Ta Là Chí Tôn

Chương 338: Cái hố này, quá sâu!




Mấy thứ mà Lôi Động Thiên dùng đương nhiên đều là đồ tốt, nhưng trọng tâm chú ý hiện tại của Vân Dương không phải ở mặt này.

Hiện tại tất cả tinh thần của hắn đang dùng để lo lắng một chuyện khác.

Khác với Lôi Động Thiên cùng lão Mục không coi Tứ Quý lâu vào đâu, Vân Dương hiểu rất rõ sự kinh khủng của Tứ Quý lâu.

Chẳng may Tứ Quý lâu xuất toàn lực đuổi giết, coi như Lôi Động Thiên cùng lão Mục có thực lực siêu tuyệt, tình huống cũng tuyệt không khả quan!

Vân Dương đoán chừng, khả năng hai con hàng này chiến bại lên tới chín thành chín.

Lấy thực lực của hai người Tuyết Tôn Giả cùng Đao Tôn Giả để tính lực lượng của Tứ Quý lâu thì không khỏi có chút vơ đũa cả nắm, khó khách quan chính xác!

Thậm chí Vân Dương hoài nghi, nếu thực sự đối đầu, đoán chừng chủ tớ hai người Lôi Động Thiên không trụ nổi một nốt nhạc đã bị đánh thành bột mịn, thân tử đạo tiêu!

Đối với thái độ bất cần của hai người, Vân Dương chỉ có thể thở dài.

Hai tên ngốc này còn tự cho rằng mình rất trâu bò. Nghe lời ta về gọi viện binh thì tốt biết bao a?

Lại cứ nhất định phải tự mình đối đầu!

Thế nhưng đối đầu như vậy... Liên lụy ta a!

Hai người hiện tại còn đang ở phòng chữa thương, còn đang suy tính nên hành hạ Tứ Quý lâu nếu gặp lại như thế nào.

Vân Dương đau khổ phát hiện, bản thân hắn tính sai a!

Không nghĩ tới, tên Lôi Động Thiên này lại ngốc như vậy!

Tuy hắn thành công đào hố cho Lôi Động Thiên liều mạng với Tứ Quý lâu, nhưng tên Lôi Động Thiên này tính cách lỗ mãng, lại đem bản thân hắn cùng kéo vào hố.

Nếu Lôi Động Thiên nghe lời Vân Dương trở về tìm viện binh, Vân Dương đương nhiên sẽ có biện pháp rửa sạch cái mông.

Đáng tiếc tên ngốc này lại không chịu!

Mà Vân Dương ngàn tính vạn tính cũng không tính tới... Con hàng này không chịu chạy!

Không chỉ không chịu chạy, còn muốn diễn bài huynh đệ tình thâm với hắn!

Vân Dương xoắn xuýt đến xanh ruột.

Cái em gái ngươi chứ huynh đệ tình thâm!

Thực sự là thứ hại người mà!

...

Hiện tại Đao Tôn Giả đầu một nơi thân một nẻo, Tuyết Tôn Giả trọng thương bỏ trốn, phản công của Tứ Quý lâu có thể đến bất cứ lúc nào, hơn nữa còn là toàn lực mà đến, không chết không thôi.

Vân Dương mẫn cảm cảm giác được, lúc này chính là khoảng bình yên trước cơn giông bão!

“Nhất định phải chuẩn bị trước!”

Vân Dương nói thầm trong lòng:

“Nếu không, chẳng những ta không cầm Lôi Động Thiên làm bia đỡ đạn được, ngược lại bị Lôi Động Thiên kéo ra làm pháo hôi, coi như chỉ là tai bay vạ gió, ta cũng không thể tiếp nhận nổi, Tứ Quý lâu vô cùng am hiểu chuyện lấy thân hữu làm điểm xuất phát trả thù a...”

Ừm, năm xưa có vẻ như Lăng Tiêu Túy cũng vì chính chuyện này mà không thể không thỏa hiệp!

Mà bây giờ, Vân Dương chính là chí hữu thân mật nhất của Lôi Động Thiên!

- Ai có thể nghĩ tới trên đời này lại có chuyện như vậy?

Vân Dương ai thán một tiếng.

Hắn phát hiện, bản thân đào một cái hố, kéo cả hai đại địch vào trong, ngay trong lúc cao hứng, mới phát hiện, hắn cũng bị kéo vào trong đó.

Hơn nữa còn không bò ra được.

Cái hố này, quá sâu a...

...

- Công lớn a! Lần này phát to rồi!

Toàn thân Lôi Động Thiên quấn đầy băng vải, trên mặt một sắc kích động đỏ bừng, trong mắt lấp lóe hào quang hưng phấp!

- Tuyệt không nghĩ tới, ở đây lại có thể nhìn thấy Đao Thần chi cốt, hơn nữa còn không chỉ có Đao Thần chi cốt, còn có Tuyết Thần chi cốt, Băng Thần chi cốt, Kiếm Thần chi cốt, Sương Thần chi cốt... Nếu không có gì bất ngờ, nơi đây còn có ít nhất bốn phần Thiên Nhân chi cốt khác! Thậm chí còn có thể nhiều hơn! Ngũ đại Tôn chủ Tứ Quý lâu cơ bản có thể xác định đều có Thiên Nhân chi cốt trên người, như vậy Niên tiên sinh, thân là thủ lĩnh tối cao Tứ Quý lâu, trên người hắn có Thiên Nhân chi cốt cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa còn có thể không chỉ có một khối, thậm chí bên người hắn còn có không chỉ một bộ Thiên Nhân chi cốt!

- Nếu có thể lấy được toàn bộ...

Hai mắt Lôi Động Thiên kích động đỏ bừng.

Lão Mục ở bên lại không có tâm tình tốt như vậy.

Cảm giác duy nhất của lão hiện tại là toàn thân đau nhức, xương cốt rã rời.

Suy cho cùng lão cũng đã lớn tuổi, cho dù tu vi thâm hậu, thân thể vẫn không thể sánh với người trẻ tuổi, lúc bình thường không bị thương, luôn cảm thấy thân thể còn khỏe hơn người trẻ, nhưng sau khi bị thương, liền có thể cảm nhận được, thương thế ngang nhau, đan dược giống nhau, nhưng tốc độ khôi phục của lão xa xa kém hơn người trẻ tuổi, chậm hơn rất nhiều.

Lão Mục thậm chí còn không dám cố xoay người, chỉ nằm lỳ trên giường:

- Công tử, tình huống này chưa hẳn đã lạc quan a? Tứ Quý lâu, không thể khinh thường!

Lão Mục thực sự cảm thấy nguy cơ.

Đối phương chỉ xuất động một Đao Tôn Giả, một Tuyết Tôn Giả, ừm... Còn có Phong Tôn giả, chỉ ba người này đã đủ để hai người bọn hắn trọng thương.

Ở đây không hề tồn tại cái gọi là vội vàng không chuẩn bị.

Coi như lúc đó bọn hắn có chuẩn bị thỏa đáng, trạng thái không phải lúc mạnh nhất, nhưng đối phương chưa chắc đã không phải đối chiến bất ngờ, trạng thái không đầy đủ a?

Nói ra cũng là kẻ tám lạng người nửa cân!

Lúc đầu, rõ ràng Tuyết Tôn Giả không dốc toàn lực, nếu từ đầu đối phương đã triển khai Tuyết chi Lĩnh vực, có lẽ Đao Tôn Giả cũng sẽ không phải vẫn lạc!

Chớ nói chi hai người kia mới chỉ là một bộ phận trong cao cấp chiến lực của Tứ Quý lâu mà thôi!

Nếu Tứ đại Tôn giả cùng đến, tu vi mỗi người đều không kém Tuyết Tôn Giả, thậm chí Niên tiên sinh còn cao hơn một bậc, lúc đó đừng nói là lạc quan, coi như bi quan tuyệt vọng cũng không phải là chuyện lạ!

Hơn nữa, Tứ Quý lâu khổng lồ cỡ nào? Kỳ thực không một ai biết rõ, ai biết ngoại trừ Niên tiên sinh, ngũ đại Tôn giả, Tứ Quý lâu còn giấu diếm cường giả nào hay không?

- Công tử gia, ngài thực có nắm chắc vậy sao?!

- Đương nhiên, đương nhiên hoàn toàn nắm chắc.

Lôi Động Thiên hài lòng gãi vết ngứa trên người:

- Yên tâm đi, ta đã nắm chắc, mọi chuyện cứ để ta lo!

Lão Mục thở dài.

Ngươi chắc chắn?

Chắc cái rắm!

Nếu ngươi nắm chắc, hiện tại hai ta há phải nằm ở đây?

Mọi chuyện cứ để ngươi lo? Đúng vậy đúng là vì có ngươi lo, nên hiện tại hai ta mới phải nằm ở đây a?!

Giờ phút này, một bóng người lóe lên nơi cửa ra vào, Đông Thiên Lãnh băng bó toàn thân nhảy vào:

- Nha, đây không phải là Lôi đại thiếu uy phong bất diện, cao thâm mạt trắc hay sao? Lôi đại thiếu đang... Đào rãnh hả? Bị thương rồi? Thế mà lại bị thương rồi? Trời ạ, ai làm? Là ai làm? Thế mà có thể khiến Lôi thiếu chịu khổ như vậy? Nhanh nói để ta còn đến cảm tạ hắn ha, trời đất ạ, thực sự là anh hùng hào kiệt mà...!!!

Không thể không nói, hiện tại toàn thân Đông Thiên Lãnh bọc trong băng vải, toàn thân Lôi Động Thiên cùng bọc trong băng vải, hai người tạo hình cơ hồ giống hệt nhau, tựa như cá mè một lứa.

Coi như hình thể cao thấp khác nhau, ưu khuyết phân chia, nhưng lúc này quấn đầy băng vải, chợt nhìn, thực sự không có quá lớn phân biệt, dù bình thường đẹp trai hơn, cao lớn hơn, đến bây giờ cũng là vô dụng!

Đông Thiên Lãnh nhẫn nhịn mấy ngày trời, đến bây giờ có thể trả thù một phát. Mặc dù cũng chỉ là hả giận miệng lưỡi, nhưng lấy tính cách dâm tiện của Đông Thiên Lãnh mà nói, chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định sẽ cắn chặt không nhả, huống chi tình huống còn tốt như vậy!

Dù chỉ mỉa mai một chút, đều có cảm giác trả thù một phần.

Lôi Động Thiên lạnh lùng nhìn qua, thản nhiên nói:

- Ai làm, ngươi không cần biết. Bởi người làm ta bị thương, hiện tại đã hóa thành xương tro bụi thịt, nếu ngươi muốn cảm tạ hắn, ta có thể đưa ngươi đi? Chỉ cần phất tay một cái là được, rất dễ!

Đông Thiên Lãnh vội vàng nói:

- Vẫn là không cần làm phiền ngài, nói chung chỉ cần chút tâm ý là được, đợi ngày này sang năm, ta đốt cho hắn thêm chút vàng mã, như vậy càng có ý nghĩa hơn!

Nói đùa, đưa ta đi cảm ơn? Không phải là đi tìm rắc rối sao? Ngươi phất tay rất dễ, nhưng ta không dễ ta!

Chuyện này đương nhiên Đông Thiên Lãnh tuyệt đối không chịu làm.

Lôi Động Thiên lạnh lùng nhìn Đông Thiên Lãnh:

- Người đánh ta chết rồi, còn ngươi đánh ngươi đâu?

Đông Thiên Lãnh nghẹn họng:

- Chờ khi nào ta vô địch thiên hạ, nhất định tét mông hắn ba ngàn sáu trăm cái!

Lôi Động Thiên cười hắc hắc, lão Mục cũng mỉm cười.

Chờ ngươi vô địch thiên hạ?

- Kỳ thực hiện tại ngươi đã vô địch thiên hạ.

Vân Dương bước vào, một cỗ hàn phong kéo tới:

- Cái tính dâm tiện của ngươi, thiên hạ làm gì có người nào sánh kịp? Đúng là tiện vô địch thiên hạ!

- Lão đại...

Đông Thiên Lãnh đau khổ:

- Kỳ thực ta là người vô cùng quang minh lỗi lạc, chính trực khiêm cung. Là thanh niên tốt đẹp, sao ngươi có thể nói như vậy? Như vậy sẽ ảnh hưởng tới hình tượng cao lớn quang chính của ta a... Sau này tiểu đệ mà không tìm được vợ, nhất định là do huynh...

Vân Dương nhất thời cười ha ha một tiếng, ngay cả hai người Lôi Động Thiên cung cười theo.

Không nói chuyện khác, cái tính dâm tiện này của Đông Thiên Lãnh, thực sự cũng không khiến người ta chán ghét lắm.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đừng có thốt ra mấy lời bẩn thỉu...

- Lão đại, đã huấn luyện Huyền thú xong rồi sao?

Đông Thiên Lãnh nịnh nọt hỏi.

- Ừm, nhiệm vụ huấn luyện hôm nay đã kết thúc.

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:

- Kỳ thực chỉ cần ba bốn ngày nữa, toàn bộ Huyền thú có thể huấn luyện xong. Đến lúc đó, các ngươi có thể dẹp đường hồi phủ, cùng nhau xéo đi.

- Dẹp đường hồi phủ? Xéo đi?

Đông Thiên Lãnh sửng sốt.

Hiển nhiên bị lệnh đuổi khách đột ngột này làm trở tay không kịp.

Lôi Động Thiên cùng lão Mục nhìn nhau.

- Ừm, ba ngày nửa, kỳ thực căn cốt mấy đầu tiểu Huyền thú kia đã được ta định hình, huấn luyện sau đó, các ngươi đều có thể làm được, ở lại đây đã không còn ý nghĩa quá lớn, chẳng những phí thời gian, hơn nữa còn có nguy cơ lộ nội tình.

Vân Dương mỉm cười:

- Chi bằng đem Huyền thú về, sau này chỉ cần huấn luyện thông thường, trên cơ bản muốn trưởng thành thành cửu giai Huyền thú cũng không phải là vấn đề lớn. Thậm chí, chỉ cần các ngươi thật tâm đối xử tốt với nó, vậy bọn nó sẽ thật tâm nhận các ngươi làm chủ, cả đời không rời không bỏ, cùng vinh cùng nhục.

- Đến lúc đó, ta sẽ tiễn các ngươi!

Đông Thiên Lãnh kinh ngạc nói:

- Để ba người Xuân Vãn Phong đi là được rồi a, dù sao ta sẽ không đi...

Vân Dương trợn mắt:

- Chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục ăn không uống không của ta?

Đông Thiên Lãnh kêu oan:

- Ba nhà bọn hắn đều có Huyền thú, nhưng ta còn không có ai, chỉ có tay nghề dạy dỗ thì có tác dụng gì?!

Vân Dương ẩn ẩn thâm ý:

- Nên thỏa mãn đi, thanh kiếm kia của ngươi, đơn thuần giá trị hơn cửu phẩm Huyền thú nhiều!