống đàn ông nhà khác, thô thanh đại tiếng, long hành hổ bộ, trên bàn cơm cũng ăn từng miếng thịt bự, uống từng ngụm rượu lớn, khí thế mười phần.

Nhưng, đến lúc đất nước nguy nan, trong thôn có vô số nam nhân trầm mặc không nói. Chỉ có trượng phu mà nàng vẫn cho là mềm yếu lại không cần thương lượng với nàng đã đi báo danh!

- Tính ta bình thản, bình sinh chưa bao giờ tranh chấp với người. Niên thiếu từng bái sư học nghệ, tu được huyền công, nhưng cũng không biểu hiện trước mặt người ngoài, vốn dĩ định an ổn sống một đời, bình an là hạnh phúc, hòa thuận vui vẻ là mừng. Thế nhưng, lần này quốc gia an nguy, ta muốn đi một chuyến!

- Bằng sinh mệnh của ta, cường tráng Ngọc Đường!

Vành mắt thiếu phụ đỏ lên.

Nàng đột nhiên phát hiện, người trượng phu mà nàng mắng mỏ vô số lần, mới là anh hùng lớn nhất trong số mạng!

Anh hùng chân chính!

Nàng chưa bao giờ cảm thấy an toàn như bữa nay, trước kia cảm thấy không an toàn, cũng chỉ là ảo giác sao?!

Liếc nhìn trượng phu cầm thẻ số, mặt mũi tràn đầy vẻ ôn hòa sẵn có, đi tới bên cạnh, tựa như vô cùng có lỗi, cúi đầu, thì thào như đã làm sai:

- Hy vọng ngươi chớ trách ta... Quốc gia hưng vong, thù phạm áp cảnh. Ta biết ngươi vẫn không thích ta, chờ ta trở về sẽ viết giấy ly hôn, nếu ta không về được...

Hắn còn lời chưa nói hết, bàn tay mềm mại của thê tử trẻ tuổi đã bưng kín miệng hắn, ôn nhu nói:

- Đừng nói nữa. Nếu ta đã đến nhà ngươi làm dâu, như vậy sinh là người nhà ngươi, chết là quỷ nhà ngươi, mộ tổ nhà ngươi có một chỗ cho ta, ngươi có muốn bỏ cũng không bỏ được!

Thê tử ôn nhu triền miên, sóng mắt lay động, mang theo yêu thương thật sâu:

- Hiện tại ta mới biết, nam nhân của ta, mới là cái thế anh hùng! Mặc dù hơi muộn, nhưng... Dù sao cũng chưa muộn lắm, không phải sao?

Nam tử kia khờ khờ cười cười, gãi đầu:

- Ta nào có cái gì anh hùng... Phải giống Cửu Tôn đại nhân, Thiết soái, Phó soái, Thu Lão Nguyên soái mới thực sự là anh hùng.

- Bọn họ đương nhiên là anh hùng, thế nhưng trong lòng ta, ngươi mới là anh hùng lớn nhất!

Thê tử kéo trượng phu một đường trở về, thân thể nhỏ nhắn chui cả vào trong ngực trượng phu:

- Trở về... Chúng ta liền viên phòng... Ngươi muốn ra trận, ta mặc kệ, nhưng... Dù gì cũng nên lưu lại một đứa nhỏ cho ta...

Gương mặt cô vợ sớm đã đỏ như than.

- Sống, ta chờ ngươi! Chết, ta cũng chờ ngươi!

Lúc trở lại thôn, cô vợ nhỏ ngẩng cao đầu, trên mặt một bộ vinh quang kiêu ngạo!

Lúc này đối mặt với những bà tám, ngày thường khoe khoang trượng phu của mình thế này thế kia, rồi thì kéo dài được bao lâu, sau đó lại gièm pha chồng nàng không bằng phụ nữ... Lập tức cảm thấy ưu việt, bễ nghễ quần hùng, không thèm để ai vào mắt.

Trượng phu của ta, mới là anh hùng!

Trượng phu của ta, chứng thực dũng khí bằng hành động!

Trượng phu của ta, chính là chiến sĩ chiến đầu vì quốc gia dân tộc!

Còn trượng phu nhà các ngươi, chẳng qua là một đám bỏ đi!

Quốc nạn lâm đầu, đám to con thân sinh thước tám các ngươi cũng chỉ là một đống bị thịt, lãng cơm phí gạo!

Xưng vương xưng bá trong làng thì có gì giỏi? Có bản lĩnh, ra chiến trường giết địch đi?!

Quốc gia nguy nan, quốc gia bị xâm lược, các ngươi lại cam tâm làm rùa đen rút đầu, ta xem thường các ngươi!

Hừ!