Ta Là Chí Tôn

Chương 377: Xuất hành




- Công tử yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn lực, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!

Bạch Y Tuyết hào hùng sục sôi:

- Nếu để Lôi công tử phải chịu nửa điểm tổn thương, thuộc hạ mang đầu về gặp ngài!

- Không cần mang đầu tới gặp ta, chỉ cần Lôi huynh vạn toàn, cái này mới là trọng điểm, rõ chưa!?

Vân Dương gật gật đầu, lại trịnh trọng dặn dò.

Lôi Động Thiên càng thêm cảm kích.

Hắn đương nhiên có thể nhìn ra, tên lão Bạch này chỉ có tu vi Lục trọng thiên, ngày thường đúng là không lọt vào mắt hắn, nhưng đã là hộ vệ có tu vi cao nhất bên cạnh Vân Dương.

Tu vi của tên hộ vệ này không lọt mắt hắn là một chuyện, nhưng quyết không thể tính là thấp, cho dù ở trong gia tộc, cũng có thể vào hạng trung, mà cao thủ như vậy, tại cái Thiên Huyền đại lục này càng có thể tính thành tồn tại đỉnh phong, thực tế người này còn có tu vi cao hơn cả Đao Tôn Giả của Tứ Quý lâu.

Có thể nói chính là chủ bài bảo mệnh của Vân Dương.

Lần này Vân Dương xuất hành, rõ ràng nguy hiểm trùng trùng, thế nhưng vì hắn lại có thể không chút do dự phái hộ vệ cao nhất ra hộ tống!

Phần tình nghĩa huynh đệ này, thực có thể nói cảm thiên động địa, không gì không thể động dung?!

- Huynh đệ, đi đường cẩn thận!

Lôi Động Thiên cảm động quay đầu.

Lại nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết của Vân Dương nhìn bản thân:

- Lôi huynh, bảo trọng!

Lôi Động Thiên trịnh trọng gật đầu, tròng mắt rưng rưng.

- Ta đi đây!

Vân Dương quay đầu.

Sau lưng, Lôi Động Thiên không ngừng phất tay, thần sắc phiền muộn.

Hắn rất rõ ràng, thật rất rõ ràng, nếu không phải bới vì hắn, đại sư huynh cùng hôn thể tiểu sư muội của Vân Dương cũng không bị Tứ Quý lâu bắt đi? Đó vốn là chuyện không thể xảy ra!

Nói cho cùng, chính là hắn làm liên lụy tới Vân Dương, càng khiến cho thân nhân bằng hữu của Vân Dương lạc vào hiểm địa.

“nhưng, đây là cơ duyên, là duyên phận của ta và Vân Dương, Vân Dương nhất định sẽ trở thành lô đỉnh của ta, bản thân ta cảm động là một chuyện, nhưng đây là cơ duyên mà ông trời ban cho, trời cho không lấy, chính là nghịch thiên, trời đều đứng bên cạnh ta a!”

“ta quả là thiên chi kiêu tử, Thượng thiên che chở, vĩnh viễn không bị long đong!”

...

Phương Mặc Phi cùng Lão Mai ở bên, cố gắng dùng toàn bộ tu vi Huyền khí, lúc này mới ngăn được ý muốn cười vang.

Đại sư huynh?

Tiểu sư muội?

Thần con mẹ nó đại sư huynh tiểu sư muội, công tử nhà ta, ngay cả sư môn còn không có!

Chỉ có điều lời nói dối này thực không chút dấu vết, tình cảm dạt dào, khiến cho người ta lập tức tin tưởng không thể nghi ngờ, không thấy Lôi Động Thiên hiện cảm động đến sắp moi tim móc phổi ra để tỏ bày sao?

Phương Mặc Phi cảm thấy bản thân đi theo Vân Dương càng lâu, công phu trầm định càng ngày càng kém, trước kia hắn ở Sâm La đình, đã sớm luyện thành một bộ mặt nạ không biến không phá, thế như mới đi theo công tử, ngay cả một chút xíu lạnh nhạt cũng không vận lên cho nổi, sống dưới bầu không khí này, thực không biết phải hình dung như nào mới được!

...

Một trận gió nổi lên!

Bầu không khí âm trầm mấy ngày nay của Thiên Đường thành đột nhiên xuất hiện một trận gió, tiếng gió nhanh chóng lớn mạnh, hô hô bần bật. Tinh kỳ toàn thành cũng phần phật tung bay.

Trên bầu trời, gió xoáy mây trắng, cấp tốc đi xa!

...

Hoàng đế Bệ hạ sớm đã chú ý thiên tượng, vừa thấy động tĩnh lập tức thong thả bước ra khỏi Ngự Thư phòng, ngửa đầu nhìn trời, trong đầu chỉ có một ý niệm: “là Phong Tôn bắt đầu hành động, liệu có phải đi đón cháu nội của Trẫm hay không? Nhất định là vậy a, chỉ mong gia hỏa này có thể nhanh tay nhanh chân một chút, càng nhanh càng tốt.

Hoàng đế Bệ hạ tràn đầy mong đợi.

Nhưng, Thu Lão Nguyên soái ngồi trong phủ của mình lại không nghĩ như vậy.

Phong Tôn đã sớm nói, cần hai ba ngay nữa mới lại tới, nghe được tin tức của lão mới đi đón đứa nhỏ. Quá trình này chắc chắn sẽ không thay đổi, nhất định phải đến nhà lão trước mới được!

Nói cách khác, hiện tại Phong Tôn rời đi, tuyệt đối không phải đi đón đứa nhỏ, mà là có chuyện khác cần làm.

Thời gian còn chưa tới.

Mà Vân Dương lại có động tác lớn, không tiếc bại lộ tung tích như vậy... Tuyệt đối là có đại sự, hơn nữa... Mục tiêu còn ở rất xa!

Nếu tính như vậy, kỳ hạn hai bà ngày tới, e là Phong Tôn sẽ không về kịp!

Thậm chí bao lâu mới có thể trở về, cũng là chuyện không thể nói chắc.

- Trong lúc mấu chốt này rời đi?! Không biết chúng ta bên này đang sốt ruột a?

Thu Lão Nguyên soái nhảy lên nóc phòng, không chút hình tượng mà chửi ầm lên:

- Tên hỗn đản nhà ngươi, ngươi con mẹ nó làm vậy là muốn làm gì?! Ngươi ngươi ngươi... Ngươi ném cục diện rối rắm như vậy cho lão phu, lại một mạch đi thẳng, lão phu biết phải làm thế nào?! Ngươi có biết bên kia đã sớm không đợi kịp rồi không? Hắn là cái đồ hung ác, động tí là muốn giết ta a?!

Lúc này lão đầu vừa tức vừa gấp, gấp đến mồ hôi toàn thân, ướt đẫm trọng sam.

Nếu trong thời gian ước định mà ngươi không về được, lão phu sao có thể bàn giao với Hoàng đế Bệ hạ sớm đã không nhịn được kia?

Thực sự muốn cái mạng già của ta mà.

Trước đó chỉ dùng một cái tin, liền đùa đến lão phu kém chút mất nửa hồn phách, lúc này ngươi lại phủi mông rời đi, nếu chậm chạp không về, lão phu còn không phải sẽ bị Hoàng đế Bệ hạ dày vò đến chết sao?!

Ngươi không phải là huynh đệ của Thổ Tôn sao, sao ngươi không chút thông cảm cho một người phụ thân nóng lòng nhìn thấy con của con mình a?!

Đại sự gì thì cũng nên đợi ứng phó xong người phụ thân này mới đi không được hả? Cần gì mà phải nóng lòng nhất thời nửa khắc như thế?!

Nhưng trên bầu trời chỉ có tiếng gió hô hô, Phong Tôn lúc này lòng như lửa đốt, sao có thể nghe được tiếng hét của Lão Nguyên soái?

Tâm niệm duy nhất của hắn hiện tại, chỉ dừng lại ở một vị phụ thân khác, một người phụ thân vì đứa con của mình mà dùng hết tàn mệnh!

Chớ nói nhất thời nửa khắc, coi như chỉ một hơi một giây, Vân Dương cũng không muốn đợi thêm!

Cũng không thể chờ thêm!

Mạng người trong khoảng khắc, hiện tại chạy qua còn không biết kịp hay không...

Vân Dương một đường thiểm điện, tốc hành lên đường, đến lúc triển lộ thân hình, cũng đã là giữa trưa!

Mà trước mặt Vân Dương hiện tại, chính là một dòng sông lớn.

Từ đây về Thiên Đường thành, cũng đã được ba ngàn bảy trăm dặm!

Sông nước trùng điệp, có thể thấy được mặt sông tối thiểu cũng rộng mấy trăm trượng.

Nguyệt Hồn giang!

Tương truyền con sông này là do hồn phách của mặt trăng biến thành, phàm là nơi nào ánh trăng có thể chiếu đến, con sông này liền có thể chảy tới.

Chỉ cần mặt trăng còn có thể chiếu rọi, con sông này sẽ vĩnh viễn tồn tại!

- Đã đến Nguyệt Hồn giang, tiếp đó chỉ cần thuận nước đi xuôi, bến bờ chính là Tử U đế quốc.

Vân Dương đứng ở một bên, nhìn nước sông nguyệt hồn cuồn cuộn chảy xuôi, ánh mắt không khỏi thất thần trong nháy mắt.

Đã từng có bao lầu, chín huynh đệ tụ hội bên sông?

Lại có bao nhiêu lần, sau mỗi lần chiến tranh đến đây thu thập hành trang?

Còn nhớ lúc đó, Lão đại đứng từng nói: truyền thuyết Thiên Huyền đại lục, không chỉ có Nguyệt Hồn giang, mà còn có Thái Dương hà, Tinh Thần hải, Phong Vân hồ. Chỉ tiếc hiện tại chúng ta chỉ còn có thể nhìn thấy Nguyệt Hồn giang.

Nếu tương lai thiên hạ thái bình, ta nhất định phải cùng các huynh đệ đi thăm thú mấy nơi trong truyền thuyết kia.

Các huynh đệ ầm ầm đáp ứng, cùng nhau hứa hẹn, nói đến lúc đó nhất định phải đi thăm.

Vân Dương nhớ mang máng, trong lúc Lão đại nói những chuyện này, chẳng những ánh mắt có chút kỳ quái, mà ngay cả thanh âm cũng khác biệt ngày thường.

Năm đó hắn không hiểu vì sao có cảm giác ấy, nhưng bây giờ, hắn đã biết, đã hiểu.

Bởi Thổ Tôn chính là Đại hoàng tử!

Đến lúc thiên hạ nhất thống, tân quân Ngọc Đường kế vị. Nếu Lão đại vẫn còn, không biết tâm tình lúc đó sẽ thế nào?

Vị trí kia vốn nên là của Lão đại, vậy mà hắn chỉ có thể đứng bên nhìn xem.

Cho nên hắn nghĩ đợi đến lúc thiên hạ thái bình, so với bực bội đứng bên nhìn xem, chi bằng mang theo các huynh đệ, vân du Tứ hải, rời khỏi chốn thương tâm!

Lúc đó Thủy Tôn đứng bên Thổ Tôn, thô âm đại khí nói:

- Không sai, trên đời này nào có chuyện gì vui bằng các huynh đệ cùng nhau sinh hoạt?!

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó căn bản là Tứ tỷ đang trấn an Lão đại a.

Hóa ra khi đó, hai người này đã vừa ý, thậm chí rất có thể đã kết thành phu thê!

Sau khi nghe Thủy Tôn an ủi, Lão đại còn nói:

- Ha ha, nói không sai, xác thực không có chuyện gì vui vẻ hơn các huynh đệ cùng một chỗ, ừm... Dù sao cũng đã đến bờ sông, lão Tứ mang chúng ta vào nước chơi đùa một chút đi.

Nói xong, trong tiếng cười lớn liền kéo tay Thủy Tôn, nhảy xuống Nguyệt Hồn giang sâu không thấy đáy.

Các huynh đệ thấy thế còn cười ha ha, chế giễu Lão đại tính tình trẻ con, chẳng những có ý chơi bời, còn biến thành hành động, tự mình thế nghiệm, hiếm thấy hiếm thấy.

- Cho tới bây giờ ta mới biết, khi đó nhất định là Lão đại cùng Tứ tỷ đi thế giới của riêng hai người...

Vân Dương nghĩ tới đây, không khỏi nhớ tới Thổ Tôn kéo Thủy Tôn nhảy xuống, Thủy Tôn còn từng nhẹ nhàng giãy nhẹ, lúc đó các huynh đệ còn không chú ý, còn đang mắng chửi hai người ăn mảnh chơi một mình...

Không khỏi nhếch miệng cười một tiếng, lẩm bẩm:

- Lão đại, ngươi được lắm đấy nha.. Biết những thứ mà chúng ta không biết, thế mà còn coi chúng ta như mấy thằng ngốc, quang minh chính đại đi khoái hoạt tiêu dao... Thất ca còn nói, chơi thì chơi, thế mà còn không đợi chúng ta...

Rất nhiều chi tiết nhỏ hiện lên, vừa ấm vừa chua xót.

Nhớ lúc ấy, Thất ca Huyết Tôn cười không tim không phổi, mặc dù biết bộ dạng đó là thật, nhưng các huynh đệ vẫn muốn đánh một trận, nụ cười đó thực sự quá tiện.

Ngươi nghĩ xem không gian riêng của người ta, kéo theo đám người chúng ta làm cái gì?!

Nhưng bây giờ Vân Dương nhớ dáng cười tiện tiện kia, lại cũng chỉ cảm thấy hoài niệm, lại cảm thấy thầm chua xót.

- Thất ca, cha của chúng ta có khả năng bị bắt...

Vân Dương yên lặng nói:

- Ngươi... Ngươi biết không? Chuyện như vậy, ta sao có thể cho phép, Tiểu Cửu tuyệt không cho phép bất kỳ thân nhân nào của chúng ta vẫn lạc, tuyệt không!

Vân Dương nói xong câu đó, cả người lại phi thân lên, trôi chảy dung nhập vào Nguyệt Hồn giang!

Đúng vậy, chính là tan vào trong nước sông.

Tử U cùng Ngọc Đường phong mạo khác nhau, nhất là đối với thiên tượng đột nhiên xuất hiện, càng đối đãi vô cùng khác biệt!

Ngọc Đường gió nỏi, khắp nơi hoan thanh tiếu ngữ, mà Tử Long thành bất ngờ nổi gió, chỉ đưa lại khắp nơi đề phòng, khắp nơi tận địch!