Ta Là Chí Tôn

Chương 399: Chiến hỏa bùng cháy




Người có tên, cây có bóng, người Ngọc Đường xưa nay chỉ nghĩ Cửu Tôn đại nhân của họ thần thông quảng đại, không gì không làm được, nhưng cũng không nghĩ tới lại có thể sai bảo cửu phẩm cửu giai Huyền thú?! Coi như Cửu Tôn cường đại, nhưng dựa vào cái gì lại có thể dịch động cao giai Huyền thú như vậy?!

Xem hết tin, Thượng Quan Linh Tú hơi cau đôi mày thanh tú, trầm ngâm một lát, liền quả quyết hạ lệnh:

- Lập tức ngừng thuyền, thả neo, chờ tại chỗ. Chúng ta ở đây, đợi người Tử U tới bàn bạc.

- Rõ!

Cánh buồn hạ xuống.

Thuyền lớn chậm rãi đình chỉ tiến lên, cho đến khi đứng im trên mặt nước.

Nhị Bạch Bạch đứng lên, rung rung bộ lông trắng, lắc lắc cái đuổi, con mắt dịu dàng ngoan ngoãn nhìn Thượng Quan Linh Tú.

- Ngao ô ô a ô...

Thượng Quan Linh Tú cảm thấy mới nhìn thôi đã thích con báo thông linh này, lưu luyến không rời mà hỏi:

- Báo nhỏ, ngươi muốn đi hả?

Đám thuộc hạ bên cạnh trợn mắt một cái.

Báo nhỏ?

Nhỏ chỗ nào?

Tên to con kia há miệng có thể nuốt ba người bọn hắn còn dư a?!

Cô nương ngài bình thường ánh mắt rất tốt, lúc này có vẻ như nhìn không được rõ a?!

- Ngao ô ô...

- Nếu không ngươi ở lại ăn chút gì đó rồi lại đi? Ta có rất nhiều thịt ngon nha.

Thượng Quan Linh Tú hỏi:

- Ở lại nghỉ ngơi một chút rồi lại đi được không?

Nhị Bạch Bạch nghe vậy lập tức sáng mắt, trù trừ một chút nhìn Thượng Quan Linh Tú, lại quay đầu nhìn về đường về, lại cúi đầu nhìn cái bụng xẹp lép của mình:

- Ngao ô ô...

- Tốt! Lập tức mang thịt ra, chúng ta chẳng những bao ăn, còn bao no!

Thượng Quan Linh Tú đại hỉ, lập tức sai người chuyển tới một đống thịt.

Nhị Bạch Bạch nóng lòng không đợi được thêm nữa, bắt đầu ăn như gió cuốn mây trôi, nhưng vô luận nó ăn nhanh ăn nhiều bao nhiêu, vẫn có thể duy trì một bộ động tác ưu nhã thuần khiết.

Về sau Nhị Bạch Bạch trực tiếp cuộn lại ngồi xuống đất, há to miệng rộng, há một cái là mấy chục cân thịt vào miệng. Nhấm nuốt hai cái, lại lần nữa há miệng ắn thịt.

Một trận ăn uống no nên, ăn tới bụng lớn căn tròn. Lúc này mới ngẩng đầu, nhìn lại đống thịt tươi còn thừa trước mắt, ngao ô một tiếng, ý tứ không cần nói cũng biết: Ta ăn no rồi! Không thể ăn được nữa!

Tròng mắt Thượng Quan Linh Tú lúc này như muốn lồi ra... Ta thấy cái gì vậy? Con báo này ăn tới hơn sáu trăm cân thịt!!

Ai da!

Một bữa, ăn hết hơn sáu trăm cân thịt Huyền thú.

Một cân thịt Huyền thú, rẻ nhất cũng phải lượng bạc. Nuôi một gia hỏa như thế, mỗi ngày ba bữa, ít nhất cũng phải tiêu hết một ngàn tám trăm lượng?

Tên này thực sự là một cái thùng cơm lớn, ai có thể nuôi nổi a?!

Nhị Bạch Bạch ăn uống no nê, chậm rãi dạo bước trên boong thuyền, ngẩng đầu nhìn trời. Thượng Quan Linh Tú biết đã không lưu được nữa, đành phải lưu luyến không rời phất tay tạm biệt.

Nhị Bạch Bạch nhún người nhảy lên, “Hô” một cái liền bay lên không trung, hưng phấn kêu to:

- Meo meo meo...

Tiếng kêu này lập tức khiến đám người bên dưới ngã rạp!

Ông trời của ta ơi!

Ngươi là con báo a!

Là đỉnh cấp Huyền thú đó!

Sao có thể phát ra thanh âm như vậy?

Quả thực là... Thế giới quan sụp đổ!

Nhị Bạch Bạch như phát hiện bản thân sai lầm, như vậy rất dễ làm lộ thân phân của nó a?

Nhanh chóng bổ cứu, lại ngẩng đầu kêu to:

- Ngao ô ô ngao ô ô...

Lớn tiếng kêu vài tiếng, lúc này mới cấp tốc rời đi.

Thượng Quan Linh Tú ngơ ngác đứng trên boong thuyền, vẫn cảm giác như đang nằm mơ.

Meo meo meo?

Thanh âm này... Tại sao lại quen thuộc như thế... A...

Trong nhà Vân Dương, dường như cũng nuôi mấy con mèo... Hơn nữa... Mấy con mèo kia... Cũng là màu trắng...

Cái này là trùng hợp sao?

Có thể quá hy hữu hay không a?!

...

“Ngừng thuyền ở Nguyệt Hồn giang, quay đầu tiến sát Mãng Thương sâm lâm, ngày đêm cẩn thận đề phòng, vạn sự cẩn thận. Luôn trong trạng thái tiến có thể công, lui có thể thủ, một khi gặp tình huống nguy cấp, toàn viên bỏ thuyền lên bờ, lui vào rừng rậm mà phân tán, hết thảy lấy bảo mệnh làm ưu tiến số một.”

“Cho dù gặp tình huống hiểm ác nhất, cũng không thể tiến vào Tử Long thành nửa bước!”

“Tử Long thành chính là một cái bẫy, một cái bẫy tử vong đặc biệt nhắm vào chúng ta!”

Thượng Quan Linh Tú nắm vuốt phong thư trong tay, đôi mi thanh tú cau lại.

Tin của Phong Tôn đến, mà nàng cũng đã hoàn toàn dựa theo lời dặn dò của Phong Tôn, dừng lại Mãng Thương sâm lâm cách Tử Long thành mấy trăm dặm.

Nhưng... Nơi này còn cách mục tiêu một khoảng cách tương đối, như vậy sao có thể hoàn thành mục tiêu lần này a?

Mục tiêu có bẫy rập, bản thân nàng đã sớm đoán được. Đối phương trực tiếp lộ ý định hủy diệt hài cốt tiên tổ, tuyệt nhiên phải có ý đồ. Nhưng mà di cốt Vô Địch thúc tổ của nàng đã lưu lại Tử U quá nhiều năm, Thượng Quan tướng môn thực sự muốn đón nó trở về, táng nhập mộ tổ, cho dù biết con đường này hiểm ác trùng điệp, nhưng vẫn phải dũng cảm tiến tới, dù là một đi không trở lại!

Nhưng tình huống hiện tại đã nói rõ, mục tiêu cố định dường như đã nhất định không thể hoàn thành được, chí ít Thượng Quan Linh Tú hiện tại còn chưa nghĩ ra cách ứng biết để đem di cốt tiên tổ trở về, mà điều khiến nàng càng lo lắng hơn, chính là đối phương nếu không thấy nàng tiến vào cục diện mà họ bày ra, thẹn quá hóa giận mà thực sự hủy diệt hài cốt tiên tổ, như vậy tâm nguyện đời đời của Thượng Quan tướng môn cũng không thể hoàn thành được.

- Chờ thêm một chút xem Tử U có ý đồ gì, nếu thực sự không được, ta chỉ có thể mang theo vài tên hộ vệ, lặng lẽ tiến vào Tử Long thành, vô luận thế nào cũng phải cố sức thử tiếp di hài tiên tổ trở về.

Thượng Quan Linh Tú cau mày, âm thầm hạ quyết tâm.

...

Sau khi Vân Dương đến Tử Long thành được mấy ngày, thế cục toàn bộ đại lục đột nhiên gió nổi mây phun, kinh biến liên tục!

Tin tức động binh liên tục truyền về quân bộ Ngọc Đường.

Sáu mươi vạn đại quân của Hàn Sơn Hà, xuất chinh ngay trong gió tuyết, trước mắt chỉ còn cách Thiết Cốt quan không tới một ngàn năm trăm dặm!

Lộ trình một ngàn năm trăm dặm này, dựa theo tốc độ của hắc kỵ Đông Huyền, nhiều nhất ba ngày là có thể chạy tới. Hơn nữa còn có thể duy trì chiến lực đỉnh phong, nói cách khác, nhanh nhất là ba ngày, đại chiến đã có thể xảy ra!

Chậm nhất là chín ngày, chiến sự sẽ toàn diện triển khai!

Thời tiết rét đậm như vậy, phe tấn công tuyệt đối không thể kéo dài, kéo thêm một ngày, sẽ đem phe mình ép gần tử thần thêm một chút, chính vì vậy, thế công có thể nhanh, mạnh bao nhiêu sẽ tận sức nhanh, mạnh bấy nhiêu!

Chiến dịch lần này, định trước sẽ cực đoan thảm liệt chưa từng có!

Hàn Sơn Hà tự mình giữ soái ấn, tổng động viên toàn quốc, trong nước đã ban bố chiếu lệnh mộ binh.

Nghe nói quốc quân Đông Huyền hứa hẹn với Hàn Sơn Hà: “Đại soái cứ yên tâm chinh chiến, Trẫm tự mình tọa trấn hậu phương, tự mình điều động binh lính vận lương! Lần này chinh chiến, thời tiết giá rét, gian khổ chưa từng có. Nhưng, Trẫm ở đây hứa hẹn, tuyệt không để thiếu một hạt lương thảo! Tuyệt không thiếu một cắc quân lương! Tuyệt không có một phân quân dự bị! Càng không có chuyện lo lắng về sau!”

“Hổ phù Long kiếm, đều giao cho ngươi, tất cả mọi chuyện do ngươi tự mình định đoạt! Chiến trường ở xa, mọi việc của đại soái, đều như Trẫm đích thân hạ lệnh!”

“Trong lúc chinh chiến, trong triều có công kích nói xấu, không cần hỏi nguyên do, đều lấy tội phản quốc xử trí, xét nhà diệt tộc, chó gà không tha!”

“Quân chinh chiến Ngọc Đường, sáu mươi vạn quân đi đầu, Trẫm hứa hẹn, ba trăm vạn viện quân sẽ lần lượt tới, tận sức nhanh chóng gấp rút tiếp viện, nhập vào chiến trường!”

Mà Hàn Sơn Hà trả lời: “Thần quyết tử báo quốc, trợ Bệ hạ khai sáng Đại nghiệp Thiên cổ! Trận này không thành, Hàn Sơn Hà chỉ có chiến tử sa trường, lấy chết tương báo!”

Trong Đông Huyền đế quốc, tiếng hô thống nhất thiên hạ, thiên thu vạn đại đột nhiên rung động triều chính, trải rộng mỗi một phân lãnh thổ Đông Huyền!

“Lần xuất chinh này, chính là thời điểm nhất thống thiên hạ! Phàm là nam nhi Đông Huyền, phải nâng đao xuất chiến, tranh thủ công danh. Vì Đông Huyền ta, đánh vững căn cơ Bá nghiệp Thiên cổ, quang diệu thiên thu!”

“Công huân Thập nhị chuyển! Chiến công gia thân, trực thượng vân tiêu!”

Tất cả nam nhi Đông Huyền, nghe được lời lẽ hùng hồn như vậy, cả đám đều như phát điên, nhiệt huyết sôi trào, nô nức tấp nập báo danh tham quân.

Đế quốc thiên thu bá nghiệp hôm nay khởi, nam nhi công danh phú túy lập tức tới!

Trảm thủ nhất cấp, công huân nhất chuyển.

Trảm thủ tam cấp, công huân tam chuyển, đợi khi thiên hạ thái bình, người báo danh luận công ban thưởng, thấp nhất cũng có thể làm bộ đầu huyện nha, đây thực chính là làm quan nha! (Ngày nay đó là công an huyện)

Trảm thủ tứ cấp, liền có thể trở thành sĩ quan. Trảm thủ lục cấp trở lên, đó chính là phó tướng, thiên tướng, nha tướng...

Nội dung văn bản rõ ràng cẩn thận đến cực điểm!

Quốc quân Đông Huyền nhìn trời minh ước:

“Lần này xuất chinh, không giống bình thường, phàm là cướp đoạt, gian dối, mạo danh lĩnh quân công, dù là vương tử phạm phải, tội như thứ dân! Một khi tra ra, thượng cấp, hạ cấp, cùng người tham dự, tội không thể tha, tru di cửu tộc!”

Đối mặt với vương chiếu như vậy, Đông Huyền như muốn sôi trào!

Hàn Sơn Hà xuất chinh, quốc quân Đông Huyền diện một thân nhung trang, đưa tận cửa thành, rót đầy rượu ngon, cúi đầu đưa tiễn.

“Đợi khi đại quân khải hoàn, Trẫm đích thân thống suất văn võ bá quan, viễn nghênh ngàn dặm, chúc mừng bất thế chi công!”

...

Tin tức như sấm nổ truyền về, trên dưới Ngọc Đường cũng vì đó mà chấn động.